Thursday, January 30, 2014

Thông Báo Tài Chánh 31 Tháng 01 Năm 2014

Xin thưa quý Ân Nhân, Đức Hùng cố gắng cập nhật Tài Chánh  hàng tháng, nếu quý Ân Nhân xem danh sách có thiếu xót tên hoặc tài chánh yểm trợ của quý ân nhân, xin vui lòng liên lạc với LĐH qua phone 612-986-4914 hoặc email: freespeech4vietnam@gmail.com , để LĐH kiểm lại, nếu có điều gì thiếu sót mong được sự thông cảm của quý vị,,, LĐH xin thánh thật cám ơn.



Bản Thông Báo Tài Chánh FSP4VN
1
Còn Lại Của Tháng 12/2013
$2,536.66
2
Nhận Của Tháng 01/2014
$5,391.00
3
Tổng Cộng Tháng 01/2014
$7,927.66
4
Trừ Ra Chí Phí  Tháng 01/2014
($4,772.01)
5
Tổng Cộng Số Tiền Hiện Tại
$3,155.65

1 27 2014 Paltalk DD TNTDCNDVN by HVCali @4pm



Thay mặt Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận 

Nick Lý Đức Hùng & HậnCộng SảnVìCông Lý sưu tầm

Tù nhân thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu vẫn chưa về nhà




Danlambao - Tù nhân lương tâm Nguyễn Hữu Cầu vẫn chưa về nhà để đón tết cùng gia đình, mặc dù giao thừa sắp đến. Thông tin này được con trai ông Cầu là anh Trần Ngọc Bích xác nhận với Danlambao lúc 14 giờ chiều ngày 30/1/2014 (30 tháng chạp âm lịch).

Như vậy, ở tuổi 67, người tù thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu sẽ phải tiếp tục đón cái tết lần thứ 39 trong tù tại trại giam Z30A -- Xuân Lộc (Đồng Nai). Mặc dù trước đó, vào hôm 14/1/2014, phía công an đã đến gặp gia đình và hứa sẽ thả ông Cầu vào 'trước tết'.

Thay mặt Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận 

Nick Lý Đức Hùng & HậnCộng SảnVìCông Lý sưu tầm

Kiểm định nhân quyền Đảng Cộng Sản Việt Nam 2014




BBC phỏng vấn các nhà hoạt động về nhân quyền đang có mặt ở Geneva trước phiên Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát của Liên Hiệp Quốc.

Thay mặt Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận 

Nick Lý Đức Hùng & HậnCộng SảnVìCông Lý sưu tầm

Cung Chúc Tân Xuân Giáp Ngọ 2014 !!!



Nhân dịp năm Giáp Ngọ sắp đến 2014
Thay mặt Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận
Xin kính chúc toàn thể quý Đồng Hương, Chiến hữu Đấu Tranh & Đọc Giả trong và ngoài nước
được hưởng 1 mùa xuân yên vui & hạnh phúc bên người thân trong Gia Đình
Cầu xin Hồn Thiêng Sông Núi hãy cứu  Mẹ Việt Nam thoát khỏi bàn tay độc ác csvn
Một đất nước VN không còn đảng csvn
Nhân Quyền - Dân Chủ - Tự Do


                                                  Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận 2014
            Xin chân thành cảm tạ sự yểm trợ Phong Trào Áo Cờ Vàng của quý Chiền hữu & Ân Nhân

                                                             Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCông Lý& NVT

Wednesday, January 29, 2014

NHÀ CẦM QUYỀN CSVN BỊ ÁP LỰC MẠNH VỀ NHÂN QUYỀN



NV- 29/1/2014 -GENEVA: Nhà cầm quyền CSVN đang đối diện với áp lực rất mạnh về nhân quyền chưa từng có do chính người Việt Nam mở chiến dịch tố cáo ngay tại Liên Hiệp Quốc.

Nhiều tổ chức khác nhau, cả trong và ngoài Việt Nam, hiện đang có mặt ở Âu châu và sẽ đến trụ sở Liên Hiệp Quốc tại Geneva, Thụy Sĩ, phơi bày thực trạng nhân quyền tại Việt Nam hiện đang tồi tệ, trái ngược hoàn toàn với những gì được chế độ vẽ vời và tuyên truyền.

Ngày 5/2/2014 tới đây, đại diện nhà cầm quyền Việt Nam, hội viên Liên Hiệp Quốc và thành viên Hội đồng Nhân Quyền LHQ, sẽ phải trình bày bản báo cáo định kỳ 4 năm một lần gọi là “Báo cáo kiểm điểm định kỳ phổ quát” (Universal Periodic Review gọi tắt là UPR) trước Hội Đồng Nhân Quyền LHQ.

Ở những lần báo cáo trước của Hà Nội, hầu như chỉ có các tổ chức quốc tế vận động dư luận và Hội đồng Nhân quyền, trình bày sự thật về tình hình nhân quyền Việt Nam không hề cải thiện như CSVN báo cáo. Đặc biệt lần này, các tổ chức, cá nhân người Việt Nam ở hải ngoại cũng như những người đến từ Việt Nam sẽ đến Geneva để đích thân nói lên thực trạng nhân quyền Việt Nam.

Đây là nỗ lực đầu tiên được các tổ chức dân sự của cộng đồng người Việt hải ngoại và các tổ chức dân sự trong nước phối hợp hành động. Như vậy, chế độ Hà Nội không chỉ đối diện với sự tố cáo của các tổ chức quốc tế là những người bên ngoài, mà sẽ phải đối diện với chính sự tố cáo của người Việt Nam, trong đó có nhiều người là nhân chứng sống đến từ nước Việt Nam.

Cho lần báo cáo định kỳ của CSVN sắp diễn ra chỉ một tuần lễ nữa, Văn phòng Cao Ủy Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc (OHCHR) và một số tổ chức bảo vệ nhân quyền quốc tế đã mời một số tổ chức vận động nhân quyền trong và ngoài nước Việt Nam đến trụ sở LHQ để được nghe những tiếng nói của những người vốn là nạn nhân của chế độ độc tài đảng trị.

* Sang Geneva vận động

Một số tổ chức sẽ có mặt ở Geneva gồm có VOICE, Mạng lưới Blogger Việt Nam, Dân Làm Báo, Con Đường Việt Nam, Phật Giáo Hòa Hảo Truyền thống, No-U Việt Nam, Hội Ái hữu Tù nhân Chính trị và Tôn giáo Việt Nam, và thân nhân một số tù nhân chính trị. Tổ chức Việt Tân cũng có một phái đoàn tham dự.

Hiện các phái đoàn này đang đi tiếp xúc, vận động từ chính phủ và quốc hội Liên Hiệp Âu châu, các văn phòng các nước thành viên LHQ trong Hội Đồng Nhân Quyền, và Hội đồng Nhân Quyền LHQ. Những tuần lễ gần đây, một số tổ chức xã hội dân sự đã đến tiếp xúc với nhiều tòa đại sứ ngoại quốc tại Hà Nội, yêu cầu họ đưa thông tin đến đại diện nước họ tại LHQ về thực trạng nhân quyền Việt Nam.

