Wednesday, April 30, 2014

Tri Ân Thương Phế Binh VNCH 28 4 2014 tại Giáo Xứ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp,...



Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam

Radio DLSN - 30042014



Chương Trình Phát Thanh Đặc Biệt Đáp Lời Sông Núi Thứ Tư 30 tháng 04 năm 2014
Hải Sơn xin kính chào quý thính giả, trong buổi phát thanh hôm nay, Thứ Tư 30 tháng 04 năm 2014, đúng 39 năm ngày "thống nhất đất nước" nói theo ngôn từ của "bên thắng cuộc" (chữ của nhà báo Huy Đức thưa quý vị). Ngày có "triệu người vui, nhưng cũng có triệu triệu người buồn", như lời của cố thủ tướng Võ Văn Kiệt lúc cuối đời. Nhưng chính xác nhất là ngày quốc hận của quân dân cán chính miền Nam vào thời điểm đó và của cả nước hôm nay có phải vậy không thưa quý thính giả? và đây là buổi phát thanh lần thứ 1082 của đài ĐLSN. Trong phần Tin Tức, chúng tôi có những tin chính sau đây:
1. TỔ CHỨC KÝ GIẢ QUỐC TẾ VINH DANH 3 NHÀ BÁO ĐẤU TRANH VN
2. NỮ DÂN BIỂU MỸ PHẢN PHÁO BÀI VIẾT TRÊN TỜ QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN
3. GIỚI CHUYÊN GIA CẢNH BÁO VỀ TÌNH TRẠNG BỘI CHI QUÁ LỚN CỦA NHÀ NƯỚC VN
4. BẮC HÀN MỞ CUỘC TẬP TRẬN BẰNG ĐẠN THẬT SÁT BIÊN GIỚI NAM HÀN
QUAN ĐIỂM
" ... Hàng năm cứ đến gần ngày 30 tháng Tư, thì trong nước cũng như hải ngoại lại nêu ra rất nhiều câu hỏi về nguyên do bên này chiến thắng, bên kia thất bại. Vấn đề chúng tôi muốn nêu ra hôm nay là ai phải chịu trách nhiệm hàn gắn vết thương sau cuộc chiến? ...". Mời quý thính giả nghe Quan Điểm của LLDTCNTQ về vấn đề này qua nhan đề: "30 Tháng 4 - Vết Thương Còn Đang Rỉ Máu" sẽ được Hải Nguyên trình bày để kết thúc chương trình phát thanh tối hôm nay.
Trước khi chia tay trong buổi phát thanh tối nay, mời quý thính giả cùng đài ĐLSN nhớ đến Paul Trần Minh Nhật, sinh năm 1988 thuộc TC/Thanh Niên Công Giáo, bị bắt ngày 27 tháng 08 năm 2011 với bản án 4 năm tù giam - một người Việt đang bị nhà cầm quyền cộng sản giam cầm trong ngục tù vì lòng yêu nước, lẽ phải và sự đóng góp tích cực vào tiến trình dân chủ hóa Việt Nam, cũng xin được nhắc lại nơi đây, anh Nhật đang tuyệt thực hơn 10 ngày nay để phản đối chế độ hà khắc trong lao tù cộng sản.

Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam

Thursday, April 24, 2014

Nữ nghệ sĩ Kim Chi nói về Nhân quyền VN



Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam

Tuesday, April 22, 2014

Hãy Trả Lại Tôi Tên Gọi Sài Gòn - Audio by TruongGiangUK




Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam

Đọc Báo Vẹm số 369 ngày 21 tháng 4 năm 2014



Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam

CA Hà Nội cướp đất, đàn áp khốc liệt nông dân Dương Nội



Cảnh CA đàn áp, cướp đất, bắt bớ nông dân Dương Nội (Video do blogger Gió Lang Thang thực hiện)

Sáng ngày 22/4/2014, giám đốc CA Hà Nội Nguyễn Đức Chung đã bất ngờ xua quân mở trận càn đàn áp, cướp đất của nông dân tại phường Dương Nội (quận Hà Đông, TP. Hà Nội). 

Theo ghi nhận, một lực lượng ô hợp lên đến hàng ngàn công an, dân phòng, sinh viên trường cảnh sát... đã kéo đến tấn công vào 17 khu lều trại giữ đất của nông dân Dương Nội. Theo lời bà con, trong đoàn cướp đất xuất hiện cả côn đồ và tù nhân được cho mặc quân phục công an.

Trong nỗ lực chống chọi đội quân cướp đất, ít nhất 4 nông dân Dương Nội đã bị CA bắt giam, nhiều người bị đánh trọng thương. Danh sách những người hiện đang bị giam giữ gồm có: Các bà Nguyễn Thị Ngân, Nguyễn Thị Toàn và Đặng Thị Thanh và cụ ông Nguyễn Văn Sự. 

Được biết, lực lượng công an tham gia cướp đất đã đánh vỡ đầu một phụ nữ tên Trần Thị Hòa.

Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam

Chương Trình Phát Thanh Đáp Lời Sông Núi Thứ Ba ngày 22 tháng 04 năm 2014



Hải Sơn xin kính chào quý thính giả, trong buổi phát thanh hôm nay, Thứ Ba ngày 22 tháng 04 năm 2014, và là buổi phát thanh lần thứ 1074 của đài ĐLSN. Trong phần Tin Tức, chúng tôi có những tin chính sau đây:

1. GIỚI TRÍ THỨC VN ĐỒNG LOẠT PHẢN ĐỐI VỤ TƯỚC BẰNG THẠC SĨ CỦA ĐỔ THỊ THOAN
2. QUỐC HỘI VN MUỐN TĂNG CƯỜNG QUAN HỆ VỚI QUỐC HỘI MỸ
3. CÁC QUAN THAM TRONG VỤ ÁN VINALINES CHI TIỀN ĐỂ TRÁNH ÁN TỬ HÌNH
4. 4 CÔNG AN TRUNG CỘNG BỊ DÂN ĐÁNH CHẾT NGAY TRÊN ĐƯỜNG PHỐ
5. HOA KỲ MỞ CUỘC ĐIỀU TRA VỀ VỤ THẢM SÁT BẰNG KHÍ ĐỘC Ở SYRIA.
ĐÂT NƯỚC ĐỨNG LÊN
" ... Bạo quyền VC mưu toan dùng tù nhân chính trị để thương thảo kiếm lợi với ngoại quốc nhưng đây là con dao hai lưỡi mà những kẻ tham quyền cố vị chỉ thấy có một chiều ...". Qua chuyên mục Đất Nước Đứng Lên, mời quý thính giả theo dõi bài viết: "Giá Tù Nhân Chính Trị" của Phạm Kỳ Đăng sẽ được Nguyên Khải trình bày để tiếp nối chương trình tối nay. 
BÌNH LUẬN
" ... Tuy vận mệnh dân tộc Ukraine đang trôi nổi, nhưng họ đã có dũng khí lật đổ độc tài trong quá khứ, thì chắc chắn sẽ chiến thắng tham vọng đế quốc của Nga Sô. Tương tự, tuy đảng CSVN ươn hèn, nhưng dân tộc Việt Nam bất khuất và sẽ vượt thắng độc tài, quang phục quê hương trong tương lai rất gần ..." Mời quý thính giả nghe phần Bình Luận của Nguyệt Quỳnh với tựa đề: "Nợ Ai -- Ai Trả - Bao Giờ Mới Xong?" sẽ được Hướng Dương trình bày để kết thúc chương trình phát thanh tối hôm nay.

Trước khi chia tay trong buổi phát thanh tối nay, mời quý thính giả cùng đài ĐLSN nhớ đến chị Hồ Thị Bích Khương, sinh năm 1967, thuộc Khối 8406, bị bắt ngày 15tháng 11 năm 2011 với bản án 5 năm tù giam - một người Việt đang bị nhà cầm quyền cộng sản giam cầm trong ngục tù vì lòng yêu nước, lẽ phải và sự đóng góp tích cực vào tiến trình dân chủ hóa Việt Nam.

Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam

NHAC HUNG DAU TRANH - VietDzung & Nguyet Anh



Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam

Monday, April 21, 2014

Thư của Dân biểu Frank R. Wolf gửi bà Trần Thị Ngọc Minh - Mẹ của Đỗ Thị Minh Hạnh

Thư của Dân biểu Frank R. Wolf gửi bà Trần Thị Ngọc Minh - Mẹ của Đỗ Thị Minh Hạnh
House of Representatives
Washinton, D.C. 20515
February 3/2014
Frank R Wolf 
Tenth Dictric Virginia
Bà Trần thân mến,
Tôi xin thành thật nhìn nhận sự can đảm làm nhân chứng của bà tại buổi điều trần bảo vệ tự do trước hội đồng Nhân quyền Tom Lantos vào thứ Năm ngày 16 tháng Một.
Đỗ Thị Minh Hạnh con gái của bà là người đặc biệt can đảm, chúng tôi hãnh diện vì cô ấy đã tranh đấu cho quyền lao động của những người đồng đội, đồng hương. Ngay sau buổi điều trần, tôi rất hài lòng được biết nghị sì Chris Van Hollen chính thức bảo trợ con gái bà như là một phần của công trình bảo vệ tự do, và nhân danh cô ấy cam kết để ủng hộ (công trình này)
Hãy hiểu rằng nhiều người đã rung động bởi lòng thành thật làm nhân chứng của bà thay cho con gái, và nhiều tù nhân lương tâm Việt Nam. Chúng tôi tiếp tục gây sức ép để con bà được thả vô điều kiện và nhiều tù nhân lương tâm khác ở Việt Nam

Chúc tốt đẹp nhất đến với bà
Chân thành,
Frank R Wolf
Thành viên của Quốc hội

Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam

Tưởng Niệm Ngày Quốc Hận lần thứ 39 30/04/1975 - 2014

                                 Lịch sử VN sẽ có tên Các Vị Anh Hùng đã Vị Quốc Vong Thân

Kính cẩn nghiêng mình trước Anh-linh các Liệt-sĩ đã hy sinh cho Miền Nam Tự Do trước và sau ngày Quốc-nạn 30/04/1975: vì ấm no, tự do và hạnh phúc cho Đồng-bào, và bảo vệ nền chủ quyền của đất nước, từ khi đảng Việt gian cộng sản thực hiện ý đồ cho ngoại nhân:
Nạn chia đôi đất nước và lấy giòng sông Bến Hải ngăn đôi hai miền Nam Bắc, thì chẳng khác nào là nhắm mắt theo Tàu cộng của bè lũ Hồ Chí Minh qua trung gian của đảng cộng sản quốc tế.
Điều này không còn ai trong đảng Việt gian cộng sản có đủ cơ sở lý luận để phủ nhận việc HCM và đồng bọn đã gián tiếp làm một gạch nối cho Mao Trạch Ðông tiếp bước tiền nhân của Hán-tộc vươt ải Nam Quan để chiếm lĩnh nếu không muốn nói là xâm lăng nước ta.
Điều trên, Lịch sử đã chứng minh từ ngàn xưa cho đến thời nay đối với giặc Hán trong bất kỳ thời đại nào cũng nuôi mộng thống trị phương Nam không bao giờ dừng lại cả khi bọn chúng có cơ hội.
Tác giả chia sẻ với hết thảy quý bạn trong và ngoài Facebook dòng thơ:
ANH HÙNG TIẾP BƯỚC TIỀN NHÂN GIỮ NƯỚC
Dòng Việt-tộc trước sau dù dâu bể,
Phải chủ quyền mới độc lập giang san.
Phải tự do nước mới mạnh, dân an,
Ấy là lẽ quang minh tròn chính đạo.
Nhưng nghiệt thay! Cả bọn người thô bạo,
Cùng giống nòi mà lòng sói, dạ lang.
Nuôi dã tâm đi cướp đoạt giang san,
Dùng thủ đoạn thật đê hèn, bất chính.
Bao biến đổi thăng trầm như vô định,
Đẩy dân vào bỉ cực, nước lâm nguy.
Ngẫm mà đau bao công sức trường kỳ,
Của tiên liệt đã dày công giữ nước.
Kể sao hết những Anh Hùng sau, trước:
Mấy ngàn năm đuổi phương Bắc (*) xâm lăng.
Tiếp trăm năm thực dân Pháp bạo tàn,
Ðã đem máu tô cho cờ độc lập.
Thật trớ trêu, bọn vô thần bất chấp:
Cướp công trình của muôn vạn sinh linh.
Mang âm mưu do đế quốc trá hình,
Làm nô lệ dựng chiêu bài Mác-xít.
Ðưa dân nước vào con đường mù mịt,
Chưa bao giờ vận nước phải suy vi.
Ách ngoại nhân, một chủ nghĩa man di,
Xé đất Mẹ thành hai miền Nam Bắc.
Ai rước giặc, chia hai miền xã tắc?
Giữa gọng kềm ba thế lực (*) ngoại lai.
Vì lợi danh chẳng cần nghĩ ngày mai,
Dâng đất Mẹ, làm chiến trường thí điểm.
Mấy mươi năm trải dài trong cuộc chiến,
Mất cả quyền làm chủ một giang san.
Ðể đạn bom phá vỡ đến điêu tàn,
Ðẩy dân Việt lâm vào vòng tử đạo.
Hàng con cháu của Quang Trung, Hưng Ðạo...
Từng lớp người đi bảo vệ quê hương.
Quyết đập tan cái huyền thoại “thiên đường”
Của Hồ tặc mang voi dày đất tổ.
Bao chiến sĩ hóa ra người thiên cổ!
Xương thịt mình vun đắp mảnh quê hương.
Máu, da vàng nhuộm thắm nước Hùng Vương,
Cho Việt-tộc không rơi vào diệt chủng:
Phạm Phú Quốc vượt không gian lồng lộng,
Cánh chiêm bằng vọng đi khắp muôn phương.
Mang theo Anh một sứ mệnh phi thường,
Phá sào huyệt, diệt quân loài quỉ đỏ.
Anh ra đi...muôn thu vào đất tổ,
Hiến đời trai, tô điểm dãy giang sơn
Cho màu cờ độc lập dưới vừng dương,
Cho dân tộc khỏi rơi vào xiềng xích.
Nguyễn Văn Ðương, Anh-hùng lưu chiến tích,
Ðồi “Tử Thần” còn ghi mãi tên Anh.
Lòng can trường xem nhẹ giữa tử, sanh...
Quyết tiêu diệt quái thai loài “vô sản”.
Nơi sào huyệt, đất Hạ Lào, biên cảnh,
Những người trai đất Việt, giống kiêu hùng.
Không thể ào nhìn quốc phá, gia vong,
Trong cuồng vọng của lũ người vô đạo.
Nguyễn Ðình Bão, vị thiên thần Mũ Ðỏ
Bước hiên ngang vào trang sử oai hùng...
Trên đồi cao, nơi rừng núi chập chùng
Cạnh An Lộc, địa danh lừng chiến sử.
Ðồi Chạt-li (Chalie) mang Anh vào bất tử!
Thân Anh nằm trong tấm vải khăn sô.
Máu của Anh tô thêm đậm màu cờ,
Cờ chính nghĩa của giống dòng dân Việt.
Những danh Tướng từng diệt quân Mác-xít,
Do cáo Hồ chạy theo kẻ thù chung (*).
Phản tiền nhân, đem bán đứng non sông,
Do Quốc Tế: Tàu, Nga bày mưu chước.
Đổ Cao Trí, Tướng lưu danh thao lược,
Đứng ngang hàng với Ba Tướng (*) tài ba.
Bao sư đoàn… Cộng Sản đã te tua,
Chạy trốn chết (*) sang ở nhờ Cam-bốt.
Thật đáng tiếc! Ông chết vì đột ngột,
Trên trực thằng nổ cháy giữa không gian.
Cũng lạ lùng! Hay vận mệnh giang san?
Tướng tài giỏi hóa ra người thiên cổ?
Trong chiến sử, Tướng Trí-Thanh (*) chứng tỏ,
Tiếp võ công oanh liệt của Tiền Nhân:
Tài Quang Trung từng đại thắng quân Thanh.
Lý Thường Kiệt, Bắc chinh vang lừng ngõ.
Cả ba trận tan tành quân Mông Cổ,
Đức Thánh Trần - Thế giới sử lưu danh.
Nước Việt ta là một nước hùng anh,
Dòng con cháu tiếp lưu danh tuấn kiệt!
Nguyễn Văn Hiếu, bậc tài ba, lẫm liệt,
Chưa hoàn thành chiến sách cứu giang san!
Biết Đồng Minh (Mỹ) đã bán đứng Miền Nam,
Để đổi lấy thị trường (*), ai chẳng biết?
Trận Hải Chiến tại Hoàng Sa đuổi giặc
gụy Văn Thà, Hạm Trưởng đã hy sinh.
Trên biển khơi đầy giặc chí không sờn
Chết vì nước là tấm gương oanh liệt.
Cả Hạm Phó: Nguyễn Thành Tri cùng chết,
Vì Hoàng Sa không để giặc ngang tàng.
Biết bao nhiêu là chiến sĩ Hải Quân (*)!
Noi gương sáng ngàn thu dòng sử Việt.
Máu hào kiệt tô ngời gương khí tiết,
Như nước nguồn lưu chảy mãi thiên thu.
Không vì danh, chẳng vì lợi riêng tư,
Vì dân tộc lưu danh cho hậu thế
Nguyễn Khoa Nam là con người mẫn nhuệ,
Thác huy hoàng cho con cháu ngày mai.
Cho tiền đồ, đất tổ ở tương lai,
Noi gương sáng ngàn thu dòng sử Việt.
Lê Văn Hưng vốn con dòng tuấn kiệt
Mấy ngàn quân giặc Cộng cũng tan tành
Nơi chiến trường An Lộc mãi lưu danh
Chôn chuyên chính nối ngời dân chủ Việt.
Người đã thác! Danh đời đời không thác!
Hồn sống còn cho độc lập, tự do...
Không nhân danh thứ diệt đế tái nô
Chỉ tranh đấu cho chủ quyền dân Việt.
Lê Nguyên Vỹ, người giữ tròn khí tiết
Gương anh hùng muôn thuở của Bình Long
Là tấm gương Hoàng Diệu, Nguyễn Tri Phương
Không để giặc làm ô danh sử Việt.
Trai nước Việt - Những con người bất khuất
Bằng trái tim dân tộc với niềm tin...
Hết một lòng theo sự nghiệp tổ tiên
Thật xứng đáng đứng trong cùng vũ trụ.
Hồ Ngọc Cẩn hiên ngang... và bất tử!
Vẫn một lòng, một chí giữ quê hương
Phút hiểm nguy vẫn dòng máu quật cường
Khi phỉ Công đem Người ra hành quyết.
Trần Văn Hai như bao người tuẩn tiết!
Bậc anh hùng do thế cuộc sa cơ...
Không thể nào để bọn giặc làm nhơ,
Ðó là lẽ của sách trời đã định.
Dân tộc Việt mấy ngàn năm bất dịch,
Gương anh hùng không thể luận vu vơ...
Rước ngoại nhân để thực hiện ý đồ
Trên xương máu của giống nòi dân Việt.
Phạm Văn Phú đã một thời oanh liệt
Rất can trường nơi mặt trận biên khu
Nhưng chẳng may rơi vào thế hỏa mù,
Bọn vô sỉ chơi lắm trò ma thuật.
Ông đã biết hoàn toàn sai chiến thuật
Lệnh ban hành: “Triệt thoái khỏi cao nguyên!”
Nhưng làm sao khi thế cuộc đảo điên
Ðành ôm hận cho đến giờ tắt thở.
Nguyễn Vĩnh Liệu - Anh hiên ngang trả nợ!
Chí tang bồng chẳng hổ thẹn nam nhi
Quyết một lòng không bỏ nước ra đi...
Tròn Quốc-đạo tấm lòng son khí tiết.
Khi Nam-Tín (*) lâm vào giờ khắc nghiệt
Anh bình tâm cho đến phút sau cùng...
Vẫn ung dung trong khí phách oai hùng
Thà chịu chết không buông tay hàng giặc.
Dân nước Việt sẽ một mai khôi phục
Vì giang sơn, vì dân tộc sống còn.
Không thể nào để cho lũ giả nhơn
Phản dân tộc mang voi giày đất tổ.
Trần Văn Bá lên đường không do dự
Thắp lửa thiêng vùng dậy chí phi thường.
Mưu tìm đường quang phục cứu quê hương,
Ðang rên xiết trong tay loài nanh vuốt.
Anh đã thác, dù chưa thành đại cuộc
Vẫn còn Trần Văn Bá nối nhau đi...
Tiếp lửa thiêng theo sứ mệnh cứu nguy
Ðưa dân tộc thoát khỏi vòng bị trị.
Dòng lịch sử trải qua bao thiên kỷ...
Còn bạo quyền, còn tranh đấu không ngưng.
Sống theo gương chí lớn của Trưng Vương
Ðã vạch rõ lằn ranh quyền TỰ CHỦ.
Còn trời đất, còn tiếng vang hùng sử,
Sự tồn vong đã xác định rõ ràng.
Cho cháu con sau kế nghiệp kinh bang,
Quyền tự chủ là niềm tin vĩnh cữu.
Vĩnh Nhất Tâm 30/04 Ngày Quốc Nạn
(*) Phương Bắc: Hán, Mông, Mãn. Ba dòng rợ từ bên kia lưu vực sông Hoàng Hà vượt Dương Tử sang xâm lăng Bách Việt.
(*) Mỹ, Nga, Tàu
(*) Thù chung: Ám chỉ Mao Trạch Đông
(*) Đại Tướng Đỗ Cao Trí là một tài năng kiệt xuất của Quân Lực VNCH. Thật hiếm có một tướng lãnh nào của chúng ta vừa có mưu lược vừa có dũng khí như Tướng Trí. Ông luôn chủ động đánh trúng địch vào chỗ bất ngờ nhứt và luôn xuất hiện ở điểm nóng nhứt trên chiến trường. Nếu Pháp có De Lattre De Tassigny, Mỹ có Patton, Đức có Rommel, thì VNCH chúng ta có Đỗ Cao Trí. (Trích từ : David Fulghum, Terrence Mailand South Vietnam on Trial - The Vietnam Experience.
Boston Publishing Company chuyển ngữ: Trương Dưỡng)
(*) Đại Tướng Đỗ Cao Trí với tài thao lược xuất chúng, chỉ trong một thời gian ngắn, vừa bình định xong lãnh thổ đem lại an ninh ở nông thôn, vừa mở các cuộc hành quân tấn công liên tục các Sư Đoàn Cộng Sản Bắc Việt: Công Trường 5, 7, 9, và các Trung Đoàn Địa Phương Việt Cộng ở các tỉnh Biên Hòa, Hậu Nghĩa, Bình Dương, Tây Ninh, Long Khánh, Phước Tuy, Bình Long và Phước Long, gây cho chúng nhiều tổn thất nặng nề buộc chúng phải rút chạy qua trú ẩn trên lãnh thổ Campuchia. (Trích dẫn cùng sách trên)
(*) Tương Đỗ Cao Trí và Nguyễn Viết Thanh.
(*) Thị trường: Chỉ nước Tàu
(*) Linh Hồn Bất Tử của chiến sĩ Hải Quân và Người Nhái trên các con tàu mang số hiệu HQ10: 62 tử sĩ, HQ4: 3 tử sĩ, HQ5: 3 tử sĩ, HQ16: 2 tử sĩ và LĐ Người Nhái: 4 tử sĩ.:
(*) Triệt Thoái Cao Nguyên của Tác giả Phạm Huấn.
(*) Nguyễn Vĩnh Liệu: Vị Chỉ Huy Trưởng Đơn Vị Biệt Lập thuộc vùng ven biển tỉnh Quảng Tín. (Xin ai biết về anh Nguyễn Vĩnh Liệu thì cho VNT biết thêm về Anh. (Xin cảm tạ, địa chỉ email: nhattam1@aol.com)
(*) Nam Tín: Tỉnh Quảng Nam và Quảng Tín.

Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam


Sunday, April 20, 2014

Nhac - Quê Hương Ngày Về



Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam

Saturday, April 19, 2014

Bác sĩ Nguyễn Đan Quế - Nhận định về tình hình đấu tranh trong nước hiện nay



Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam

4 17 2014 Paltalk DD TNTDCNDVN by HVCali @5pm



Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam

ông Lê Văn Sóc phó hội trưởng Giáo hội Phật giáo Hòa Hảo thuần túy tỉnh ...



Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam

Kể Từ Ngày Ấy 30/04/75 Nhật Tùng



Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam

Nha Trang: CA triệt phá cà-phê Nhân Quyền, đánh người tàn bạo

 Vào lúc 08h45' sáng nay, 19/4/2014, lực lượng CA Nha Trang đã bất ngờ xua quân triệt phá buổi cà phê Nhân Quyền do Mạng Lưới Blogger Việt Nam tổ chức. Đây là buổi thảo luận lần thứ 3 trong năm với chủ đề “Công ước chống Tra tấn và vấn nạn công dân chết trong đồn công an”.

4 blogger tham gia tổ chức sự kiện gồm có: Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (Mẹ Nấm Gấu), Phạm Văn Hải (Viet Man), Nguyễn Hồ Nhật Thành (Paulo Thành Nguyễn) và Trịnh Kim Tiến(Trinh Kim Kim) đã bị lực lượng CA đánh đập hết sức dã man và thô bạo. Cả 4 người sau đó bị đưa về giam giữ tại trụ sở CA phường Lộc Thọ trong tình trạng đầy thương tích.

