Sunday, November 15, 2015

Lao Động Việt 13/11/201 - ĐTMH

 Sáng ngày 11/11, hàng trăm công nhân tiếp tục đến trước cổng Công ty TNHH Yupoong Việt Nam (thuộc KCN Loteco – Tp.Biên Hòa – Đồng Nai) phản đối việc công ty này đơn phương chấm dứt hợp đồng lao động với họ.
Công nhân tụ tập trước công ty Yupoong để đòi bồi tường thoả đáng
Trước đó, ngày 10/11. Đại diện số công nhân bị công ty TNHH Yupoong Việt Nam đơn phương chấm dứt hợp đồng lao động đã gửi đơn cầu cứu lên Sở Lao Động – Thương Binh và Xã hội tỉnh Đồng Nai, nhưng đến nay họ vẫn chưa nhận được câu trả lời.
Cũng theo phản ảnh của nhiều công nhân, việc công ty không ký hợp đồng lao động với họ trong thời gian tới đồng nghĩa với việc họ sẽ phải đối mặt với nguy cơ thất nghiệp. Thậm chí, nhiều công nhân đang mang thai, nuôi con nhỏ, mẹ già, là lao động chính trong gia đình…họ không biết rồi đây cuộc sống của gia đình họ sẽ như thế nào khi nguồn thu nhập chính của gia đình không còn.
Cô Sâm (40 tuổi, ngụ Tp.Biên Hòa) uất ức cho biết: “ Tôi đã làm việc cho công ty gần 12 năm nay, giờ gần đến cuối năm rồi đụng một cái công ty lại ra thông báo đuổi việc ngang công nhân chúng tôi vì lý do hỏa hoạn, chúng tôi không chấp nhận được việc làm này của họ”.
Được biết, hầu hết số lao động trong diện bị công ty đơn phương chấm dứt hợp đồng đều là những người có thâm niên làm việc nhiều năm nay cho công ty, thậm chí có rất nhiều công nhân có thâm niên làm việc hàng chục năm.
Cô Phương (ngụ Tp.Biên Hòa) công nhân xưởng 1 nghẹn ngào nói. “Tôi làm ở công ty hơn cả chục năm nay rồi, giờ đã ngoài 40 tuổi biết đi đâu mà xin việc làm nữa, có công ty nào nhận tôi chứ. Giờ công ty yêu cầu ký vào đơn, mai mốt nếu công ty hoạt động trở lại thì họ sẽ gọi quay trở lại làm. Biết họ nói vậy, nhưng tôi vẫn không tin được”.
Ngoài ra, lo lắng nhất là các công nhân đang mang bầu, sắp đến giai đoạn sinh con nhưng công ty lại cho nghỉ việc, họ không biết sẽ phải đối mặt với khó khăn này ra sao “Tôi bầu được 7 tháng, giờ sắp sinh, tôi chờ tính đến cuối năm nhận được tiền thưởng tết, phụ cấp như vậy sẽ yên tâm hơn sau khi sinh con, giờ đùng một cái bị công ty cho thôi việc, tôi không biết phải xoay xở thế nào nữa”. chị Kim Chi uất nghẹn nói.
Trước đó, vào khoảng 21h ngày 21/9, kho nhà xưởng 1 của công ty bị thiêu rụi hoàn toàn trong vụ hỏa hoạn dẫn đến việc không thể sản xuất ra thành phẩm tại xưởng 2.
Lấy lý do công ty bị hỏa hoạn, Công ty TNHH Yupoong VN đã ra thông báo chấm dứt hợp đồng lao động với 1.867 công nhân hiện đang làm việc tại xưởng 1 và xưởng 2. Và chỉ dự lại khoảng 400 công nhân. Thông báo này sau đó được dán trước cổng công ty hôm 7/11.
Tuy nhiên, việc hàng trăm công nhân tại khu xưởng 2 cũng buộc thôi việc là điều phi lý, vì các công đoạn ở khu xưởng 2 vẫn hoạt động bình thường, máy móc thiết bị vẫn còn ổn định để sản xuất.
Hiện tại, công ty đang làm việc với công an và công ty bảo hiểm, phía công ty sẽ bồi thường 1,5 tháng tiền lương cho mỗi công nhân. Quyết định này sẽ được thông báo trong vòng 45 ngày.
Tới thời điểm này, hàng trăm công nhân vẫn tiếp tục tập trung trước cổng công ty để phản đối việc làm trên của công ty. Bên cạnh đó, theo ghi nhận của CTV Lao Động Việt, có rất nhiều công an, an ninh thường phục xung quanh khu vực này, việc lấy thông tin trở nên khó khăn khi nhóm người này luôn tạo sức ép, ngăn cản, chặn đường những người sau khi tiếp cận với công nhân.
CTV Lao Động Việt sẽ tiếp tục cập nhật thông tin về những ẩn khuất trong vụ việc này tới bạn đọc.
Lữ Khách

Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org email: freespeech4vietnam@gmail.com

OVM4TV Phỏng Vấn Dân Oan Lê Thị Kim Thu





Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org email: freespeech4vietnam@gmail.com


Friday, November 6, 2015

Nếu Việt Nam Cộng Hòa còn ???