Để chuẩn bị tham dự báo cáo định kỳ UPR của Việt Nam ngày 5/2/2014, từ năm ngoái, một số tổ chức dân sự của người Việt Nam đã soạn thảo các bản báo cáo tình hình nhân quyền Việt Nam, soạn thảo bằng Anh ngữ để các nhóm làm việc về UPR của LHQ sử dụng làm căn cứ, đánh giá tình hình nhân quyền tại Việt Nam, thay vì chỉ căn cứ vào sự tuyên truyền một chiều của CSVN.

Một số bản báo cáo tập trung về một mặt như tự do tôn giáo, tự do hội họp và phát biểu, tự do báo chí và thông tin, chế độ tù đày và sự tra tấn. Qua các bằng chứng cụ thể từ các vụ đàn áp người dân ngay trên đường phố đến những vụ bỏ tù dựa vào các điều luật mơ hồ và đi ngược Công uốc Quốc Tế về Các Quyền Dân Sự và Chính Trị, Hội Đồng Nhân Quyền LHQ sẽ có cơ hội nhìn vấn đề nhân quyền tại Việt Nam trung thực hơn.

Nhà cầm quyền Việt Nam 'khoe khoang' là “luôn luôn tôn trọng” nhân quyền. Nhân kỷ niệm Ngày Nhân Quyền Quốc Tế 10/12/2013, bộ trưởng Ngoại Giao Phạm Bình Minh viết một bài phổ biến trên trang mạng TTXVN ca ngợi rằng “nhà nước Việt Nam luôn luôn bảo vệ, thúc đẩy quyền con người”. Thật là mỉa mai, hiện đang có hàng trăm tù nhân chính trị và tôn giáo đang bị giam giữ rải rác trên khắp nước trong những điều kiện giam giữ tồi tệ và sự đối xử độc ác.

Một ngày trước buổi báo cáo định kỳ của CSVN, ngày 24/1/2014, sẽ có một cuộc hội thảo ngay tại trụ sở LHQ với đề tài “Trách nhiệm của Việt Nam trong vai trò thành viên Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc.” Ngoài những diễn giả thuộc nhiều tổ chức quốc tế đến từ Mỹ và Châu Âu, còn có một số người đến từ Việt Nam.

Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc ngày 12/12/2013 bỏ phiếu bầu 14 nước thành viên mới của Hội đồng Nhân quyền nhiệm kỳ 2014-2016 mà Việt Nam đã trúng cử ở khu vực Á châu vì không có nước nào khác tranh chỗ, không phải vì Việt Nam có nhân quyền đáng ca ngợi.

TTXVN khi loan báo tin này khoe rằng “Đây cũng là sự ghi nhận của cộng đồng quốc tế đối với những thành tựu của Việt Nam trong việc đảm bảo ngày càng tốt hơn các quyền của người dân trên tất cả các lĩnh vực chính trị, xã hội, kinh tế, văn hóa, giáo dục, tôn giáo, tín ngưỡng…”

Tuần lễ trước đó, CSVN ký vào bản “Công Ước Quốc Tế Chống Tra Tấn” của LHQ, mở đường để được vào làm thành viên Hội Đồng Nhân Quyền. Nhưng từ đó đến nay, chưa đầy 2 tháng, đã có ít nhất 6 người dân chết trong tay công an rồi vu cho họ “tự tử” hay chết bệnh dù thân thể của họ đầy dấu vết tra tấn nhục hình.

Các cuộc tụ tập của người dân hay đi thăm viếng nhau của những người bất đồng chính kiến thì bị bắt giữ, đánh đập. Những gì diễn ra tại Việt Nam trong một khoảng thời gian ngắn chứng minh cho thế giới thấy nhân quyền tại Việt Nam được nhà cầm quyền Việt Nam “bảo đảm tốt hơn” ra sao


Thay mặt Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận 

Nick Lý Đức Hùng & HậnCộng SảnVìCông Lý sưu tầm

Những sự thật không thể chối bỏ (phần 5) - Tác giả Đặng Chí Hùng




Những sự thật không thể chối bỏ (phần 5) - Nỗi đau Cải Cách
Tác giả Đặng Chí Hùng
Thực hiện Audio Lam Sơn 719
Video @VongNgayXanh

Thay mặt Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận 
Nick Lý Đức Hùng & HậnCộng SảnVìCông Lý sưu tầm

Tuesday, January 28, 2014

Tinh Thần Trần Văn Bá - Giọng đọc: Cát Bụi



Tinh Thần Trần Văn Bá 
Giọng đọc: Cát Bụi
Tác giả: Ðinh Lâm Thanh

Thay mặt Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận 
Nick Lý Đức Hùng & HậnCộng SảnVìCông Lý sưu tầm

Việt Dzũng & Lê Huy Phong "Nhân Quyền Việt Nam Tôi Đâu? thơ Nguyễn Thị T...




"Nhân Quyền Việt Nam Tôi Đâu?" 
Trình bày: Việt Dzũng & Lê Huy Phong 
Thơ: Nguyễn Thị Thanh Bình

Thay mặt Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận


Nick Lý Đức Hùng & HậnCộng SảnVìCông Lý sưu tầm

Sinh Viên Yêu Nước - Lê Huy Phong



Sinh Viên Yêu Nước 
Nhạc & Lời / Music & Lyrics: Lê Huy Phong 


Thay mặt Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận


Nick Lý Đức Hùng & HậnCộng SảnVìCông Lý sưu tầm

Đọc Báo Vẹm số 357 ngày 27 tháng 1 năm 2014



Thay mặt Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận


Nick Lý Đức Hùng & HậnCộng SảnVìCông Lý sưu tầm

CÒN CÁI LAI QUẦN CŨNG CẠP....!!!




Thay mặt Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận


Nick Lý Đức Hùng & HậnCộng SảnVìCông Lý sưu tầm

Sunday, January 26, 2014

Tin vui trong những ngày giáp Tết


Còn 2 tuần nữa mới đến Tết Giáp Ngọ nhưng biết bao chuyện vui đã dồn dập xuất hiện. Lần đầu tiên nhân dân ta tổ chức công khai kỷ niệm 40 năm trận Hoàng Sa oanh liệt. Năm 1974 hải quân thuộc Quân lực Việt Nam Cộng hòa đã hiên ngang chống trả bọn bành trướng, thể hiện rõ ý chí chống xâm lược kiên cường của dân tộc Việt Nam. Các hoạt động kỷ niệm đã diễn ra một cách long trọng bằng nhiều hình thức phong phú sinh động, bất chấp sự ngăn cản, phá đám bỉ ổi của bộ máy cầm quyền của đảng CS hèn với giặc ác với dân.

Anh chị em Dân chủ và Nhân quyền tập họp tìm đến thăm các gia đình liệt sỹ đã bỏ mình trong trận hải chiến 40 năm trước, truy điệu 74 chiến sỹ anh hùng tử vong vì nước với danh sách đầy đủ, viếng mộ các chiến sĩ đã bị bỏ quên, thăm hỏi tặng quà các quân nhân Việt Nam Cộng hòa từng tham chiến hiện còn sống ở Sài Gòn, Huế, Lâm Đồng, Khánh Hòa, Bình Thuận. Một nhóm bạn của nhà báo Huy Đức còn có sáng kiến lập “Nhịp cầu Hoàng Sa “ để quyên góp thiết thực trợ giúp 2 bà quả phụ vợ của cố Trung tá Ngụy Văn Thà và của cố Thiếu tá Nguyễn Thành Trí. 