Đáng báo động, CA đã có hành vi đánh người bằng những ngón đòn thù hết sức tàn độc, hiểm ác. Blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh bị CA dùng tay chặt mạnh vào đốt sống cổ – phía sau gáy. Trịnh Kim Tiến vừa hồi phục sức khỏe sau khi sinh con nhưng cũng bị bóp cổ, túm tóc và tát vào mặt.

Triệt phá cà phê Nhân Quyền

Ngay sau khi Mạng Lưới Blogger Việt Nam ra Thông báo tổ chức buổi cà phê Nhân Quyền lần thứ 3 tại Nha Trang với chủ đề “Công ước chống Tra tấn và vấn nạn công dân chết trong đồn công an”, lực lượng CA liền được lệnh theo dõi, lập chốt chặn trước cửa nhà của các blogger Nha Trang.

Ngày 18/4/2014, hàng chục an ninh, mật vụ kéo đến dày đặc trước nhà blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh. Tuy nhiên, cô và nhiều người khác đã đã ra khỏi nhà từ trước đó nhiều ngày.
Sáng ngày 19/4/2014, CA kéo đến rất đông tại quán Café Swing - địa điểm dự kiến diễn ra thảo luận Nhân Quyền. Dưới áp lực của CA, quản lý và nhân viên của quán thông báo không nhận khách (trong khi sức chứa của quán lên đến 500 chỗ ngồi, trong quán còn rất nhiều ghế trống).

Những blogger tham gia tổ chức sự kiện buộc lòng phải chuyển địa điểm thảo luận sang một quán cà phê khác cũng nằm gần đó. Trên đường đi, CA liên tục kéo đến đe dọa và gây sự.

Tuy nhiên, khi vừa đến điểm hẹn mới thì blogger Nguyễn Hồ Nhật Thành lập tức bị 2 viên CA giả dạng côn đồ kéo đến gây sự. Bọn chúng lớn tiếng vu khống Nguyễn Hồ Nhật Thành 'đi xe ôm không trả tiền', rồi lao vào tấn công.

Trong lúc hỗn loạn, một lực lượng ô hợp gồm cảnh sát giao thông, dân phòng, công an sắc phục lẫn thường phục... lập tức kéo đến bắt giữ và đánh đập mọi người.

Cả 4 người bị lôi lên xe một cách thô bạo. CA tiếp tục đánh đập mọi người suốt trong quãng đường áp giải đến trụ sở CA phường Lộc Thọ. Trong đó, anh Phạm Văn Hải bị đánh đến mức chảy máu ở tay.

Bất hợp tác

Khi về đến phường Lộc Thọ, CA tiếp tục có những hành vi bạp lực với cả 4 người. Toàn bộ đồ đạc bị lục lọi, điện thoại cũng bị thu giữ trái phép.

CA tách riêng 4 blogger mỗi người một phòng để thẩm vấn. Tuy nhiên, trước hành vi côn đồ và vi phạm nhân quyền một cách nghiêm trọng, mọi người đều tỏ ra bất hợp tác, từ chối ký biên bản.

Đến khoảng 12 giờ trưa ngày 19/4/2014, 2 blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh và Phạm Văn Hải bị áp giải đưa về giam giữ tại trụ sở CA Thành phố Nha Trang (Địa chỉ: 2 Lê Thánh Tôn, Thành Phố Nha Trang, Khánh Hòa. Số điện thoại: +84 58 3514088).

Vợ chồng blogger Nguyễn Hồ Nhật Thành, Trịnh Kim Tiến tiếp tục bị giam giữ tại trụ sở công an phường Lộc Thọ (Địa chỉ: 17 Yersin, Vạn Thạnh, Tp. Nha Trang, Khánh Hoà. Điện thoại: +84 58 3822 830).

Trong suốt quá trình tra hỏi, phía CA chủ yếu tập trung vào buổi cà phê Nhân Quyền và chiếc áo mang thông điệp "Justice For All" và "Stop Police Killing Civilians". Đồng thời, CA cũng vu cáo những người tham dự thảo luận Nhân Quyền là 'gây rối trật tự công cộng'. Mọi người đều từ chối ký vào biên bản áp đặt, phía CA tự ký với nhau.

 * Cập Nhật: Đến 21 giờ 45', tối ngày 19/4/2014, tất cả 4 blogger bị bắt giữ đều đã ra khỏi trụ sở CA.

                           Con của nạn nhân Ngô Thanh Kiều, người đã bị CA đánh chết

Đáng chú ý, trong buổi thảo luận của Mạng Lưới Blogger Blogger Việt Nam sáng nay có sự tham dự của gia đình anh Ngô Thanh Kiều, một nạn nhân đã bị công an Phú Yên tra tấn và đánh đến chết hồi năm 2012.

Trước khi bị CA bắt giữ, blogger Nguyễn Hồ Nhật Thành (Paulo Thành Nguyễn) chia sẻ trên facebook: "Dù vấp phải sự ngăn cản ngầm của lực lượng công an Nha Trang nhưng nhìn nét hồn nhiên của hai đứa con nạn nhân Ngô Thanh Kiều, chúng tôi biết phải cố gắng nhiều hơn!"

Bà Nguyễn Thị Tuyết Lan - mẹ blogger Nguyễn Ngọc Như Quỳnh cho biết: Tôi nghe tiếng thét và kêu gào của con gái tôi Mẹ Nấm Gấu rất to khi bị hăm đánh. Tiếng Paulo Thành Nguyễn hét lên "Đây là con của nạn nhân đã bị đánh chết".

Gia đình nạn nhân Ngô Thanh Kiều sau đó cũng đã trực tiếp đến trụ sở CA phường Lộc Thọ chất vấn lý do bắt người, tuy nhiên phía CA đã lớn tiếng quát tháo, xua đuổi và đe dọa mọi người.

Được biết blogger Mẹ Nấm lẫn vợ chồng Nguyễn Hồ Nhật Thành và  Trịnh Kim Tiến đều đang có con còn rất nhỏ, nhưng cũng chính vì hiểu được tâm trạng và hoàn cảnh của những gia đình con nhỏ có cha hoặc mẹ bị 'đột tử' trong đồn công an mà các bạn đã nỗ lực góp phần tìm cách chấm dứt tình trạng này.


DLB

Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam

Đảng CS sợ cái ao màu vàng ư?


Ồ không?. Chúng đã nói là hòa giải và hòa hợp rồi mà.

cái áo chỉ là mãnh vải không hơn không kém, nhưng nó không như mãnh vải bình thường nó có uy lực và sức mạnh vô biên, nó có thể làm lung lay chế độ cs bây giờ đó.

Khi cs sợ cái áo màu vàng có chỉ đỏ thì những người hoạt động dân chủ sẽ là thế lực như thế nào với CS?. 

Gởi mấy chú an ninh ở Huế và Hà Nội cùng lon ton Qtrị. Tôi nhắc lại là tôi không hề làm chính trị tôi chỉ đấu tranh những gì bất công trong xã hội này, tôi đứng về phía nhân dân cho nên đừng bao giờ đem cái chết để đe dọa tôi, tôi được chết thì chỉ bới 1 thằng oắt con đối đầu vs cs thôi, ngoài kia cả thế giới người ta đào thải cái CS bạo lực và chết chốc này từ lâu rồi.
Thứ 2 mấy chú mày đừng đánh đông là đảng và nhân dân ở đây, mấy chú trình độ quốc doanh cho nên tôi nói mấy chú cũng khó chịu nhưng hay nhìn về phía trước đi. Đơn giản là cái áo NU-FC có biểu tượng tinh thần dân tộc mà sao lại thu giữ và nói rằng liên quan đến an ninh quốc gia? an ninh quốc gia hay là an nguy cho đcs?. Chắc tôi nghĩ trong thời gian cùng quẩn này các chú an ninh hay bị nhầm lẫn hoặc dốt nên không biết đâu là quốc gia và đảng. Vậy anh đây nhỏ mọn chia sẽ cho mấy chú hiểu rằng nhân dân đang cày lưng đóng thuế nuôi các anh chứ không có đảng phái nào biến tiền ra mà nuôi đâu nhé.

Lời cuối rằng đọc đi mà nhớ kỷ, khi tôi các ông đem face tôi ra đọc to các bài tôi viết cho tôi nghe đó, máu nó lên tận não các chú rồi nhỉ, thôi ngồi suy nghĩ lại đi khôn thì theo đội của anh anh sẽ làm cho mấy chú tỏa sáng, còn tù à ừ anh cũng muốn đi tù đây.
Tôi rất buồn các chú chỉ là con tốt thí mạng sau này mà thôi.


Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam

Thắng làm vua, thua làm giặc

Đặng Diễm Bích Chi
Bài viết cuả thế hệ thứ hai 

Trước giờ vẫn nghe câu “Thắng làm vua, thua làm giặc” và “Kẻ thắng viết nên lịch sử”, nhưng chưa từng thấm thía nó như lúc này!

Ngày còn cắp sách đến trường, mỗi thứ hai đứng chào dưới “cờ tổ quốc”, gào lên cùng lũ bạn “… cờ in máu chiến thắng” mà không biết rằng lá cờ ấy cũng có thấm máu của người thân mình, những dòng máu bị rẻ khinh, không được thừa nhận!

Khi người ta cố nhồi nhét hình ảnh về một đấng lãnh tụ vĩ đại, toàn năng vào đầu óc non trẻ của tôi, tôi đã không kháng cự, chỉ đôi lúc tự hỏi một cách lén lút “Thật là có con người như thánh sống thế ư?”. Bởi vì đôi khi những gì họ nói trước sau bất nhất. Họ chẳng bảo “Không có gì tuyệt đối và toàn vẹn” đấy sao? Hay có ngoại lệ?

Ngày đó ngây thơ đến mức nằm trong phòng đọc bài học lịch sử oang oang, không ngừng mắng chửi “ngụy”, “tay sai”, mà không nhớ rằng ba mình từng khoác áo lính của Việt Nam Cộng Hòa!

Khi người ta dạy cho tôi phỉ báng những người lính “ngụy”, coi khinh họ như nhưng kẻ không có lương tâm, những kẻ bán rẻ tổ quốc, những con người máu lạnh, giết người không gớm tay.

Thì tôi, đã thấy những người lính sa cơ ấy rất hiền lành, là những người cha, người chồng mẫu mực, những người nông dân không ngại vất vả ngoài đồng.

Thì tôi, thấy trong ánh mắt họ một nỗi đau bất lực vì không bảo vệ được tổ quốc của mình!

Thì tôi, thấy họ loay hoay tìm cho gia đình mình một con đường tươi sáng khác để đi. Họ không ngồi đó và khóc cho một quá khứ tươi đẹp đã mất, đã bị cướp mất!

Tôi đã thấy họ dạy con họ yêu tổ quốc, yêu cội nguồn, và trân trọng tình thân! (xin đừng đánh đồng như cái cách người ta đang giả vờ tự lừa dối nhau, tổ quốc không bao giờ nên hiểu là “người chiến thắng”, và “người chiến thắng” cũng không phải là tổ quốc, nếu như hôm nay tôi nói tôi chẳng có chút cảm tình nào đối với “người chiến thắng” thì không có nghĩa là tôi không yêu đất nước của tôi).

Tôi đã thấy họ tìm được một cuộc sống tốt đẹp hơn nơi đất khách, nhưng cái nhìn của họ vẫn hướng về nơi này một cách khắc khoải. Bởi lẽ, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp họ đã bị đẩy đi xa quá xa nơi họ được sinh ra và lớn lên, nơi còn có những người thân còn ở lại! Họ có thể trở về, nhưng họ sẽ không trở về, tôi biết thế, không phải vì họ chê cố hương nghèo khó!

Khi người ta nói họ là những kẻ “vong quốc”, tôi sẽ lắc đầu bảo rằng không phải, họ là những người “vọng quốc” (luôn luôn hoài vọng về tổ quốc của mình).

Khi người ta bảo rằng họ ở bên kia bờ biển đang tìm mọi cách phá hoại an ninh quốc gia, thì tôi lại tin rằng, họ đã bày tỏ một nỗi thất vọng khôn xiết về cách “trị quốc” của “kẻ thắng”, họ đang bày tỏ niềm xót thương với những số phận đang ngày ngày tìm đến nhau trong niềm an ủi và hi vọng, dù là nhỏ nhoi. Họ đang cất lên tiếng nói giúp những những người mà họ nghĩ rằng “thấp cổ bé họng”.

Không có triều đại nào vĩnh viễn, thì sao cứ mãi lừa mị nhau về cái gọi là “muôn năm”?

Khi người ta gọi bác tôi, ba tôi và anh tôi là “giặc” thì tôi vẫn cứ tự hào về họ, những người đàn ông Việt Nam đúng nghĩa!

Khi người ta gọi họ là “ngụy” thì tôi vẫn vô cùng kính trọng và yêu thương họ! Bản chất không nằm ở tên gọi và lịch sử cũng không thuộc về kẻ chiến thắng!

Tôi sẽ ngẩng cao đầu vì là cháu, con và em của họ!”

Đặng Diễm Bích Chi 


Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam

Mẹ tôi - Những ngày Mẹ sống và những ngày Mẹ mất

 “Hôm nay cõng Mẹ đi chơi
Một mai ngồi khóc bên trời
Hôm nay cõng Mẹ đi chơi
Một mai Mẹ bỏ con rồi
Mẹ để con mồ côi
mồ côi... ” (*)

Mẹ tôi sinh năm 1937, đó là theo trí nhớ “mang máng” của các ông bác họ ở quê. “Nhớ mang máng” cũng đúng thôi vì bà ngoại tôi mất khi mẹ chưa đầy hai tuổi. Năm mẹ bốn tuổi thì ông ngoại qua đời. Mẹ bắt đầu cuộc đời mồ côi, đi ở đợ, làm con nuôi cho người từ đó. Và cũng thất lạc với hai người anh trai và người chị gái đến khi trưởng thành mới gặp lại.

Mẹ nghiện thuốc lào từ năm 12 tuổi. Và bà bắt đầu bị rụng răng khi mới ngoài ba mươi tuổi. Tức là khi chưa sinh tôi. Đến ngoài sáu mươi, chiếc răng cuối cùng mới chịu từ biệt mẹ, giải thoát bà khỏi những khó chịu, nhức nhối.

Có cả một câu chuyện thương lắm, quanh việc mẹ nghiện thuốc lào. Ngoài những công việc đồng áng, việc nhà như nấu cơm, trông em cho nhà chủ. Nhiều đêm, mẹ tôi cùng bà cô họ xa, quẩy đôi quang gánh, cuốc bộ ngót nghét hai chục cây số từ trong quê ra thành phố mót phân về bón ruộng. Những đêm đông, một tấm áo không thể chống chọi với cái lạnh thấu xương của miền Bắc. Bà cô họ nghĩ ra một cách chống rét: rít thuốc lào cho ấm người lên. Thế là hằng đêm, hành trang của hai cô cháu trong những buổi đi gánh phân lại có thêm cái điếu cày. Hút mãi thành quen. Từ đó, mẹ tôi nghiện thuốc lào.

Tôi rất sợ hơi thuốc lá, nhưng lại quen thuộc với khói thuốc lào. Mẹ tôi lo con cái xấu hổ (mà anh em chúng tôi có xấu hổ về việc đó đâu) nên không bao giờ bà hút thuốc khi nhà có khách. Đến năm 61 tuổi, mẹ tôi tuyên bố bỏ thuốc. Cả nhà nói nếu mẹ muốn thì cứ hút. Bà bảo: “con cháu đầy đàn, hút người ta cười cho”. Và bà bỏ thật, không phải đem điếu đi chôn, không phải ngậm kẹo, cũng không bao giờ hút lại, dù chỉ một lần.

Cuộc đời gian truân của mẹ tôi, cũng như của bao nhiêu bà mẹ khốn khó thuở ấy, không thể chỉ mấy trang viết mà kể hết ra cho được. Nhưng có những khoảnh khắc mẹ tôi đã trải qua không là trải nghiệm của những bà mẹ khác.

Một chiều thu tháng 9 năm 2008, tôi dắt chiếc xe đạp vào nhà. Dù rất cố gắng giấu diếm nhưng sự nhạy bén của một người mẹ vẫn nhận ra nét đau đớn trên gương mặt của con với chiếc kính cận bị cong vênh, méo mó. Đấy là lần đầu tiên tôi bị hành hung giữa đường sau khi dám... cả gan viết đơn khởi kiện UBND TP Hà Nội vì không cho phép biểu tình trái pháp luật và Đơn Khiếu Nại v/v Không Thụ Lý Đơn Khởi Kiện Trái Pháp Luật. Việc này lúc ấy của tôi là một việc làm “chưa từng có trong lịch sử từ sau năm 1975” như lời công an Hải Phòng nói khi họ gây sức ép với luật sư Lê Trần Luật để anh từ bỏ việc giúp đỡ pháp lý cho tôi. 

Bà cũng từng hai lần chứng kiến hàng chục công an đến khám nhà, thu giữ tài sản chỉ trong vòng một tuần lễ. Còn gì kinh khủng hơn khi chứng kiến con mình nằm trên giường bệnh, xung quanh là hơn chục công an đứng chờ bác sĩ truyền xong chai nước để đưa bằng được con gái bà đi thẩm vấn, trong khi hàng chục tên khác đứng ngoài cổng trực chiến?