Nếu Việt Nam Cộng Hòa còn thì không có chuyện người Việt bị Tàu khựa dùng để đánh lại người Việt như hiện ngay. Người Việt Nam không có chuyện đi làm đĩ, làm cu li khắp cùng thế giới. Không có chuyện khắp nơi người ta dán bản "coi chừng người Việt ăn cắp" và hàng ngàn chuyện nhục nhã và sa đọa khác.
VNCH thua vì tình thế chư không phải thua vì làm tay sai cho đế quốc. Việt cộng thắng không phải tự mình thắng mà do thằng Tàu, thằng Liên Xô, và mấy thằng cộng sản quốc tế lèo lái nên sau chiến tranh dân Việt Nam đã trãi qua bao cuộc chết đói. Miền Nam đầy thóc gạo để có thể nuôi sống cả nước vậy mà vẫn chết đói vi phải còng lưng trả nợ Liên Xô và Tàu trong khi bọn việt cộng thì chia nhau 17 tấn vàn của miền Nam bỏ vào túi riêng ở các ngân hàng Thụy Sĩ rồi đi đầu độc tẩy não bọn trẻ trâu viết lại lịch sử bảo rằng Tổng Thống Thiệu đi mang theo 17 tấn vàng đó. Hiện nay Việt Nam đang là tay sai cho Tàu. Hôm qua Tập Cận Bình cho Việt Nam ngàn tỉ nhân dân tệ để con đĩ Việt Nam sẽ không còn kêu rếu bị Tàu cộng hiếp dâm trên biển Đông nữa. Chỉ có mấy thằng ngu dư lợn viên hay kẻ còn đang trông ngóng vào đảng và nhà nước để giải phóng họ mới không biết. Thằng việt cộng nào cũng đang làm tay sai cho Tàu.
Ai tin cộng sản thì cũng như tự bỏ cục phân của chính mình vào chén mà ăn rồi tự nói ôi sao ngon quá!
VNCH có thể xấu , VNCH có thể thua cuộc nội chiến vì trong thâm tâm không muốn chém giết người anh em miền Bắc của mình , VNCH có thể non trẻ , có thể có tham nhũng , có thể bị Mỹ bỏ rơi vì đã quá lo cho dân chứ không chịu nghe theo Mỹ sắp đặt ...
Vâng ! VNCH còn nhiều cái dở lắm ... NHƯNG ..
Nếu VNCH mà còn thì không bao giờ có chuyện 1 thằng Tàu Khựa như Tập Cận Bình dám đi lại nghênh ngang trên đất nước Việt Nam như bây giờ và Trung Cộng càng không bao giờ có thể rớ tới Hoàng Sa và Trường Sa .
Ngậm ngùi cho 1 dân tộc .. không chỉ đã đánh đuổi đi những nền văn minh lớn của nhân loại mà còn đánh đuổi luôn cả những người con đất Việt thật sự yêu nước , để rước về nhà 1 lũ phản quốc thờ ngoại bang !
Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org email: freespeech4vietnam@gmail.com


Lối thoát nào cho dân tộc tôi??? - Bạch Cúc


Bạch Cúc (Danlambao)  - 3 giờ chiều, một cơn mưa lớn xối xả ập xuống giữa Sài gòn, như tiếng than van của lòng dân thấu đến tai ông trời, lòng người nổi giận đã khiến ông trời cũng phải nổi giận!

Hôm qua và hôm nay, tại Sài gòn đã diễn ra hai cuộc biểu tình, có sự tham gia của hàng trăm công dân yêu nước. Họ đoàn kết, hiên ngang, cùng anh dũng hô vang khẩu hiệu: “Đả đảo Trung Cộng; Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam; Tập Cận Bình hãy cút xéo về nước…”

Những cuộc biểu tình này đã tiếp lửa, tiếp nối cho cuộc biểu tình chống Tập Cận Bình sang thăm Việt Nam của người dân Hà Nội vào ngày 3/11 vừa qua. Chưa bao giờ người dân Sài gòn lại đồng lòng xuống đường với khí thế mạnh mẽ và kiên cường như vậy. Lý do tại sao ai cũng biết, bởi người Sài gòn yêu dân chủ luôn trong tình trạng bị canh chừng, bị bố ráp với mạng lưới an ninh, công an dày đặc. Người dân chỉ cần có động thái đối kháng dù nhỏ, cũng sẽ bị ngăn chặn hoặc bị hành hung tàn bạo...

Sáng 5/11/2015, bất chấp vòng vây an ninh thắt chặt tại nơi cư trú, bất chấp các ngả đường bị bố ráp, bị ngăn hàng rào, bất chấp đội ngũ an ninh, cảnh sát, công an, dân phòng, dân quân tự vệ, côn đồ giả dạng thường dân còn đông hơn đoàn người biểu tình, những người con yêu nước Sài gòn đã nắm chặt tay nhau, cùng tiến về Lãnh sự quán Trung Quốc và hô vang những khẩu ngữ phản đối Tập Cận Bình, phản đối Trung Quốc - kẻ láng giềng khốn nạn, kẻ thù của dân tộc Việt Nam, kẻ đã và đang đánh chiếm Hoàng Sa, Trường Sa, giết ngư dân, cướp biển đảo, bờ cõi của Việt Nam.

Từng đoàn người đi giữa lòng Sài gòn, miệng hô vang rền, những tiếng hô vang cũng là lời kêu gọi đồng bào trong cả nước, lời khẩn thiết mong người dân đừng tiếp tục vô cảm trước vận mệnh dân tộc. Hàng trăm người đi đường đã khựng lại, họ đứng yên, họ chìm đắm trong tiếng hô của những người anh em, những người con máu đỏ da vàng can đảm và anh dũng hơn họ.

Những biểu ngữ chấp chới, thông điệp được thả bay đi khắp nơi, đó là hồi trống thúc dục xoáy sâu vào nhận thức, vào trí óc và trái tim của mỗi người dân Việt Nam. Toàn thể nhân dân cần phải nhận biết rằng: “Giặc đang đến nhà, vận nước đang thật sự lâm nguy”. Đáng lẽ những người cai trị đất nước này phải là người đầu tiên đuổi giặc ra khỏi bờ cõi, thì không hiểu tại sao, người ta lại trải thảm đỏ đón tiếp giặc long trọng, để giặc phát biểu trước các đại biểu Quốc hội, là cơ quan đại diện cho tiếng nói của nhân dân. Trong khi đó, thực tế lòng dân đang ngày đêm sôi sục căm thù Trung cộng, và xót xa đau đớn cho hình ảnh quê hương từng ngày bị xâm chiếm.


Máu người yêu nước đã đổ xuống, dòng máu đã thấm đỏ lời kêu gọi toàn dân đừng ngại ngần lên tiếng bảo vệ bờ cõi!

Đoàn người biểu tình đã bị tấn công, nhiều người bị hành hung, bị bắt bớ bởi lực lượng hàng trăm công an, an ninh tại khu vực biểu tình.