Anh chị em trí thức đã tổ chức những cuộc nói chuyện, hội thảo sâu sắc về Hoàng Sa, Trường Sa và Biển Đông từ trong nước ra nước ngoài, ở Nhật Bản, Đức, Ba Lan, Pháp, Hoa Kỳ, Úc. Ngay giữa thủ đô Hà Nội, bên hồ Hoàn Kiếm, trong cuộc tụ họp đông người quanh tượng Lý Thái Tổ, một số công an cộng sản giả làm công nhân cưa đá làm bụi mù cả một vùng nhằm phá đám một cách hèn hạ cuộc kỷ niệm trận hải chiến oanh liệt, tự làm trò cười cho đồng bào và các nhà báo nước ngoài. 

Tết này cả một loạt tổ chức xã hội dân sự hoạt động sôi nổi, trong số đó có Hội anh em Dân chủ, Hiệp hội Dân Oan Việt Nam, Hội Ái hữu Tù Chính trị, Mạng lưới Blogger Việt Nam, Hội Bầu Bí tương thân, Những người bạn của Hoàng Sa - Trường Sa, Nhịp cầu Hoàng Sa, các đội bóng No-U... Trong lúc đó cả một phái đoàn khá hùng hậu và tiêu biểu tìm cách lọt được lưới công an sang tận châu Mỹ và châu Âu, vào Quốc hội Hoa Kỳ và sẽ sang Thụy Sỹ làm việc với cơ quan Nhân quyền Liên Hiệp Quốc, gặp các nhà báo Việt Nam và quốc tế, đúng vào lúc việc VN vào khối kinh tế Xuyên Thái Bình Dương TPP đang được thương lượng trong phiên cuối, và cũng đúng vào lúc VN sắp bị sát hạch định kỳ về “hạnh kiểm nhân quyền” (UPR - Universal Periodic Review) vào ngày 5/2/2014 tới tại Genève, Thụy Sỹ. Chưa rõ kết quả ra sao, nhưng rõ ràng quyền chủ động là thuộc về nhân dân, chính quyền phản dân chủ chà đạp nhân quyền rất khó bề chống chế, chạy tội. 

Trong những giáp Tết, khi thế lực phản dân chủ chống nhân quyền đang bối rối, khi Bộ Chính trị đang nát óc tìm cách đối phó với TPP, rồi với UPR, cả với nguy cơ bị đội chiếc mũ lừa CPC (Country of Particular Concern - Nước cần được quan tâm đặc biệt), thì ở trong nước vụ án siêu nghiêm trọng “làm lộ bí mật quốc gia” đang có nguy cơ bùng nổ dây chuyền không sao ỉm đi nổi. Đây là trận sống mái giữa các phe nhóm lợi ích riêng tư ở ngay trong Bộ Chính trị, trong Ban Bí thư, trong bộ máy tư pháp nắm quyền tố tụng, trong Ban Chấp hành Trung ương đảng, giữa lúc việc tranh giành những vị trí, ngôi thứ cao nhất đã bắt đầu để chuẩn bị nhân sự cho Đại hội XII sắp tới gần. 

Trong cuộc sát phạt quyết liệt giữa các phe nhóm này, nhân dân có dịp quan sát để nhận xét, nhận dạng, đánh giá từng nhân vật cầm quyền, khó ai có thể giở trò mỵ dân, nói một đằng làm một nẻo, che giấu tội lỗi và phẩm cách xấu xa. Nhân dân đang nóng ruột chờ xem danh sách đặc xá trong dịp Tết Nguyên đán Giáp Ngọ sẽ gồm những ai, hay vẫn là những viên chức CS tham nhũng và số tù hình sự chiếm số đông nhất, còn số tù chính trị thật sự chỉ chiếm số rất ít, trong khi tổ chức Human Rights Watch vừa cho biết trong bản phúc trình hằng năm công bố từ Bangkok ngày 21/1 vừa qua, số tù chính trị ở VN nay đã vượt Miến Điện và đứng đầu Đông Nam Á, ít nhất là 63 người. 

Nhân dân đang nóng lòng chờ xem ông thủ tướng “thực hiện dân chủ”, “nắm vững lá cờ dân chủ” ra sao như đã hứa trong bản thông điệp đầu năm, xem ông có thái độ ra sao đối với vụ án “làm lộ bí mật nhà nước”, đối với yêu cầu cấp bách chấn chỉnh sâu rộng toàn ngành Công an đang trở thành tai họa cho dân. 

Một nhân vật bị nêu tên trong vụ án siêu nghiêm trọng là Thượng tướng Phạm Quý Ngọ, người mà nhân dân Thái Bình biết đến từ những năm 1997 - 1998, khi ông ta cầm đầu ngành công an tỉnh, ra tay chỉ huy và đàn áp phong trào nông dân vùng dậy chống bọn cường hào địa phương, trả thù, tra tấn, bỏ tù nhiều đảng viên CS ngay thật bị chụp mũ là cầm đầu bọn phiến loạn, từ đó được lên cấp tướng. Nhà văn Dương Thu Hương từng được nghe bà con nông dân Thái Bình kể rằng công an địa phương hồi ấy đã tra tấn đến chết một số dân từng là đảng viên CS và cựu chiến binh, có người bị công an thọc đũa cứng vào tai, buốt óc bất tỉnh và chết. Nhà văn đã kể rõ những hành động man rợ này trên đài RFI/Pháp vào năm 2006. 

Một bị cáo khác trong vụ án là Đại tá Dương Tự Trọng, người từng cầm loa trực tiếp ra lệnh cho công an xông vào phá nhà của 2 anh em ông Đoàn Văn Vươn năm trước, đẩy bao người thân của nạn nhân vào vọng tù tội, để ngay sau đó anh ta được lên cấp và đưa lên Bộ Công an. 

Đối với nhân dân ta, Tết này có nhiều tin vui khi họ nghiệm ra rằng cuộc đời rồi sẽ công bằng, theo đúng luật nhân quả, kẻ gian tham độc ác không thể nào sống ung dung suốt đời chúng, kẻ gian manh bị trừng phạt và vụ đại án “lộ bí mật nhà nước” còn có thể kéo theo nhiều tướng lĩnh, quan to mặt lớn sa bẫy pháp luật. Nhân dân tan cũng vui vì nhân dịp này nhóm cầm quyền sẽ bị buộc phải tỉnh ngộ, chấn chỉnh toàn ngành công an, tổ chức lại các đại công ty quốc doanh đã hư hỏng tận gốc, xây dựng lại nền tư pháp công minh chỉ tuân theo Luật, từ đó dám quyết đoán dựa vào dân, thay đổi hẳn nền chính trị độc đảng phản dân chủ bệnh hoạn, nguồn gốc của mọi bất công và băng hoại xã hội hiện nay. 