Ngày 18 tháng 9 năm 2008, tôi bị bắt.

Họ còng tay tôi. Tôi cúi xuống hôn mẹ. Một cái hôn vội vã (lẽ ra tôi không nên vội vã như thế). Bà vẫn ngồi yên như thế trên chiếc ghế hàng ngày bà vẫn ngồi. Hời hợt đáp lại nụ hôn của tôi. Bà quan tâm đến những kẻ bắt con gái bà hơn.

- Như vậy là các anh đã bắt con tôi về tội yêu nước!

Câu nói đó đã khích lệ tôi suốt 4 năm tù. Phải nhiều ngày sau tôi mới lý giải được vì sao mẹ không đứng dậy tiễn tôi. Không phải bà không muốn. Mà mẹ tôi, khi đó đã không còn đủ sức để đứng dậy. Sức lực còn lại bà đã dồn cả vào câu nói cuối cùng để không chỉ kết tội những kẻ đã bắt con bà, mà còn là sức mạnh truyền sang cho tôi.

Sau bốn năm tôi trở về, với một thể trạng ốm yếu. Ý nguyện sẽ chăm sóc và phụng dưỡng mẹ già nung nấu từ hồi trong tù trên thực tế đã hoàn toàn bị... đảo ngược. Nhiều khi tôi phải giận dỗi, mới giành được phần nấu cơm, rửa bát. Bốn năm ấy, đôi khi chỉ với một ý nghĩ thoáng qua (chỉ dám thoáng nghĩ thế thôi) rằng mẹ sẽ ốm, sẽ gặp chuyện chẳng lành đã đủ khiến cơn sợ hãi, hoảng loạn ám ảnh tâm trí rồi. Tôi không đủ can đảm để đối mặt nếu chuyện đó xảy ra. Tôi không dám nghĩ tiếp.

Trong ngôi nhà thân yêu của mình, tôi bị công việc cuốn đi. Tình yêu, sự nhiệt thành của mẹ mang lại sự bình an kỳ diệu. Dần dần, mọi cơn sợ hãi đã không còn hiện diện trong đầu óc tôi nữa.

Tôi, rất hồn nhiên nghĩ rằng, mẹ sẽ luôn đồng hành với mình và sẽ chẳng bao giờ đi đâu hết.

Mồng chín tết, tôi bệnh. Đó là lần ốm nặng nhất, dai dẳng nhất từ ngày trở về nhà. Mẹ chăm sóc tôi, bằng sức lực dường như chưa bao giờ vơi cạn. Sau những đêm thức trắng, giọng cười mẹ vẫn hồn hậu, ánh mắt vẫn ấm áp... Hạnh phúc quá, tôi tận hưởng tình yêu và hơi ấm của mẹ. Tôi quên rằng mẹ đã già yếu.

Mười bẩy ngày sau tôi bình phục. Có lẽ chỉ chờ thế thôi, hôm sau mẹ tôi đi. Mẹ đi thật. Lẳng lặng bỏ chúng tôi đi thật. Đi mà không lời giã biệt.

Cả một trời tan vỡ. Cả một trời đau đớn mẹ ơi!

Tôi, cho đến ngày hôm nay vẫn không hiểu hết tấm lòng của mẹ.

“...Cuối đời là một trò chơi lên trời”

Vì mẹ là mẹ của một đứa con mang TỘI YÊU NƯỚC cho nên cuộc từ bỏ Cõi Tạm để đến với Cõi Trời thênh thang, mẹ vẫn phải đi qua một hành trình đầy gian khó. Người ta không muốn mẹ ra đi thanh thản.

Mẹ đột ngột ra đi, người đến đầu tiên là những tên mật vụ. Sự xuất hiện của họ báo trước những nguy cơ. Hôm ấy là ngày 27 tháng Giêng năm Giáp Ngọ, tức ngày 26 tháng 2 năm 2014.

Đầu tiên, người ta tự tiện thiết lập cái gọi là Ban Tổ chức Lễ tang với thành phần gồm bà Chủ tịch Hội phụ nữ, một số cán bộ của Ủy ban phường đến ông tổ trưởng tổ dân phố. Tức là một danh sách hoàn toàn “đỏ” và không một ai là thân quyến của người quá cố. Tôi đã rất lịch sự cảm ơn và khước từ “sự giúp đỡ” ấy nhưng ông tổ trưởng nhiệt tình đến kinh ngạc. Dù chị em tôi đã nhẫn nại giải thích rằng khi còn sống, mẹ đã dặn: nếu sau này mẹ mất, việc tang lễ cho mẹ phải do gia đình, họ hàng thân thuộc đứng ra lo liệu và nhất là tuyệt đối không được dính dáng gì tới hai chữ “chính quyền”. Nhưng ông vẫn ra sức đôi co. Mặt ông đỏ gay, nước bọt từ miệng ông bắn cả vào mặt tôi. Giọng nói và thái độ áp đảo cả mấy đứa con của người quá cố. Giành giật mãi, cuối cùng quyết định không có Ban tổ chức Lễ tang. Đồng nghĩa với việc tổ dân phố, thực chất là chính quyền địa phương bị mất quyền... cầm micro, giới thiệu thành phần khách khứa tới thăm viếng. Cũng là hình thức kiểm soát, hạn chế và tự quyền loại bỏ những ai được liệt vào diện “nhạy cảm” trong số những người vào phúng viếng như từng diễn ra tại tang lễ của một số nhân vật đấu tranh cho Dân chủ trong quá khứ. Người sẽ đọc lời giới thiệu việc phúng viếng do bên (dịch vụ) Công ty Phục vụ Tang Lễ Thiên Thảo - đã hợp đồng với gia đình trước đó - đảm nhận.

Không chỉ là sự tang thương, đau buồn mà cả một bầu không khí lo âu, căng thẳng bủa vây lấy chúng tôi. Thay vì toàn ý lo cho mẹ, tưởng nhớ và đau nỗi đau mất mẹ, anh em chúng tôi phải dốc sức đối phó với thế lực có quyền.

Thất bại trong việc dựng lên một Ban Lễ tang, người ta cố gắng giành giật quyền để được soạn thảo và đọc điếu văn trong Lễ truy điệu (ngày 29 tháng Giêng). Những kẻ nhân danh cán bộ ủy ban phường, hội phụ nữ, ủy ban mặt trận tổ quốc... và cả một số kẻ lạ mặt liên tục tiếp cận anh trai tôi để thuyết phục và gây sức ép. Không ít lần đang lúc túc trực bên linh cữu của mẹ để đáp lễ khách phúng viếng, anh trai tôi bất đắc dĩ phải bỏ vị trí đi ra ngoài.

Thậm chí, một cán bộ của hội phụ nữ còn giúi vào tay anh chiếc điện thoại đã sẵn người chờ. Anh tôi vội vã đi vào trong phòng tắm, đóng cửa nghe điện thoại. Chị phụ nữ đứng ngoài canh. Tôi đi theo, không giấu diếm ý muốn kiểm soát. Tôi ghé tai vào cửa để nghe (nghe lén người khác nói chuyện là việc xấu, lần này tôi tự cho phép mình làm thế). Chị ta phân bua, cố ý nói thật to để tôi không nghe thấy nhưng tôi vẫn hiểu được phần nào nội dung cuộc nói chuyện điện thoại của anh trai với kẻ bên kia đầu dây. Chị ta mắng tôi là “quá đáng!”.

Anh trai tôi muốn (bắt buộc thì đúng hơn) dành cho họ quyền được đọc điếu văn trong Lễ truy điệu. Không! Tôi đã từng tham dự nhiều đám tang, gần nhất là của ông anh họ. Anh không phải là đảng viên, chẳng phải người có chức quyền gì. Anh cũng chỉ ốm hai ngày rồi qua đời. Thế mà trong điếu văn đọc tại Lễ truy điệu, người ta ngang nhiên tuyên bố rằng: “...Mặc dù đã được đảng ủy, chính quyền địa phương và gia đình tận tình cứu chữa nhưng vì bệnh nặng, anh không qua khỏi và đã từ trần hồi...”. Không biết bao nhiêu người dù đã nằm trong quan tài, bất đắc dĩ chịu “ơn đảng” như thế. Với mẹ tôi, không chừng ngoài việc phải “ơn đảng” còn phải nghe đảng kết tội vì đã sinh ra đứa con ngỗ ngược, dám chống chính quyền. Người chết làm sao có thể bật nắp quan tài mà dậy thanh minh cho được. Tôi không cho phép họ có cơ hội để mạ lỵ linh hồn mẹ tôi, hạ gục ý chí của tôi.