Những người yêu nước bị đạp ngã xuống đất, lòng yêu nước của họ bị dẫm đạp bởi bạo lực. Chính nghĩa đã bị thấm nhòa màu máu, lời tiếng kêu cứu vang dội giữa trời xanh, đoàn người bị xô đẩy, bị giằng co, kéo lê, nhiều người bị bắt giam về đồn; hằng hà sa số tấm biểu ngữ bị cướp giựt, bị vò nhát trong bàn tay những người mang danh bảo vệ trật tự xã hội.

Người Sài gòn sững sờ, lòng dân vỡ toang tác, niềm hy vọng cuối cùng sụp đổ!

Người Sài gòn thẫn thờ chứng kiến những người anh em cùng dòng máu với mình, chỉ vì bảo vệ giặc tàu mà nhẫn tâm chà đạp lên tình yêu nước của đồng bào.

Bạo lực đã được đốt lên, được phát động bởi chính các cơ quan công quyền. Chính họ chứ không phải ai khác đang đổ dầu, thổi bùng ngọn lửa hận thù trong lòng người dân. Chính họ đã tự vạch áo cho những người vô cảm biết, ai mới là kẻ hèn với giặc, ác với dân!

Máu đã đổ ra và nước mắt đã cạn, giá trị của lòng yêu nước sao thật quá đắt đỏ!

Anh Trần Bang bị lực lượng công an mặc thường phục đánh đổ máu trong cuộc biểu tình phản đối Tập Cận Bình tại Hồ Chí Minh ngày 5/11/2015.

Bao năm qua, máu, tự do và cả mạng sống của những người dân Việt Nam đã hy sinh và nằm xuống cho nền tự do dân chủ, vẫn không thể nào làm lung lay sự bạo tàn của quyền lực thống trị, không thể làm lung lay lương tâm của những người anh em có chung một tổ quốc!

Đất nước này quả thật quá bất hạnh, nó chứa đựng lửa hận thù và sự chia rẽ sâu sắc trong lòng người Việt. Nó đang bị nhồi nén và chuẩn bị vỡ tung, tan tác bởi những cuộc ngả giá, mua bán của những kẻ tham lam bạo tàn.

Máu và nước mắt của những người yêu nước, đến bao giờ đủ để thấm vào lương tri những người vô cảm!

Và sẽ còn phải đánh đổi bao nhiêu mạng người, đánh đổi bao nhiêu tự do và hạnh phúc để có lối thoát cho dân tộc tôi?!




Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org email: freespeech4vietnam@gmail.com

Máu đã đổ, máu còn sẽ đổ - Nguyên Thạch


Nguyên Thạch (Danlambao) - Qua kinh nghiệm khám phá ra những hình thái tổ chức xã hội rất chặt chẽ theo phương cách tổ chức xã hội của Lê Nin, tôi không chủ quan, không cường điệu mà cho rằng phá vỡ những tổ chức như vậy dễ dàng. Không, tôi xác nhận rằng muốn phá vỡ những hệ thống chuyên chế của bạo lực như Quân đội, Côn an, An ninh chính trị, các hình thức mặt trận núp dưới cơ chế bạo lực vv...là những nan đề. Cuộc chiến đấu sẽ còn rất nhiều cam go và dai dẳng, nó cần nhiều nghị lực và sự kiên nhẫn mà KHAI TRÍ là chiến sách tối quan trọng trong quá trình đấu tranh hầu nâng cao DÂN TRÍ. Chỉ có nhận thức về cộng sản và hệ lụy của nó tác động lên xã hội, lên con người như thế nào, chỉ có hiểu biết về Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền và Nhân Bản một cách đúng đắn và đầy đủ thì cuộc cách mạng mới thành công, mới đánh gục được cộng sản, ngoài ra trừ phi có bàn tay của Thượng Đế xếp đặt cho Trung cộng sụp đổ.

*

Qua những cuộc biểu tình mà người dân đã xuống đường vào 2 ngày 5 và 6 tháng 11 năm nay để thể hiện sự phản đối Nguyễn Phú Trọng tên đảng trưởng đảng CSVN và tên Trương Tấn Sang Chủ tịch của cái gọi là nhà nước Việt Nam đã rước voi dày mả tổ, nhận giặc là cha. Cùng ý niệm với việc phản đối này, người dân Việt cũng nói thẳng vào mặt tên cướp Tàu Cộng Tập Cân Bình rằng mặc dù dưới sự đàn áp của bọn khuyển nô, dân Việt Nam vẫn sẽ cương quyết chống giặc cướp ngoại xâm đến hơi thở cuối cùng.

Và "Máu đã đổ trên đường phố", Máu sẽ đổ ở Sài Gòn, máu sẽ đổ ở Hà Nội và máu cũng sẽ còn tiếp tục đổ ở khắp 62 tỉnh thành còn lại dưới sự đàn áp của bọn khuyển nô mà đường lối chỉ đạo tối cao là từ thiên triều Hán Cộng cùng sự hà hơi nối giáo của đảng CSVN trong sự vâng lịnh trung thành của lớp bạo lực chuyên chính "Lá chắn" với tôn chỉ là: Trung với đảng - Ác với dân, chỉ biết "còn đảng còn mình" nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, đám dân nào cũng sẽ bị đánh gục.


Máu đã đổ trên đường phố, dân sẽ chết trong nhà tù, nhà đấu tranh sẽ bị ám sát nơi góc đường, trên công lộ, những người đối kháng sẽ bị thủ tiêu hoặc biến dạng dưới nhiều hình thức. Tất cả những điều đó đã chứng minh rõ nét rằng đảng CSVN sẽ vì sự sinh tồn của đảng, sẽ bất chấp mọi hành vi tàn bạo, mọi thủ đoạn đê hèn để thực thi bằng mọi giá cho sự tồn tại ấy.