Gửi Dân Làm Báo


Thay mặt Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận

Nick Lý Đức Hùng & HậnCộng SảnVìCông Lý sưu tầm

Liệu đá có giấc mơ & cái loa đỏ CAND made in China?



Eureka! Chân lý và lý lẽ của kẻ mạnh! Nên rồi họ lại tiếp tục giở trò để lại những vết tích, vết bầm, vết chém, vết đục, vết cắt, vết khoét, vết cứa, vết khoan... trên những giấc mơ rất đỗi Việt Nam của chúng ta. Như thể trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là thứ đá cuội ngu ngơ, thứ đá sỏi lót đường không hơn không kém. Liệu chúng ta còn phải chịu đựng thêm bao lâu nữa, khi những cái loa đỏ CAND đã quá rè, đã quá thời kỳ sử dụng “made in China” mà vẫn cố ré, réo, và thi nhau phét lác vào 300 hay 600 cái màng nhĩ đáng yêu quí nhất của Việt Nam ở tượng đài Lý Thái Tổ hôm 19/1/2014?

Tiếc là những kẻ có tài “sáng chế” quái đản(g) đàn áp có máy cưa và máy thổi bụi của trấn áp bạo lực, và có cả cái lếu láo, giả dối của những cái loa: “xin quý vị giải tán, để công nhân cắt đá thi công cho kịp ăn Tết”, vẫn không hề biết tủi nhục là gì, mà trái lại chắc đang ngồi rung đùi phủ phê khi chừng như “chua thấy quan tài chưa đổ lệ”. Phải nói là có bị đui mù họ mới không nhìn thấy những tên đồ tể khét tiếng nhất thế giới cũng đã thê thảm chết, hay đã chết thê thảm!

À thì ra chúng ta cần phải cất giữ lại mảng đá đau cắt lịch sử “ngày chủ nhật cay mắt vì bụi đá”. Như những mảng đời tan tác vỡ vụn Việt Nam, đang nằm dưới bàn tay quỷ ám, luôn miệng “hảo hảo” chuốc rượu Mao đài. Điều đớn đau và gây phẫn nộ nhất, chính là với một ngày chúng ta cố gắng sống lại với hồn thiêng sông núi và đất nước như thế, chúng ta đã chẳng đòi lấy được gì, ngoài mốc điểm tưởng niệm đặc biệt này để tri ân những tử sĩ đã biểu dương một tấm lòng giữ nước, nhưng lại chính họ là những người đã có cùng tiên tổ, vẫn cứ “mài dao” cho sắc hơn, để tha hồ cõng rắn cắn gà nhà hoặc rước voi về dày mã tổ. “Lệnh trên” là ở đâu, nếu không nằm trong đường dây nóng “song phương” mà thôi?

Những vết cứa, vết dao cắt hôm 19/1 “sợ” là một ngày không xa cũng sẽ cắt lại chính bọn họ, những kẻ đã cạn kiệt giống nòi và tuồng như đã bế tắc, không còn đường nào để lại gần với dân chúng được nữa. Không phải sao và biết trả lời sao với đồng bào đây?

Không còn một “diệu kế” nào mà cứ hòng múa may điên cuồng. Chỉ còn là những trò ruồi hèn hạ và bắt chúng ta có ngày phải chết oan ức trong lòng bàn tay của đám gọi là CAND. Không lẽ chúng ta không nhìn thấy cái loa mang màu máu đỏ có dính chữ CAND, cứ xăm xăm nhã hết âm thanh chát chúa vào cô phóng viên ngoại quốc, là quá phản cảm, nhưng mắc cười (đau) hay sao?

Có người còn đùa, CAND là Công An Nhân Danh (mà lị), hoặc CAND là CÀN D(ân), CẮN D(ân)… Khỏi nhắc thì chúng ta cũng nhớ, có đời thủa nào mà người dân Việt chúng ta bước vào đồn công an chỉ vì mới tình nghi thì còn là một xác sống, nhưng được “mời” đem ra khỏi đồn lại là một xác chết?

Chuyện mảng đá và cái loa hy vọng sẽ còn nhiều người nhớ đến, sẽ còn nhiều văn thi sĩ báo chí trong thôn hoặc đầu thôn cuối xóm nhắc lại, “vịnh” về cho quên mấy nỗi chán chường (cố mà quên là một cách để nhớ, vì làm sao quên được và trái lại cũng không được quên). Một giọt nước (mắt) đáng ra phải được tràn ly, từ hôm trước ở Đà Nẵng đã bị hủy bỏ tức tưởi buổi thắp nên tri ân. Nói chi cho xa, chỉ riêng năm 2013 ở những ven biển nơi đây lực lượng biên phòng cũng đã phát hiện 516 lần tàu bè Trung Cộng xâm phạm chủ quyền. Còn nước mắt nào cho đủ, khi nỗi đau xâm lấn bất nghĩa càng ngày càng tiếp diễn, mà chúng ta dường như người này ùn cho người kia, rốt cuộc không ai dám đứng lên, đôi khi đơn giản chỉ là đòi “trả cá cho ngư dân Việt Nam”, và đơn giản như khi lòng chỉ muốn dâng hoa, dâng nến, dâng hương mà còn bị báng bổ, dập tắt từ trứng nước. Nhân dân ở Đà Nẵng đâu sao không thấy một nhất cử nhất động nào hết, ơi những bước chân “tưởng niệm” đã đi về đâu? Mà tại sao những que diêm ở vùng miền khác không thể đốt lên? Đốt lên đi, dù bắt đầu bằng những que diêm nhỏ, khi bao lâu rồi chúng ta ở khắp vạn nẻo đường quê hương cứ ngồi rủa sả bóng tối? Nếu họ không cho tổ chức, cách dễ nhất là tại sao những người trong chúng ta không ngồi yên trong nhà, ai ở yên nhà người nấy, không cần bước xuống lòng đường làm gì: chỉ một ngày ở nhà tưởng nhớ mà không làm được sao?

Vậy chính họ không những đang bị cùng đường, mà còn đẩy nhân dân đến chỗ đường cùng! Nhân dân sẽ biết mình phải làm gì, như một phản xạ tự nhiên và là điều tất yếu của lịch sử. Cũng như trước hết chúng ta không những “vịnh”, mà cần “vịn” mảng đá, mảnh đá hay cái loa ô nhục này, chính là “vịn” vào lòng tưởng nhớ những mất mát của dân tộc mình đã bị thương tổn liên tục, lại từ những vị đang nắm quyền lãnh đạo có cùng một giống nòi.