Theo hợp đồng, Công ty Phục vụ Tang lễ Thiên Thảo chỉ gửi 5 nhân viên đến phục vụ nhưng có lúc lực lượng này đã vượt quá con số năm gấp mấy lần. Không khó để nhận ra họ là ai mặc dù những tên này cũng mặc đồng phục Thiên Thảo. Thái độ hung hăng, bặm trợn, ánh mắt thiếu thiện cảm, nhiều khi lấm lét. Điều họ làm không liên quan tới việc phục vụ tang lễ. Họ, khi thì áp sát bàn đăng ký lễ viếng, tự tiện mở sổ tang ra xem, đi lại trong nhà như chỗ không người, không ngại ngần theo sát tôi mỗi lần phải nói chuyện điện thoại... Và nhiều việc khác mà tôi không thể bao quát hết. 

Theo tường thuật của Blogger JB Nguyễn Hữu Vinh, một trong những người thuộc phái đoàn anh em Dân chủ Hà Nội tới thăm viếng: 

“Điều chứng kiến được ở đám tang này, là sự "chăm sóc" kỹ càng của một lực lượng chủ tang không mời, chẳng trả tiền cũng không cho ăn cơm.

Họ đứng nhan nhản khắp nơi, rình rập, quay trộm, nghe lén... đủ trò. Thậm chí là bắt cóc người đến viếng về phường để thị uy rồi chở ngược lên bỏ ở Hải Dương, tấn công người đến dự đám tang, công an các loại canh gác các ngả... Nhưng trò bẩn nhất là giật băng tang trên các vòng hoa viếng người quá cố”. (**)

Cụ thể, các băng tang trên các vòng hoa mà Blogger JB Nguyễn Hữu Vinh đề cập đến là các vòng hoa của: Mạng lưới Blogger Việt Nam, Đài Phát thanh Đáp Lời Sông Núi, Hội Bầu Bí Tương Thân, Hội Cựu Tù nhân Lương Tâm Việt Nam, Hội Anh Em Dân Chủ, Hội Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam, Hội Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam tại Hoa Kỳ (đã bị cướp ngay ngoài đầu ngõ trong sự sợ hãi, ngỡ ngàng của cô nhân viên bưu điện). Thậm chí, vòng hoa của Công ty Én vàng Quốc tế (hãng tắc-xi) nơi anh rể tôi làm việc cũng bị giật. Không hiểu sao, chúng sợ chữ Quốc tế đến thế. Tất cả được thay bằng dải băng gắn xộc xệch, vẻn vẹn chữ “Kính viếng” hoặc “Thành kính phân ưu” đã được công an chuẩn bị sẵn. Người bị bắt cóc, “đem ra phường để thị uy rồi chở ngược lên bỏ ở Hải Dương” là facebooker Peter Vũ. Rất dũng cảm, Vũ tiếp tục bắt xe từ Hải Dương, vượt hơn năm chục cây số lộn về Hải Phòng để đưa tiễn mẹ tôi. Vũ đã bị lũ công an mật vụ trả thù bằng một trận đòn theo lời tường thuật của những người chứng kiến thì “rất đau”. Chúng đánh Vũ ngay tại cổng nghĩa trang Ninh Hải, nơi mẹ tôi vừa được hỏa táng.

Các anh em Dân chủ Hà Nội là “tâm điểm” chú ý của lũ mật vụ. Họ đại diện cho một số hội nhóm, một số anh chị em ở xa không thể tới dự tang lễ. Đó là các Blogger Nguyễn Tường Thụy, JB Nguyễn Hữu Vinh, Gió Lang Thang, Binh Nhì. Nhà báo Nguyễn Vũ Bình, cô Nguyễn Thị Huần, vợ chồng luật sư Lê Thị Công Nhân, bác Lê Hùng, chú Nguyễn Anh Dũng các anh Trương Văn Dũng, Nguyễn Thiện Nhân, Lô Đề Việt Nam, Nguyễn Việt Hưng, chị Lan Lê, Thảo Theresa. Các bạn trẻ Ngủ Chưa Say, Peter Vũ, Bạch Hồng Quyền và một số người khác. Những người này hầu hết đã nhận được lời “khuyến cáo” của công an Hà Nội rằng: không nên đi đám tang mẹ Phạm Thanh Nghiên.

Chiếc ô tô chở họ vừa dừng bánh, lập tức lũ côn đồ, mật vụ bu kín. Quá sợ hãi, người lái xe phải bỏ chạy. (***)

Gần đến giờ đưa tang. Nhân viên của Công ty phục vụ tang lễ, theo sự yêu cầu của tôi đọc điếu văn. Xong phần điếu văn, người chú họ của tôi thay mặt gia quyến lên nói lời cảm ơn. Chú đã được chúng tôi dặn kỹ từ trước, rằng không được cảm ơn chính quyền địa phương hay đảng bộ gì hết. Vì họ không những không giúp gì, ngược lại đã phá đám tang lễ mẹ tôi. Họ đã phá vỡ sự bình yên của mẹ tôi khi bà còn sống cũng như lúc qua đời. Quan trọng hơn, họ là cộng sản, thủ phạm của mọi nỗi đau thương dân tộc.

Ngay ngày hôm đó, chú tôi bị mật vụ hỏi thăm.

Trong suốt hai ngày diễn ra tang lễ, ngoài nỗi đau mất mẹ anh em chúng tôi đã phải gồng mình lên chống đỡ. Tưởng loại được thành phần Ban tổ chức Tang Lễ toàn là đảng viên cộng sản, dành được phần đọc điếu văn, lời cảm ơn không nhắc tới chính quyền đã là công việc cuối cùng; nhưng không, đúng lúc đang chuẩn bị khiêng linh cữu mẹ đi, chúng ngang nhiên tiến vào, ngang nhiên cầm lấy micro và giới thiệu dõng dạc:

- Sau đây là phần truy điệu của Hội người cao tuổi phường Đông Hải 1.

Chúng tôi ngỡ ngàng.

Cái gọi là “Hội Người cao tuổi” gồm khoảng gần hai mươi người. Trong đó, đếm trên đầu ngón tay chưa tới 5 người thực sự là cao tuổi. Mấy người này bị đứng hàng cuối cùng tận ngoài cửa. Phần lớn những tên còn lại đều là cán bộ đương chức của Ủy ban phường, tức không thể được gọi là “người cao tuổi”. Chúng ùn ùn tiến vào sát linh cữu, nhìn tôi với ánh mắt đắc thắng và thách thức.

Quá phẫn nộ, chị gái lớn của tôi xông vào, giật lấy tờ giấy của tên trưởng đoàn. Tên này giật lại và cầm micro bắt đầu đọc. Tôi bị đẩy ra khỏi cửa. Càng xông vào tôi lại càng bị chúng đẩy ra thô bạo hơn. Anh trai lớn khi đó, đã phải quỳ xuống mà lạy: “Thôi, cứ để họ đọc, cho mẹ tôi được yên”. Không ai trong số năm người con gái lại gần được bên linh cữu của mẹ.

Lúc này, lẽ ra linh cữu phải được khiêng ra ngoài rồi, nơi rất nhiều người đang chờ đưa tiễn mẹ tôi. Trong nhà, tên đảng viên vẫn đang đọc điếu văn: “...được sự quan tâm và giúp đỡ của chính quyền địa phương và đảng bộ...”

Chị gái nhỏ của tôi không kiềm chế được, chị nói trong giàn giụa nước mắt:

- Mẹ tao mất mà lũ chúng nó không cho yên. Chính quyền nào, đảng cộng sản nào lo tang cho mẹ tao? Chúng mày khốn nạn quá. Mẹ tao sống chúng mày khủng bố, sách nhiễu. Mẹ tao chết chúng mày tới phá đám, tới xuyên tạc. Trời ơi! Trời ơi!

Tôi chạy theo chị:

- Chị cứ để cho chúng sủa. Chúng càng gây tội bao nhiêu thì mẹ mình càng được phước bấy nhiêu. Rồi chúng sẽ bị quả báo. Đạo Trời sẽ không tha cho chúng.

Chưa bao giờ tôi có cảm giác cay đắng, thất bại và bất lực như thế. Mẹ tôi nằm kia, trong cỗ quan tài nghi ngút khói hương. Bà có bảy người con và một đàn cháu chắt. Nhưng trong giờ phút quan trọng và linh thiêng này, chỉ có hai người con trai, mấy cô cháu họ được ngồi phục bên bà. Chị em chúng tôi bị tống ra khỏi cửa, bất lực đứng nhìn lũ chó sói nhảy múa bên linh cữu của mẹ. Nỗi đớn đau, cơn căm phẫn làm đầu óc tôi muốn nổ tung. Không hiểu sao khi ấy tôi không khóc.