Thực chất của đảng CSVN là sẽ không bao giờ vì đất nước, thương dân tộc. Bởi lẽ, nếu vì đất nước thì đã không có Công Hàm bán nước do Hồ Chí Minh chỉ thị Thủ tướng Phạm Văn Đồng ký vào ngày 19-8. 1958... Đã không có việc xé Hiệp định Genève 1954, Hiệp định Paris 1973 và ngầm ký "Mật Nghị Thành Đô 1990" ngày 3-4 tháng 9 . 1990. Đảng CSVN đã và sẽ không bao giờ thương dân tộc bởi lẽ với họ dân tộc là kẻ thù, là lớp người bị trị, họ muốn nhìn thấy rằng khối dân này phải là khối người nô lệ, phải phục tùng đảng một cách ngoan ngoãn và tuyệt đối. Những ai phản kháng hoặc chống đối thì phải nhận lãnh sự trừng phạt thê thảm.


Thực tế hiện trạng của 2 ngày 5-6 và sau đó, cảnh nhốt tù, gán tội, theo dõi, tra khảo, đánh đập và sát hại, những cái chết oan khiên tức tửi trong nhà giam sẽ còn tiếp tục diễn ra ngày càng phổ cập, ngày càng tăng dần cũng như sẽ khốc liệt hơn.

Không cần phải suy tưởng mơ hồ, không nên đặt những hy vọng viển vông rằng đảng CSVN sẽ vì dân vì nước. Những chứng tích trong suốt giai đoạn lịch sử cận đại từ ngày đảng cộng sản thành lập đến nay đã chứng minh rằng đảng là gian xảo, là độc tài, là tàn bạo, là bưng bít và mụ mị. Hãy nhìn lại Cải Cách Ruộng Đất, Nhân Văn Giai Phẩm, Cuộc Chiến Giải Phóng, Thảm Sát Mậu Thân Huế, Đại Thắng Mùa Xuân, Cải Tạo Công Thương Nghiệp và biết bao cuộc đàn áp dân oan, dân biểu tình. Hồ Chí Minh đã từng tuyên bố: "Dù hy sinh lớn tới đâu, dù phải đốt cả dãy Trường Sơn cũng phải kiên quyết giành cho được độc lập tự do", hoặc Lê Duẩn: "Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc". Những tên này đã có những ý nghĩ vô cùng hung bạo, khát máu: Phải cướp cho được miền Nam dẫu phải đốt cả Trường Sơn, phải hy sinh đến người thanh niên cuối cùng.


Miền Nam, Sài Gòn từ một "Hòn Ngọc Viễn Đông" sau 40 năm dưới sự lãnh đạo siêu việt của đảng cộng sản Việt Nam quang vinh, Sài Gòn đã hòa nhịp chung với Hà Nội và cả nước Xuống Hố Cả Nút, nghèo nàn tụt hậu, thua sút láng giềng, đội sổ thế giới về nhiều mặt, dân oan khắp nơi, trai lao nô, gái đĩ xứ người. Tham nhũng tràn lan bất trị, đạo lý suy đồi đến kinh khủng, lừa đảo, gian dối, trộm cướp hoành hành, đường xá chật hẹp, tai nạn giao thông khủng khiếp, môi trường ô nhiễm trầm trọng, thực phẩm, đồ dùng đầy chất độc, ngộ độc hàng loạt, mạng sống con người không còn giá trị...

Tôi không bi quan, không yếm thế, tôi không nhìn xã hội và con người Việt Nam bằng tia nhìn tuyệt vọng nhưng trong ánh mắt của tôi có vạn điều bi nản cùng ít nhiều thất vọng. Tuy mang tâm tư não nề đó nhưng tôi hoàn toàn thấu hiểu và thông cảm vì tất cả chúng ta đều là nạn nhân của một CƠ CHẾ độc tài toàn trị. Tất cả chúng ta đã bị giam hãm trong một nhà tù vĩ đại, không những chỉ khối thường dân bị trị phải chịu cảnh nghiệt ngã mà ngay cả tầng lớp cai trị cũng đã tự mình trói buộc tương lai của chính mình trong cái vòng kim cô của một thứ chủ nghĩa hoang đường mà cổng vào rất thênh thang nhưng lối ra thì hoàn toàn khép kín. Lối ra sẽ được mở chỉ khi nào tất cả dốc hết toàn tâm, toàn lực để phá tung khung sắt xiềng xích ấy.

Qua kinh nghiệm khám phá ra những hình thái tổ chức xã hội rất chặt chẽ theo phương cách tổ chức xã hội của Lê Nin, tôi không chủ quan, không hoang tưởng, không cường điệu mà cho rằng phá vỡ những tổ chức như vậy dễ dàng. Không, tôi xác nhận rằng muốn phá vỡ những hệ thống chuyên chế của bạo lực như Quân đội, Côn an, An ninh chính trị, các hình thức mặt trận núp dưới cơ chế bạo lực v.v... là những nan đề. Cuộc chiến đấu sẽ còn rất nhiều cam go và dai dẳng, nó cần nhiều nghị lực và sự kiên nhẫn mà KHAI TRÍ là chiến sách tối quan trọng trong quá trình đấu tranh hầu nâng cao DÂN TRÍ. Chỉ có nhận thức về cộng sản và hệ lụy của nó tác động lên xã hội, lên con người như thế nào, chỉ có hiểu biết về Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền và Nhân Bản một cách đúng đắn và đầy đủ thì cuộc cách mạng mới thành công, mới đánh gục được cộng sản, ngoài ra trừ phi có bàn tay của Thượng Đế xếp đặt cho Trung cộng sụp đổ.

Với sự thờ ơ đến độ khờ dại tội tình, đất nước sẽ còn nhiều nghịch lý, dân tộc sẽ còn phải gánh chịu nhiều khổ nạn trong dòng thời gian đầy đau thương một cách triền miên dai dẳng.