Trách người rồi lại trách mình. Nếu tất cả những người con dân Việt biết tự dặn lòng phải trở thành chiến sĩ theo nhiều nghĩa, khi tổ quốc từ biển đảo, đất liền lâm nguy thì liệu có chính sách hay nắm đấm quyền lực trong thời đại toàn cầu nào có thể cản nổi? Nhìn mà xem, xung quanh ta bấy lâu nay làn sóng “đa nguyên” đã dấy lên mạnh mẽ từ Campuchia, Thái Lan, Ukraina, nơi đâu cuộc tuần hành cũng khí thế hàng trăm ngàn người. Nơi đâu cũng là những cái đuốc sống cháy cả người và cả lương tâm thế giới, nhưng đợi đến lúc như ở Tân Cương, Tây Tạng thì mọi sự chừng như đã quá muộn. Tự hỏi cho vui là không lẽ mấy Thủ tướng nước này không biết chơi khăm, chơi xấu nhân dân họ và thả lỏng? Chơi xấu và xử đẹp đến độ, nhân dân Việt Nam chỉ dám đến tưởng niệm những người con yêu của Tổ Quốc được vài trăm người. Vài trăm người với dân số gần 100 triệu, và trong một thủ đô được mệnh danh là chiếc nôi văn hóa của Việt Nam? Phải chăng đây là chuyện đội đá vá trời, khiến không một người Việt tự trọng nào còn kham nổi? Không làm nổi cho chỉ một lần lặng lẽ diễu hành, tưởng niệm ghi ơn biểu tỏ lòng yêu nước? Không làm nổi cho chỉ một lần không quỳ gối trước ngoại xâm? Lực lượng vận động của chúng ta, của tuổi trẻ Việt Nam đang ở đâu?

Con số khiêm nhường 300, thay vì 3000 của “tình hè rực nắng năm 2011” khiến chúng ta muốn coi đây như chỉ là một cuộc hâm nóng lại. Hâm nóng lại có bài bản, tổ chức hơn. Chúng ta vẫn còn những cuộc tưởng niệm kế tiếp, như một lời nhắc nhở của tấm biểu ngữ hôm 19/1 này:“19/1 - 17/2 - 14/3 Nhân dân không bao giờ quên”. Vâng, “Nhân dân không bao giờ quên”, thì nhân dân sẽ phải làm gì? Tại sao Trung Cộng biết khơi gợi tinh thần dân tộc chống bọn Phát Xít Nhật, bật đèn xanh cho nhân dân xuống đường khắp đường phố và thậm chí còn để yên những cử chỉ bạo động như đập phá xe Toyota Nhật, những cửa hàng... và con số của những lúc cao điểm đã lên tới 60.000 người cách đây không lâu, khi những vấn đề tranh chấp càng hứa hẹn gia tăng và vũ bão. Trong khi đó, mối thù truyền kiếp của dân tộc Việt ngàn năm nô lệ, và tinh thần yêu nước bị cản trở nếu không muốn nói là tìm cách triệt tiêu, chỉ vì “cả hai” đều đã rắp tăm giao kèo, bảo kê cho nhau.

Ghi nhận thêm ở đây là điều họ không thể ngờ được. Tôi đặt đoạn văn thơ này là “Ngụy Khúc”, và này nhé: 

“Chính mảng đá đã bùng lên mảnh đá 
Mảng đá thô nhám bị những bàn tay nham hiểm vụng về mài dũa 
Hằn từng vết sâu u mê 
Dẫu vậy, đá (loa) dù trơ như đá (loa)
Thì dưới chân tượng đài linh ứng
Khi có sự cọ xát giao thoa
Mảng đá ấy cũng sẽ bốc thành lửa
Chúng ta đã, đang mồi ấm cho nhau chưa?
Bằng những que diêm này, trong màn đêm góp lửa
Trong hoang lạnh của biển đảo đã mù sương 
Chỉ có những mảng đá được 
bị cắt dũa 
Mới chuẩn bị thành sức ma sát vây bủa 
Sự cắt dũa đôi khi làm thành những bước chân 
Những bước chân phẫn nộ không thể lùi bước và không đi tới 
Cũng là đá, nhưng hãy là viên đá đầu tiên 
Những mảng đá rồi cũng sẽ thành đá tảng 
Vậy sao còn đứng đó tập làm thi sĩ huyên thiên 
Cứ hỏi thầm đá ơi, liệu đá có giấc mơ không? 
Giấc mơ của đá chính là giấc mơ của một chí sĩ, một thi sĩ 
Họ sẽ phải viết cùng đá lịch sử 
Không phải chỉ là thứ đá bia trăm năm 
Sự độc ác của những bản mặt nhẵn thín trơ trơ như đá 
Cuối cùng chỉ có đá mới đè bẹp hoặc xây lăng cho họ 
Trong một ngày tất cả những bụi đá cùng bay! 
Những bụi đá đã làm cay mắt chúng ta hôm nay!!!

Và bây giờ chắc bạn biết tại sao tôi gọi đoạn thơ xuôi này là “Ngụy Khúc”. Không phải chỉ vì những điều chúng ta viết ra nơi đây đều bị gán ghép là Ngụy, là phản động đồng nghĩa. Lẽ nào tất cả chỉ là hư ngụy? Không đem nhốt được vào tù nữa, vì hồ sơ nhân quyền của Việt Nam đã dầy cộm như núi, lại chen chân chật đất vào Hội Đồng Nhân Quyền LHQ, rồi TPP nghe tủi hổ xôm trò, nên bây chừ họ phạt tiền coi bộ “dễ ăn” hơn. Lại nhét cho đầy mấy cái túi ba gang, trước khi sắm sửa son phết cho mình chiếc “áo quan” đẹp nhất, để còn “bất ngờ” đi dự dạ tiệc với diêm vương ở tầng cuối địa ngục thì phải. Một lời bàn của Mao Tôn Cương: các “Ngài” làm ơn (làm oán) thả hết những tù nhân lương tâm đi, để khỏi thấy nhục nhã quá, vì chính Thủ tướng nhà mình đã dạy dỗ chính phủ Miến Điện nên học tập dân chủ. Tổng thống Thein Sein không những đã thả hết những tù nhân chính trị, bước một bước nhảy vọt cho quá trình dân chủ, mà còn biết tìm cách thoát khỏi sự kiềm tỏa của một nước bá quyền như Trung Quốc. Bây giờ khi vị Tổng Thống đổi mới đột phá này biết hiến dâng cho đất nước họ, vừa có mặt đúng lúc trong vai trò luân phiên của ASIAN và giữa những khu vực tranh chấp ở Biển Đông, hẳn là chúng ta sẽ thấy những ứng xử tế nhị sâu sắc của ông trong những ngày sắp đến, để không tiếp tục bị phía này phía kia xỏ mũi như chơi.

Nhân đây cho tôi xin “bớ” những sĩ phu Bắc Hà một chút. Cũng xin được thắp ít nhang khói cho vong linh một-người-yêu-nước-mình như Lê Hiếu Đằng, khi giấc thiên thu còn đầy mộng mị, nhưng hãy cố an lành, không thèm nghi ngại nữa về sự độc ác của con người vẫn còn tiếp diễn (dù cũng không khó hiểu, khi chế độ này sai người đến phá đám tang ông. “Phá phách tàn ác” đã là nghề diễu võ dương oai của họ rồi.) Và cho dẫu “ngày mai” ông đã chờ đã đợi vẫn chưa tới, thì con đường ông đã chọn cuối đời chắc hẳn vẫn còn có những Phạm Chí Dũng, “tuổi trẻ tài cao” khác tiếp nối. Lý do tôi muốn níu áo những nhân sĩ trí thức này, vì tôi muốn hỏi: Có phải khi chúng ta thấy “Ngài” Nguyễn Tấn Dũng ra tay bật bất cứ một thứ đèn xanh nào, thì càng nên coi chừng sự an toàn của những cú vượt đèn vàng và cả đèn đỏ, nhưng không lẽ vẫn cứ chịu khó đứng lại chờ và chờ, ở những ngã tư, ngã ba đầy bụi bặm cuộc đời, như chúng ta đã chờ suốt 84 năm qua?