Tôi ghé tai nói nhỏ với người nhân viên phục vụ tang lễ. Anh ta gật đầu đồng ý. Tên cán bộ quèn đọc xong bài ca ngợi đảng. Tôi cầm lấy chiếc micro người nhân viên vừa đưa cho, lấy hết bình tĩnh tuyên bố:

- Tôi thay mặt cho tang quyến, cảm ơn Hội người cao tuổi đã đến viếng mẹ tôi. Nhưng xin phép không nhận lời điếu này.

Chẳng phải tôi thông minh gì mà trong lúc cấp bách, tôi nhớ đến đám tang của tướng Trần Độ nên học theo cách của anh con trai trưởng tướng Độ hầu hóa giải đòn mạ lỵ của lũ man di mọi rợ. Tôi nghĩ, mẹ không thất vọng về con gái bà.

Ngoài ngõ, người đưa tang đứng chật ních. Không khí nhốn nháo, căng thẳng vì lũ côn đồ, mật vụ không ngừng gây hấn với các anh em Dân chủ Hà Nội. Trong sân khi ấy chỉ còn lại đoàn Phật tử, một số bà con thân thuộc. Lũ đảng viên, phái đoàn của chính quyền địa phương mang danh Hội người cao tuổi đã làm sai lệch giờ đưa tang, một điều tối kỵ trong phong tục của người Việt.

Lũ người kia bước ra, mặt mũi thâm sì vì tức giận. Khác hẳn thái độ ngang ngược, đắc thắng khi tiến vào vì bị tôi từ chối lời điếu của họ.

Người đưa tang rất đông. Tôi đi sát bên mẹ. Đau đớn, buồn khổ, hụt hẫng, mệt mỏi, căm giận và căng thẳng. Tiếng còi không ngớt của cảnh sát giao thông, tiếng còi xe gắn máy, xe ô- tô inh ỏi, huyên náo ngay từ đầu ngõ ra tận đường lớn. Khu Phương Lưu chả mấy khi có cảnh sát giao thông trừ khi nhà tôi trở thành “điểm nóng”. Mật vụ, lưu manh côn đồ đông không kém người đi dự tang lễ.

Trên đường đưa mẹ từ nhà tới Đài Hóa thân Hoàn Vũ thuộc nghĩa trang Ninh Hải, các con vẫn không thể quây quần bên mẹ. Chị em chúng tôi phải chia nhau ra để bảo vệ những vị khách từ xa tới viếng. Tiếng là bảo vệ thôi, chị gái tôi thậm chí còn suýt bị một tên mật vụ hành hung ngay trước cổng nhà khi phản đối trò giật băng tang của chúng.

Ra tới đường lớn, các phương tiện tham gia giao thông dưới sự hướng dẫn của cảnh sát đều phải nhường đường cho đoàn xe tang lễ của mẹ. Tới cổng nghĩa tranh Ninh Hải, thấy ít nhất ba, bốn đám tang đến trước đều dừng lại. Mẹ tôi vào trước.

Đoạn đường từ cổng nghĩa trang tới nhà tang lễ, tôi trông thấy nhiều người lạ. Họ đứng rải rác hai bên đường, cúi đầu khi linh cữu mẹ tôi đi qua. Họ nhìn tôi, ánh mắt đầy sự sẻ chia, thương cảm. Phút chốc, tôi thấy lòng ấm áp.

Tôi đứng lặng người, nhìn linh cữu của mẹ từ từ được đưa vào đài thiêu. Đầu óc tôi rất tỉnh táo. Tôi không hề khóc. Chỉ thấy toàn thân run rẩy, rồi từ từ quỵ xuống. Tôi vẫn không khóc. Có ai đó dìu tôi ra khỏi nghĩa trang, lên ô- tô về nhà.

Tôi đứng trước cổng! Mẹ không còn ở trong nhà nữa. Tôi đổ xuống. Một người bế tôi vào nhà.

Trời tối rồi. Tôi hốt hoảng vùng dậy. Phải đi lấy tro cốt rồi đưa mẹ về nằm cạnh bố. Tôi chạy xuống nhà. Không còn đông đúc như lúc trước nữa. Khách khứa đã ra về hết, chỉ còn lại vài người bà con thân thuộc. Tôi bần thần, ngồi ngây như kẻ mất trí. Nước mắt trào ra. Các anh chị, các cháu đã đưa mẹ tới nghĩa trang Đằng Lâm, nơi bố an nghỉ từ mười năm trước.

Đấy chưa là tất cả những gì tôi được biết trong Tang lễ của mẹ mình. Tôi đã hiểu vì sao anh trai tôi có lúc phải quỳ xuống “xin để mẹ tôi được yên”. Phải chấp nhận làm chậm giờ đưa tang trong khi đối với anh đó là điều tối kỵ. Để dành cơ hội cho cái gọi là Hội người cao tuổi vào đọc điếu văn mà thực chất là một trò mạ lỵ, chơi xấu của chính quyền địa phương. Sự thật này, mấy hôm sau chị em tôi mới biết.

Có “lệnh miệng” từ Ủy ban Nhân dân phường Đằng Lâm chỉ thị cho Ban quản lý Nghĩa Trang chuyển tới anh trai tôi một quyết định rằng: mẹ tôi không thuộc diện được phép chôn cất ở nghĩa trang này. Lý do: liên quan tới chính trị

Mặc dù Ban quản lý nghĩa trang Đằng Lâm đã giải thích với Ủy ban phường rằng trước đó mấy năm, gia đình tôi đã mua lô đất này và xây sẵn ngay cạnh ngôi mộ của bố. Mọi thứ giấy tờ liên quan đến quyền sở hữu đều hợp pháp. Nhưng chỉ duy nhất một lý do: Liên quan đến chính trị, mọi trật tự, mọi đạo lý đều có thể bị đảo ngược.

Không biết rủi hay may. Một anh công an quận, thường hay tiếp cận với anh trai tôi biết chuyện đã sốt sắng, nhiệt tình giúp đỡ. Anh ta chỉ cần “nói giúp một tiếng” (không biết nói những gì, nói với ai) thế là mọi việc lại êm xuôi. Mẹ tôi đã được hưởng cái quyền đương nhiên của một người chết là: được chôn cất. Dù thực hư thế nào, cũng xin cảm ơn anh công an. Đất nước này chỉ một người được phong Thánh là đủ, không cần đến người thứ hai. Được phong Thánh, tức là không được chôn, cũng chẳng được thiêu. Hàng năm tiêu tốn vô số tiền của của người dân lao động vất vả để “bảo tồn” cái xác chết đó. Nhưng xác chết vẫn cứ là xác chết, không hơn không kém, phải không anh?

Đã qua lễ giỗ 49 ngày của mẹ nhưng sự đau buồn vẫn chưa vơi bớt. Sự lo âu, căng thẳng thậm chí ngày một lớn hơn. Kể từ sau tang lễ, một số người thân của tôi liên tục bị đe dọa. Một sự đe dọa có chọn lọc. Đó là những thành viên được “điểm mặt” và bị cho rằng đã bày tỏ thái độ không thỏa hiệp và phản đối chính quyền địa phương trong việc muốn cầm chịch tang lễ của mẹ tôi. Hình thức khủng bố là: chặn xe giữa đường, gọi điện thoại và nhắn tin đe dọa (bắt đi tù, gây tai nạn, đe giết, hành hung, bắt cóc…)

Trong tương lai, nếu bất cứ thành viên nào trong số hơn hai mươi người ruột thịt của tôi gặp tai họa, như bị gây sự ngoài đường, bị hành hung, bị mất việc làm, bị công an triệu tập hay bị bắt giữ bởi một sự việc “từ trên trời rơi xuống” hoặc bất cứ một hình thức nào nằm ngoài sự tiên liệu của tôi. Tôi khẳng định, tất cả những tai họa đó nhằm mục đích chính là để trả thù cho những hoạt động vì Tự do, Nhân quyền của tôi.

Dầu sao, khó khăn đấy, nhọc nhằn đấy, sóng gió đấy nhưng mẹ tôi đã đi qua, trọn vẹn một kiếp người.

Mẹ đã sống một đời lương thiện. Chắc chắn giờ này, mẹ đang ở một nơi rất tốt đẹp.

Mẹ ơi! Chúng con yêu Mẹ!
(Viết sau lễ giỗ 49 ngày của mẹ)


Nick Lý Đức Hùng & HậnCộngSảnVìCôngLý
Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận - Freespeech4vietnam