Một trong những nghịch lý khá rõ nét, nó đã hiện hữu trong quá khứ, nó đang hiện hữu ở ngày hôm nay qua những cuộc xuống đường ngày 5 và 6 tháng 11 để phản đối bọn tay sai và kẻ cướp trắng trợn đưa đến tình trạng cả nước phải bị nô lệ ngoại bang Tàu cộng là sự thờ ơ hay hèn nhát của đám đông với thái độ bàng quan đến vô tình trước sự tồn vong của cả dân tộc mà trong đó chính đám đông này cũng sẽ là nạn nhân. Nghịch lý đó là: Thay vì cả nước xuống đường hoặc chí ít cũng là 1/3 dân của Hà Nội, của Sài Gòn với hàng triệu người tham gia thì có phải dòng người ấy sẽ là những đợt sóng đủ cường lực để cuốn trôi bạo lực?. Và nếu điều đó xảy ra thì có phải kẻ cướp gian tham ngông cuồng sẽ phải hoảng sợ, cũng như cuộc đổi mới cho Việt Nam sẽ được bắt đầu từ dòng người đó và những đau thương như đã trình bày ở trên sẽ không còn tiếp diễn?.

Nhưng đau đớn thay!. Bạo lực sẽ còn hoành hành, máu sẽ còn phải đổ ở Sài Gòn, ở Hà Nội, ở khắp 64 tỉnh thành, máu sẽ nhuộm đỏ khắp Quê Hương. Bàn tiệc của đảng vẫn còn hả hê với thịt sống, máu tươi của gần 90 triệu người dân Việt cúi đầu chờ đến lượt mình một cách vô thức. Ôi dân tôi như một đàn cừu thảm thương tội tình.




Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org email: freespeech4vietnam@gmail.com