Những khuôn mặt có lòng như nhà báo Nguyễn Hữu Vinh, nhà văn Phạm Toàn, G.S Nguyễn Huệ Chi, T/s Nguyễn Xuân Diện, T/s Nguyễn Quang A, nhà thơ Dương Tường, blogger Nguyễn Lân Thắng, Lã Việt Dũng, Đặng Bích Phượng... khi đọc biểu ngữ của các thanh niên trẻ: “Sang năm tới Hoàng Sa!!!” và “Không được bán Hoàng Sa” có thấy đây chính là những mệnh lệnh của dân tộc cho năm con Ngựa (phi nước đại)? Ấn tượng nhất phải nói là câu xác quyết thứ nhất ấy, không tin, chúng ta thử nhờ Danlambao làm cuộc bình chọn giữa “dấu hiệu” Like (thích) và Dislike (không thích) thì biết. Phải xác định ngay điểm hẹn, giờ đã đến, dù ai mà chả biết có khá nhiều điều phải thiên cơ bất khả lậu! Khi mà người ta chơi bài ba lá, chúng ta là những người không có trong tay một tấc sắt nào nên đành chơi bài ngửa? Bề nào thì cũng phải có những vị có tấm lòng yêu “tha nhân” và biết hy sinh cho đất nước, thay vì những lợi ích riêng tư cho chính mình.

Thưa vâng, đồng loạt vâng: Muốn là được, và không muốn cũng không được! Ngày toàn dân toàn cầu dân tộc Việt tự quyết về Hoàng Sa, Trường Sa và Biển Đông. Có lý lắm chứ!!!

40 năm ngày Hoàng Sa bị cưỡng chiếm vì những cuộc đi đêm thề thốt nào đó, thì chính nhân dân Việt Nam phải biết đứng lên để đòi lại. 40 năm trước Việt Nam Cộng Hòa đã đổ máu, và chúng ta vẫn tích trữ máu, và vẫn không dễ gì thiếu máu, là một thời gian quá dài cho một đời người ngậm đắng nuốt cay của Nam Bắc một nhà. Và rồi cho tới 40 năm sau, vẫn phải đoanh tròng nước mắt để chợt nhận ra rằng sự trở về vây khổn của 1000 năm Bắc thuộc lần thứ hai. Đừng an ủi là 40 năm đâu đã dài cho một “phương cách” của chiều dài lịch sử, để rồi cứ lần lửa lạnh lùng và tiếp tục uống thuốc cầm máu, mà chưa thể hóa, hòa những giọt máu cuối cùng của mất mát thương đau này thành sức mạnh toàn dân. Sức mạnh này còn được gọi là “sức mạnh nhược tiểu” cần phải bùng lên để cá lớn không nuốt được cá bé, và con kiến vẫn có thể đi kiện của khoai như thường. Nhất là kể từ khi có bóng dáng xuất hiện như một phép lạ của Liên Hiệp Quốc, thứ tòa án lương tâm (nếu không muốn nói là cả mặt pháp lý công quyền) của một tòa án lương tâm thế giới!

Điều cần thiết là những đi tới của chúng ta sẽ không thể xé lẻ từng chiếc đuốc một, mà phải biết gộp thành một bó đuốc để cùng cháy chung, đốt chung một niềm tin chống ngoại xâm đến kỳ cùng. Và liệu bao giờ Việt Nam mới có cơ may cất đầu lên, để hóa thân thành Rồng lửa Đông Nam Á?

Ở hải ngoại năm nay đánh dấu ngã rẽ quan trọng của những hoạt động tưởng niệm 40 năm Hoàng Sa thất thủ, trải dài từ Hoa Kỳ đến Đức, Pháp, Nhật, Úc... nơi đâu cũng có những bước chân tuần hành trước Tòa lãnh sự Trung Quốc, Tòa lãnh sự Việt Cộng. Cách phản đối nổi bật nhất đến từ tiếng nói của những nghị sĩ đảng Cộng Hòa Mỹ, đòi Obama phải có thái độ mạnh, không thể để Trung Quốc dùng uy lực quân sự thao tác Biển Đông. Một chú ý khác là 15.000 chữ ký của dân Việt khắp nơi, cho một kiến nghị, một thỉnh nguyện thư gởi Liên Hiệp Quốc nhân 40 năm Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa, do nhóm khởi động “Quỹ Nghiên Cứu Biển Đông và tổ chức Biển Đông tại Pháp” công bố.

Ở miền Đông thủ đô Hoa Kỳ, trong tư cách cá nhân, một nhóm nhỏ gồm bạn bè Phi, một hai em du học sinh và một hai khuôn mặt cộng đồng đại diện mang bức thư “tả oán”, bản Anh ngữ: “Letter to the United Nations on the 40th anniversary of Chinese military interventon on the Paracel archipelago” bỏ vào hộp thư của Tòa lãnh sự Trung Quốc ở Washington. Được biết cùng ngày họ cũng đã ghé ngang khu tập trụng buổi lễ diễn hành “Peacewalk” có nhạc, có trình diễn, có đọc thơ để tưởng nhớ một khuôn mặt đứng thứ hai của thế kỷ được ngưỡng mộ và độc đáo nhất là lãnh tụ Phong trào Dân quyền Mỹ: Dr. Martin Luther King. Họ đến chỉ vì muốn gởi gấm một ước mơ thầm kín trong những tụng ca Tự Do, xóa bỏ 1000 năm ách nô lệ vẫn lừng lững đến nới quê nhà xa xăm cách này cách khác.

Ở đâu đó là tấm biển nhỏ màu trắng cầm trên tay, với những dòng mực đỏ tiếc là không thể viết được bằng máu mình như “cách thế riêng” của một Nguyễn Phương Uyên, và những dòng ấy là:“Follow Dr. martin Luther King / We have a dream / Let Freedom Ring for Vietnam /Stop Red China’s aggression / Stop killing innocent Vietnamese Fishermen / Paracel Island belongs to Vietnam!” “We have a dream” là câu nói đến từ Dr. Luther King trong bài diễn văn nổi tiếng “I have a dream” được đọc trong một cuộc tụ tập 250 ngàn người, được coi là dấu ấn vĩ đại trong lịch sử của Washington D.C.