Nỗi đau Việt Nam - Song Chi

8 năm trước, vào những ngày Chủ Nhật của tháng 12.2007, khi người Việt xuống đường biểu tình phản đối Trung Cộng ở Sài Gòn và sau đó là Hà Nội, đó là những cuộc biểu tình tự phát phản đối Trung Cộng đầu tiên đồng thời mang ý nghĩa chính trị đầu tiên của người dân kể từ khi VN thống nhất và cả nước sống dưới chế độ do đảng cộng sản cầm quyền.
Khi ấy, người Việt xuống đường để phản đối việc Quốc vụ viện của Trung Quốc tuyên bố thành lập thành phố Tam Sa thuộc tỉnh Hải Nam, có phạm vi quản lý 3 quần đảo trên biển Đông, trong đó có hai quần đảo tranh chấp với Việt Nam: quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa (mà Trung Quốc gọi là Tây Sa và Nam Sa). Các cuộc biểu tình này có lúc khoảng vài trăm người, có lúc lên đến cả ngàn người, chủ yếu là học sinh, sinh viên, có cả một số văn nghệ sĩ, trí thức tham gia.
Những năm sau đó, thỉnh thoảng người Việt lại có những cuộc biểu tình mỗi khi Trung Quốc có những hành xử ngang ngược quá đáng, xâm phạm quá đáng chủ quyền và toàn vẹn lãnh hải của VN.
Vào những ngày này của tháng 11.2015, người Việt lại phải xuống đường. Lần này là để phản đối chuyến viếng thăm cấp nhà nước của Tập Cận Bình, Tổng Bí thư đảng cộng sản Trung Quốc, Chủ tịch nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa; cũng là phản đối việc đảng và nhà nước cộng sản VN đã trải thảm đỏ rước giặc vào nhà giữa lúc sự căng thẳng trên biển Đông cũng như ý đồ quân sự hóa khu vực biển Đông của Trung Cộng không hề có dấu hiệu dừng lại hay giảm bớt.
So với 8 năm trước Trung Cộng đã tiến rất xa trên chặng đường từng bước hợp thức hóa “đường lưỡi bò” trên biển Đông, từng bước biến biển Đông thành “ao nhà” từ đó làm bàn đạp vươn ra bá chủ toàn cầu theo đúng ý đồ của họ. Trong khi đó VN vẫn không chuẩn bị được gì cho mình, vẫn đang vật lộn với những khó khăn về kinh tế, nợ nần, vẫn không thay đổi, cải thiện hệ thống kinh tế chính trị xã hội để thoát ra khỏi những trở ngại làm trì trệ sự phát triển của đất nước và tập hợp được sức mạnh của toàn dân. Đối ngoại, cũng chính vì không chịu thay đổi nên cho đến giờ này VN vẫn cô độc, chưa xây dựng được cho mình mối liên minh chặt chẽ với một nước lớn nào. Không những thế, tình hình kinh tế nguy ngập càng khiến VN phải quỵ lụy, nhẫn nhục nhiều hơn vì cần đến túi tiền của Trung Cộng.
So với 8 năm trước, số lượng người dũng cảm xuống đường bày tỏ thái độ không hề tăng lên, nếu không muốn nói là ít hơn. Mỗi đợt biểu tình chỉ độ vài chục người, quá ít trên con số hơn 90 triệu dân Việt đa số vẫn bàng quan, thờ ơ với thời cuộc, với vận mệnh đất nước, hoặc có quan tâm nhưng vì lý do này lý do khác không thể hoặc không dám xuống đường. Còn thái độ của nhà cầm quyền đối với những cuộc biểu tình ôn hòa bày tỏ lòng yêu nước của người dân thì vẫn thế-nghĩa là tìm mọi cách cô lập, giải tán, đàn áp, kể cả hành hung, bắt về đồn câu lưu dăm ba tiếng đồng hồ… Đã có những tấm hình được post lên facebook cho thấy người biểu tình bị đánh đổ máu. Nhà báo, blogger Trương Duy Nhất viết trên blog “Một góc nhìn khác” của mình: “Máu của người Việt đã đổ. Để làm thảm đỏ rước Tập Cận Bình”. Chua chát hơn, như người biểu tình kể lại, có những chiếc xe phường vừa chạy lòng vòng vừa bắc loa rao giảng: Nào “Tình hữu nghị Việt-Trung đời đời bền vững không thể thay đổi”, rồi nào “bán anh em xa mua láng giềng gần”…Rõ là một hoạt cảnh lố lăng, bi hài.
Và cùng lúc đó ở một khung cảnh khác, là sự tiếp đón nồng nhiệt và trọng thị mà nhà nước này dành cho vợ chồng Tập Cận Bình-Bành Lệ Viện. Giữa lúc 21 phát đại bác ròn rã và những tiếng kèn tiếng trống vang lên tưng bừng, mấy ai biết có những tiếng hô phản đối Tập Cận Bình, đòi trả lại Trường Sa Hoàng Sa cho VN của những con người yêu nước cô đơn ngay giữa đất nước mình. Càng mấy ai nghe, ai nhớ những tiếng súng của kẻ thù mới nổ trên đất nước này chưa lâu, trong trận hải chiến năm 1974 khi Trung Cộng tiến chiếm Hoàng Sa, trận hải chiến năm 1988 khi Trung Cộng cướp Hoàng Sa, tiếng súng của những cuộc chiến tranh biên giới năm 1979, 1984, 1988…khi VN mất đi một phần lãnh thổ dọc biên giới phía Bắc vào tay giặc…Cả những tiếng súng của lính Trung Cộng nã vào những chiếc tàu nhỏ bé của ngư dân VN và tiếng kêu cứu của ngư dân vẫn đang xảy ra ngoài khơi những năm tháng này, giữa thời bình…
Cờ xí rợp trời tràn ngập một màu đỏ, có ai nhớ màu máu của những người lính và người dân VN đã ngã xuống cho những trận chiến trên biển và trên bộ giữa hai bên, chỉ mới trong vòng mấy chục năm trở lại đây thôi, chưa nói đến máu của hàng triệu triệu người trong quá khứ đã đổ xuống để giành lại VN trong suốt 1000 năm đô hộ bởi giặc Tàu. Giành và trao lại vẹn nguyên một dải đất hình chữ S, đế bây giờ đám hậu duệ của Lê Chiếu Thống, lũ Hán gian bán nước ngự giữa Ba Đình, Hà Nội đã làm mất đi, hoặc tự nguyện đem sang nhượng, cầm cố cho Tàu. Và bên cạnh bộ mặt đầy vẻ viên mãn, đầy vẻ bề trên của vợ chồng Tập-Bành, là những bộ mặt vừa vô cảm vừa hèn hạ, bạc nhược của đám quan chức đầu não của đảng và nhà nước cộng sản VN.
Không chỉ bắn đại bác, trải thảm đỏ rước giặc vào nhà, khòm lưng gập người xun xoe cúi chào kẻ xâm lược, bọn Hán gian còn dành cho họ Tập cái vinh dự được phát biểu trước Quốc hội VN. Và như chúng ta có thể thấy trước, bất luận Tập phát biểu cái gì, kể cả ngang ngược tuyên bố chủ quyền trên biển Đông, ngầm đe dọa VN không được theo gương Philippines kiện Trung Cộng ra tòa án quốc tế hay ngả theo các nước phương Tây, hay ngọt nhạt giả dối hứa hẹn về tình hữu nghị đời đời bền vững, về chung sống hòa bình…bất luận Tập nói gì, cũng sẽ chẳng có ông bà nghị nào trong cái đám trên dưới 500 người đó dám bày tỏ bất cứ phản ứng nào.
Định mệnh VN thế là đã an bài. Ngẫm lại lời tiên đoán của Cố Tổng thống Ngô Đình Diệm năm xưa:
“Nếu bọn Việt Cộng thắng, thì quốc-gia Việt-Nam cũng sẽ bị tiêu-diệt và sẽ biến thành một tỉnh nhỏ của Trung-hoa Cộng-sản. Hơn nữa toàn-dân sẽ phải sống mãi mãi dưới ách độc tài của một bọn vong bản vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo."
(nhân dịp khánh thành đập Đồng Cam, Tuy-Hòa 17-9-1955).
Và tương tự, là câu nói của bào đệ Tổng Thống Ngô Đình Diệm, Cố vấn Ngô Đình Nhu:
“Giả sử mà Nam Việt bị Bắc Việt thôn tính, thì sự Trung Cộng thôn tính Việt Nam chỉ là một vấn đề thời gian.
Trong hoàn cảnh hiện tại, sự tồn tại của miền Nam vừa là một bảo đảm cho dân tộc thoát khỏi ách thống trị của Trung Cộng, vừa là một bảo đảm một lối thoát cho các nhà lãnh đạo Cộng Sản Bắc Việt, khi họ ý thức nguy cơ họ đang tạo cho dân tộc. Nhưng ngày nào họ vẫn tiếp tục thực hiện ý định xâm chiếm miền Nam thì họ vẫn còn chịu sự chi phối của chính sách chiến tranh xâm lăng của Trung Cộng, thay vì chính sách sống chung hòa bình của Nga Sô.”
 (Chính đề VN)
Không thể trông chờ gì vào đảng cộng sản VN như đã thấy, định mệnh của đất nước bây giờ hoàn toàn tuỳ thuộc vào người dân VN. Chỉ có người dân VN mới có thể thay đổi được cái viễn cảnh đen tối đang ngày càng trở thành sự thật đó mà thôi.

Song Chi - Nauy
Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org email: freespeech4vietnam@gmail.com

Đứng Thẳng Làm Người - Tạ Phong Tần

LTS - Blogger, tù nhân lương tâm Tạ Phong Tần, trải qua 1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản. Sau 4 năm tù, dưới áp lực của Hoa Kỳ, Hà Nội đã phải trả tự do, để bà sang Mỹ. Báo Người Việt trân trọng giới thiệu cùng độc giả tập hồi ký của bà, tựa đề “ÐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI - 1,474 ngày trong nhà tù Cộng sản Việt Nam.” Hồi Ký Tạ Phong Tần sẽ được đăng hai lần mỗi tuần, trong các số báo Thứ Năm và Thứ Hai. Xin mời độc giả đón theo dõi.

Blogger Tạ Phong Tần bắt đầu viết hồi ký ít lâu sau ngày bà đặt chân đến Hoa Kỳ. (Hình: Khôi Nguyên/Người Việt)
 
Chuyện bình thường ở Việt Nam, tuy giờ không phải là thời nguyên thủy ăn lông ở lỗ nhưng người Việt trong chế độ “thiên đàng” thường rất hay được “bỗng dưng... mọc đuôi.” Ðuôi “dài” hay “ngắn” tùy vào sự “hứng thú” của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam và tâm trạng “quan ngại” của họ. Tôi là một trong số những người được nhà cầm quyền Việt Nam “quan tâm đặc biệt” và có “đuôi.”
“Xe ôm có thẻ đỏ” hay kêu tắt là “đuôi” để chỉ những thanh niên trẻ mặt mày bặm trợn, đen đúa, đeo kính đen và khẩu trang, đội nón sùm sụp nhìn không rõ mặt, ăn mặc bèo nhèo, đi xe máy số bề ngoài cà tàng, nhưng bên trong đã được “độ” thành xe tốc độ cao, sẵn sàng chạy “bắn khói” khói khi cần đuổi theo “ai đó,” sử dụng biển số giả cũ xì và có quyền vượt đèn đỏ bất cứ lúc nào mà công an giao thông cũng không dám thổi, có thể chơi trò lưu manh, côn đồ, xã hội đen với bất cứ ai mà bọn công an áo xanh cứt ngựa cũng không dám có ý kiến. Ngược lại, bọn áo xanh còn bị bọn “xe ôm” này sai khiến, chỉ huy. Chỗ này phải giải thích rõ cho bà con kẻo lại hiểu lầm, “xe ôm” đó chính là bọn an ninh ngoại tuyến (hoạt động bên ngoài) thuộc lực lượng công an. Nhưng hôm nay có điểm lạ là “xe ôm” còn chở theo gái trẻ ngồi tò tò sau lưng. “Ðuôi” là dùng để chỉ những kẻ chuyên tò tò đi theo sau lưng bọn “thế lực thù địch” trong nước. “Ðuôi” sẵn sàng dùng bạo lực xộc vào cả phòng ngủ lẫn nhà xí bất kể lúc nào nếu thình lình “đuôi” bị rớt mất “đầu.” “Thẻ đỏ” ở đây là thẻ ngành công an chớ không phải thẻ đảng viên Cộng Sản.
Tình hình xã hội Việt Nam lóng rày quá ư là lộn xộn, phức tạp bởi khủng hoảng kinh tế, vật giá leo thang, đồng tiền tuột dốc, nông dân, công nhân phần lớn đều biết lên mạng “kêu khổ.” Tin nhà cầm quyền Việt Nam thả nhà văn Trần Khải Thanh Thủy ra khỏi tù và lập tức “tống cổ” sang cho bọn đế quốc Mỹ nuôi (không phải “trục xuất” như nhiều người lầm tưởng, có phải công dân nước ngoài đến Việt Nam đâu mà “trục xuất”), điều này đồng nghĩa với việc sẽ có ai đó phải thay thế bà Trần Khải Thanh Thủy vào tù để làm “con tin.” Từ trước đến nay nhà cầm quyền Việt Nam vẫn hành xử như vậy với công dân Việt Nam và với “bọn đế quốc.” Nhìn qua nhìn lại tôi tự thấy tôi là người có “vinh dự” thế chỗ cho “con tin” Thủy nhiều nhất.
Ngày Chủ Nhật đến nhà thờ Kỳ Ðồng (Giáo xứ Mẹ Hằng Cứu Giúp thuộc Dòng Chúa Cứu Thế ở Sài Gòn) chuẩn bị cho chuyến đi làm phóng sự về đặc phái viên của Tòa Thánh Vatican đến thăm Việt Nam. Trong bữa ăn trưa, Cha Antôn Lê Ngọc Thanh có hỏi:
“Chị có thường về Bạc Liêu thăm nhà không?”
“Từ năm 2007 con lên Sài Gòn thì ở luôn trên đây không về, gia đình có chuyện gì thì gọi điện thoại hoặc lên đây thôi.” Tôi trả lời.
“Sao vậy, đây về đó cũng không xa lắm, thỉnh thoảng về cho bà cụ vui?” Cha Thanh nói.
“Con cũng biết vậy, nhưng coi như con thoát ly hẳn khỏi gia đình. Ở nhà không ai biết gì về những việc con làm ở đây. Như vậy để tránh cho gia đình con đỡ bị chúng nó quấy rối. Con sống với chúng nó hơn chục năm rồi nên con hiểu rõ. Con có câu này, hôm nay nói ra cho cha và anh chị em biết luôn, sau này con có chuyện gì Cha và anh chị em hãy nhớ mà cảnh giác. Ðó là: ‘Tất cả chuyện bẩn thỉu, đê tiện, bỉ ổi nhất mà thiên hạ không ai dám làm thì bọn Cộng Sản đều làm tuốt. Ðừng bao giờ tin chúng nó.’”
Bảy giờ sáng Thứ Hai, ngày 5 tháng 9 năm 2011. Như thường lệ, mở cái cửa sắt cuốn lên (nhà số 84D Trần Quốc Toản, phường 8, quận 3, Sài Gòn), nhìn ra phía bên kia đường đã nhìn thấy ngay ba tên “xe ôm” chễm chệ đứng chình ình trước cửa tiệm bán giày đối diện. Tôi vẫn ra quán cà phê gần nhà ăn sáng rồi đi bộ ra chợ Tân Ðịnh mua một số ít thức ăn như thường lệ. Ba tên xe ôm vẫn bám theo sau lưng quyết liệt. Tôi bèn rẽ vào chỗ bán đồ lót phụ nữ đứng đó lựa đồ một hồi lâu vẫn thấy chúng nó chui vào đứng trong dãy bán đồ lót, mặc cho người đi chợ và người bán hàng trố mắt ngạc nhiên không hiểu tại sao có ba thanh niên chui vào dãy bán đồ lót phụ nữ để làm gì mà không mua bán gì hết.
Tôi cũng thấy thái độ của chúng nó hơi lạ, hay là hôm nay chúng nó muốn bắt giam mình? Trước đây có người rủ tôi trốn sang Campuchia rồi vượt biên sang Thái Lan để xin tỵ nạn, nhưng tôi trả lời rằng: Tôi chỉ ngẩng cao đầu đi ra bằng cửa chính, chúng nó đang muốn bắt giam tôi bằng một cái tội gì đó không phải tội chính trị để tránh tai tiếng “Việt Nam xâm phạm nhân quyền,” để vu cáo cho người bị bắt là côn đồ, trộm cắp, lừa đảo, trốn thuế... như chúng đã từng làm với chị Trần Khải Thanh Thủy, anh Nguyễn Khắc Toàn, anh Trần Minh Hoàng (nhà giáo Ngô Phát Ðạt), anh Nguyễn Văn Hải (Ðiếu Cày)... nhằm lừa bịp người dân trong nước, để quốc tế khó can thiệp. Nếu tôi trốn đi thì cho chúng cơ hội bắt giam tôi về tội vượt biên trái phép là đúng ý chúng nó muốn rồi còn gì? Mặc kệ, bọn chúng muốn làm gì thì làm, chẳng phải tôi vẫn chờ chúng đến bắt hay sao?
(Còn tiếp)