Hôm đó là ngày 20/1/2004, khá trùng hợp cho những liên tưởng dấu ấn đen 19/1 ở Vườn hoa Lý Thái Tổ, của hai cảnh đời tuy cùng là một đích tưởng niệm, nhưng lại khác xa ngàn kiếp như biên giới của tự do và nô lệ. Và khi một bên vừa xảy ra là những khôi hài áp đảo, có gã “công an nhân dân” phải đóng vai giả dạng, vừa cưa vừa đục vừa tùng xẻo mảng đá vô tội. Đi kèm với chương trình “tạp lục Tùng Lâm” này, là vai trò của những cái loa đỏ mang thương hiệu CAND, đã xin cầu chứng tại China (kỳ thực tôi khó tin ở nước mình, có thứ loa mang màu máu đỏ kỳ quái như thế). Phải nói là loại công an giả dạng hay côn(g) an trá hình này sao họ được giao đúng công việc của những cái loa vô tri thế, dù không biết chính cái loa kia có hay là mình đã bị phản tác dụng không. Phản tác dụng từ khuya.

Sao khi không vẫn cố vác tới để tra tấn khu vực đang tưởng niệm khấn vái thiêng liêng phù trì này. Chuyện mang đá và cái loa đáng ra chúng ta phải đem kể rêu rao cho thế giới biết. Nghĩ lại đã thấy có cô phóng viên nước ngoài kia rồi. Mà có kể chắc họ cũng tưởng mình diễu dở, vì làm sao còn tin được ở thế kỷ 21 này vẫn còn có những nhà lãnh đạo phải nghĩ ra những “mẹo vặt” rẻ tiền, để không cho dân kính bái những tử sĩ đã bảo vệ đất nước, và như thế 600.000 “quân đội nhân dân” coi chừng sẽ có ngày vừa bắt mình trung thành với độc đảng, mà rồi lại bị tước bỏ sự đóng góp xương máu của mình và đồng đội như thường (cả trận Gạc Ma và cuộc chiến biên giới 1979 có lãnh đạo nào còn đoái hoài đến!)

Giấc mơ của đá. Làm sao giải mã nổi. Như thể lời cảnh báo của những đoạn phúc âm buồn.“Anh em hãy cùng nhau sám hối vì nước trời đã gần kề.” Thánh Matthew đã nói thế. Phật cũng có kinh sám hối. Cả trần gian đều biết hối cải.

Nhưng có lẽ Chúa và Phật cũng đâu biết được vẫn có những hạng người không bao giờ biết lỗi lầm chuộc tội. Không biết hay cố tình không biết. Khi những bản mặt sinh ra đã quá phẳng lì trơ đá. Và khi ngay cả cái loa cũng muốn độc chiếm, thì nói gì đến Điều 4 cho tủi. Thôi không đi nói chuyện với ông Giê Su và ông Thích Ca nữa. Nói với mấy ngài “thánh nhân” này đủ mệt rồi!

Liệu những hạng người như thế có còn sót lại một hạt, một giọt nòi giống, để nhận ra rằng ngày phán xét cuối cùng cũng đã đến chân?

Ờ nhỉ, toàn những người phản tự do như vậy, sao khi không lại vinh danh một con đường quận 7, ở ngay “thành phố mang tên bác” bằng một cái tên vĩ đại đã thà chết để chối bỏ nô lệ như Dr. Martin Luther King?

Ờ nhỉ, tự do hay là chết. Hoặc nói theo cách thế của Dr. King, tôi nghĩ phải là “tự sát hay là tự do”, bởi một ngày trước khi vị thủ lãnh của tự do bị ám sát, ông đã tỏ ra bất chấp như một lời tiên tri báo trước cái chết của mình.

Mùa Xuân nào chúng ta sẽ cùng hẹn nhau ở con đường mang tên ông? Hay tôi phải chờ một mùa Xuân Việt Nam chẳng bao giờ hy vọng trở lại?





Thay mặt Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận

Nick Lý Đức Hùng & HậnCộng SảnVìCông Lý sưu tầm

Sinh Viên Đinh Nguyên Kha




Thay mặt Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận

Nick Lý Đức Hùng & HậnCộng SảnVìCông Lý sưu tầm

Thư của một “cháu ngoan” bỏ đảng


Kính thưa Bác, 

Cháu tin Bác đã “đi gặp cụ Mác cụ Lê” đúng ngày linh tháng linh, mùng 2 tháng 9 là ngày Quốc Khánh của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa nay là Công Hòa xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, hồn Bác rất linh thiêng, “cầu gì được nấy”, nên dịp cuối năm, cháu có “meo” (email) này trước là để chúc t...ử Bác, sau là xin Bác một điều ước.

Ấy chết, xin lỗi Bác, cháu chút nữa quên mất tự giới thiệu với Bác. Thực ra cháu cũng ngần ngừ có nên làm điều này không, khi Bác là “kết tinh của hồn thiêng sông núi, là tổng hợp của tinh hoa dân tộc tuổi văn hiến tới bốn nghìn năm”; dù Bác đang nằm trong hòm kiếng dày cộm, dưới đáy lăng kiên cố xây kiểu lăng ông nội Lê Nin bên Liên Xô, và cái lỗ tai hay lỗ mũi Bác nghe thiên hạ xì xầm đã thúi rửa, rụng rơi do thuốc ướp dỏm hay bị ăn bớt gì đó, Bác đã biết tỏng cháu là đứa mô rồi. 

“Thằng ni, tau lạ chi cấy mặt mi nựa”. (Bác vẫn nói tiếng Nghệ, tao lạ gì cái mặt mày nữa). 

Dạ, Bác hẳn còn nhớ như in những đêm gió rét căm căm bọn nhi đồng cháu ngoan của Bác chỉ có cái áo cụt tay bằng vải thô trắng không ra trắng, bỏ trong cái quần đùi xanh màu nhợt nhạt, cổ vấn cái khăn quàng đỏ, vừa nhảy vừa hát “Ai yêu Bác Hồ..., Dân Liên Xô trên cánh đồng hoa, Mặt trời Đông, Kết Đoàn”, trên sân khấu dựng ngoài đồng được nhìn thấy Bác đi thăm Liên Xô vĩ đại, Trung Quốc vĩ đại trên màn ảnh mà khoái củ tỉ, hồ hởi tin tương Việt Nam ta sẽ sớm muộn gì cũng biến thành “cánh đồng hoa” và dân ta cũng mặc sức vui hát như dân Liên Xô...

Ngày đó, cháu yêu Bác yêu Đảng vô cùng vô tận. Yêu hơn cả Đức Chúa Trời. Này nha: Bọn cháu được cán bộ tập trung vào phòng, bảo, “các em cầu xin Chúa của các em bánh kẹo đi”. Chờ hoài chẳng thấy, cán bộ bảo, “bây giờ các em hô to xin Bác và Đảng bánh kẹo đi”. Bon cháu chưa dứt lời đã có cô cán bộ mang một rỗ kẹo lạc vào đặt trên bàn. 

Thế là, giữa “hai người ấy”, bọn cháu đã “chọn” Bác là cái chắc rồi! Từ ngày đó, mỗi lần đi học, đi sinh hoạt, cháu xiết mạnh hơn, một cách hí hửng, cái gút khăn quàng đỏ nơi cổ cháu,. 

...Nhưng mà, thưa Bác, chẳng bao lâu sau, cháu thấy, giữa “hai người ấy” bọn cháu chọn lầm. Đức Chúa Trời không cho bánh kẹo nơi phòng họp lúc đó, nhưng cháu chưa thấy Ông ấy lừa ai khi nào cả, nhưng bọn cháu thấy Bác và Đảng lường gạt hơi “bị” nhiều (cháu dùng thêm chữ “bị” ở đây cho hợp với “phong cách” chữ nghĩa cách mạng thời hiện đại). Cháu kể Bác nghe chơi vài chuyện “lừa”(chứ kể nhiều thì làm sao Bác tai đâu mà nghe cho nổi). Chuyện xảy ra nơi huyện Đức Thọ, tỉnh Hà Tĩnh, cách huyện Nam Đàn, Nghệ An của Bác có bao xa; Đức Thọ lại là nơi Bác chẳng lạ gì đã sản sinh ra “đồng chí” Trần Phú, Tổng Bí đầu tiên của Đảng đó Bác. Huyện Đức Thọ có ông Hương Khoa đóng góp cho Kháng Chiến được “biểu dương” bằng kiệu rước và vè tung hô mà cháu còn nhớ mang máng, “Ai về nhắn với khu Ba, Ở đây ghế danh dự, ông Hương Khoa chiếm rồi”, nhưng chẳng bao lâu sau khi kháng chiến thành công, ông Hương khoa bị kết tội... “cường hào phản động”. Chuyện dân Đức Thọ xưa nay sống hiền hòa với nhau, bổng có đám cán bộ mặt mày lạ hoắc từ đâu kéo đến “phát động phong trào quần chúng” khiến dân làng quay ra dựng chuyện, vu khống, đấu tố những người xưa nay mình nhờ vả chạy vạy để qua được cơn đói do lũ lụt, mất mùa...

Bọn nhi đồng cháu đang hơi “bị” hoang mang thì nghe người lớn xầm xì, ”Con chồn đã để lộ cái đuôi”, nhưng chẳng hiểu gì. Sau này lớn lên “có trí khôn”, cháu thấy lòi cả cái mặt chồn, đó Bác. 

Cháu viết “lòi cái mặt chồn”, vì sau khi giết hằng triệu sinh linh Nam Bắc, “đốt cháy Trường Sơn” để “đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào”, thì nay các đồng chí từ Chủ Tịch Nước đến Thủ Tướng cứ liên tục bị gậy sang Mỹ ăn xin, lại còn xả giọng điệu nham nhở, “Việt Nam chúng tôi có nhiều gái đẹp, mời các ngài sang buôn bán làm ăn” (CTN Nguyễn Minh Triết tại New York), hay “xin ngài Bill Gates vốn giàu lòng nhân đạo sang Việt Nam làm từ thiện giúp chúng tôi” (TT. Phan Van Khải tại Hãng MicroSoft). Còn ngài Tổng Bí Thư mà thiên hạ đoan chắc là con rơi của Bác trong hang Pắc Bó, thì cứ dời thụt hết cột mốc biên giới này đến cột mốc biên giới khác để dâng đất, dâng biển, đảo cho nước anh em Trương Cuốc. Con cái của các đồng chí “khai quốc công thần” như anh hùng Điện Biên Phủ Võ Nguyên Giáp thì phải cho con đi du học Mỹ cho bằng được, hay ít ra cũng phải du học ở các nước Tư Bản. Còn “văn hóa đồi trụy của Ngụy”, thì nay cả nước oang oang “nhạc Vàng” tan hoang nhạc Đảng. Cách làm ăn bây giờ thì khỏi chê, cán bộ, đảng viên còn chơi kiểu tư bản hơn cả tư bản ngụy lúc trước, chẳng hạn bọn tư bản ngụy nó chỉ bắt học trò trường tư đóng tiền học, bây giờ học trò trường nhà nước cũng phải đóng tiền, chẳng những tiền học, mà còn đóng đủ thứ, tiền xây dựng trường, tiền bồi dưỡng cô thầy, tiền học thêm, tiền quà cáp ngày nhà giáo, tết nhất, lễ lạc...

Cái tên Nước ta, hồi Bác sinh tiền thì hai chữ Việt Nam đứng trước chữ “Dân Chủ Cộng Hòa”. Nay sau khi “cách mạng thu giang sơn về một mối”, tức Đất Nước “sạch bóng quân thù”, thì lù lù chữ “Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa” dài loòng thoòng, to tổ chảng đứng trước, để hai chữ Việt Nam lẻo đẽo làm cái đuôi theo sau. Hay là nước Việt Nam ta đã chui lọt tỏn được vào cái Thế Giới Đại Đồng, để được xếp chung và ngang hàng với những con- à quên- nước tương cận, như CHXHCN Azerbaidjan, CHXHCN Uzbekistan, CHXHCN Tadjikistan, CHXHCN Kazakhstan, CHXHCN Moldavia, CHXHCN Latvia, chxhcn Estonia, CHXHCN Litva, CHXHCN Kirgizia, CHXHCN Turkmenia... như lời “khẩu khí” mà nhiều người cho là quá hỗn hào láo xược của Bác dưới chân tượng Đức Trần Hưng Đạo ngày nào, “Bác anh hùng tôi cũng anh hùng... Bác đưa trăm họ qua nô lệ, Tôi dẫn năm châu đến Đại Đồng...” 

Nhưng mà Bác ơi Thế Giới Đại Đồng mà Bác đem máu thịt Việt Nam đi xây đã bị chính dân Liên Xô úm bà là hô biến trong nháy mắt; tượng ông nội Lênin đã bị dân Liên Xô tròng xích sắt lôi cổ xuống, kéo đi quăng nơi bãi rác rồi; những nước Công Hòa xã Hội Chủ Nghĩa kia đã ai về nhà nấy từ gần hai chục năm nay rồi, mà nay vẫn còn cái CHXHCN ám vào Việt Nam chẳng giống ai... 

Thưa Bác, Tết Nhất đến nơi, Bác phải bận rôn (người ta kéo) lên xuống cho thiên hạ kẻ tò mò tham quan, người ngây thơ, phường giả đò, đến chúc t...ử Bác. Cháu ngoan (một thời) của Bác đây không dám “meo” cho Bác dài dòng. Như đã thưa với Bác từ đầu, chỉ xin Bác một điều: 

Xin Bác hiển linh 
Ngóc đầu giữa Ba Đình 
Phán một câu: 
“Các đồng chí ơi 
Bác cháu ta không gì hơn 
cúi đầu nhận tội 
Dẹp ngay đi 
Chủ Nghĩa Xã Hội 
Vì Bác Cháu ta 
Cả Nước Xuống Hố 
Nó là đêm tối 
Ôi đêm tối, lỗi Bác mang về 
Trùm bao tang thương 
Lên đầu Dân Việt” 
Bác cháu ta 
Một, hai, ba 
Ngậm vành tạ tội” 

Hẹn Bác “Meo” Xuân năm sau 

(Vì cháu còn rất nhiều điều ước mà chỉ có chính miệng Bác thét toáng lên, thừa nhận sai trái, tỏ lòng ăn năn, may ra thiên hạ mới chịu mở mắt, há mồm để thấy mà thống hối...) 

Cháu Ngoan (một thời) của Bác, Cu Tèo.




Thay mặt Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận

Nick Lý Đức Hùng & HậnCộng SảnVìCông Lý sưu tầm