Blogger Sự Thật & Công Lý Tạ Phong Tần

 Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org email: freespeech4vietnam@gmail.com

Mỗi ngày đảng một thằng ngu...Hải Triều

Mỗi ngày đảng một thằng ngu
Mỗi ngày lại cũng lạy thù làm cha
Mỗi ngày lại Hoàng Trường sa 
Của Tầu không phải của ta bao giờ!
Mỗi ngày một thằng ngu khờ
Mỗi ngày lại một thằng tờ Tầu ô
Mỗi ngày mỗi tên đảng Hồ
Ngoác mồm nhắm mắt tung hô thiên triều!
Mỗi ngày không biết bao nhiêu
Những tên mất gốc óc tiêu ngu đần
Mỗi ngày thiên hạ phân vân
Nhìn ra đảng cộng giết dần Việt Nam...
Lê Khắc Anh Hào

Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org email: freespeech4vietnam@gmail.com

CSVN Nâng ly rượu nhục...!!! Hải Triều

Bốn chung rượu này máu của dân
Uống chung xương máu nước mất dần
Biên cương biển đảo dần tan biến
Rượu nồng tanh tưởi máu muôn dân!
Bốn chung rượu này... mất quê hương
Bốn chung rượu này... nát biên cương
Bốn chung rượu này ... Ôi biển đảo
Muôn trùng sóng vỗ khóc quê hương!
Bốn chung rượu này... nước điêu linh
Rượu nồng say đắm nỗi nhục vinh
Bôi đen linh sử nghìn năm cũ
Tổ quốc kêu gào nát sử kinh!
Lê Khắc Anh Hào
Mùa Thu nhìn thù chia rượu nhục...
Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org email: freespeech4vietnam@gmail.com

Tôi thấy thân phận người Việt Nam hôm nay- Blogger Nguyễn Văn Thạnh

Thường ngày, ta hay nghe truyền thông ra rả tuyên truyền: "người dân Việt Nam là chủ nhân ông của đất nước",......
Câu hỏi đặt ra, thực tế có đúng vậy không?
Sự đời chúng ta dễ bị hình thức che lấp nội dung.
Để có cái nhìn tiệm cận sự chân thật của vấn đề này, chúng ta cần phân tích dưới góc nhìn đa chiều.
1. Dân gian có câu "nói vậy mà không phải vậy" để nhắc chúng ta một điều: lời nói là một chuyện, sự thật là chuyện khác. Nhiều sự việc quả đúng như vậy.
2. Hiện nay, chúng ta được cai trị bỡi người Việt-người cùng dòng máu da vàng. Điều này có bảo đảm chúng ta không nô lệ không?
Rõ ràng không. Lịch sử cho thấy, nhiều thế lực ngoại bang đã khôn khéo dùng người Việt trị người Việt để đạt mục tiêu nô dịch của mình.
Xưa người TQ dùng chính sách phong tiết độ sứ để nô lệ người Việt cả 1.000 năm.
3. Nếu là chủ nhân ông, nhân dân VN phải có quyền chọn lãnh đạo cho mình. Hiện nay nhân dân VN không có quyền làm điều này. ĐCS VN mới là thế lực chọn ai, làm gì. Hiện có lời bình phẩm TCB sang là để chọn lãnh đạo cho VN trong khóa tới.
4. Nếu là chủ nhân ông, người VN phải kiểm soát được đồng tiền của mình được tiêu dùng thế nào. Hiện người VN không làm được điều này. Họ bị tróc nã nặng nề qua thuế phí và đồng tiền mồ hôi nước mắt họ kiếm được bị thế lực có quyền tiêu dùng vô tội vạ: xe công thừa mứa, tượng đài nguy nga, công sở hoành tráng,......
5. Và cuối cùng, quyền lực hiện nay không bảo vệ người dân nếu họ dùng quyền chủ nhân ông của đất nước: lên tiếng thể hiện chính kiến.
Vài nét chấm phá để thấy thân phận người VN hôm nay: thân phận vong quốc.


Blogger Nguyễn Văn Thạnh

Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell

web: www.freespeech4vietnam.org email: freespeech4vietnam@gmail.com

Sunday, November 1, 2015

9 14 2015 Diển Đàn Tiếng Nói Tự Do của Người Dân Việt Nam by HVCali @3pm



Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org email: freespeech4vietnam@gmail.com


Thông Báo Tài Chánh 31 Tháng 10 Năm 2015

Xin thưa quý Ân Nhân, Đức Hùng cố gắng cập nhật Tài Chánh  hàng tháng, nếu quý Ân Nhân xem danh sách có thiếu xót tên hoặc tài chánh yểm trợ của quý ân nhân, xin vui lòng liên lạc với LĐH qua phone 612-986-4914 hoặc email: freespeech4vietnam@gmail.com , để LĐH kiểm lại, nếu có điều gì thiếu sót mong được sự thông cảm của quý vị,,, LĐH xin thánh thật cám ơn.


Bản Thông Báo Tài Chánh FSP4VN
1
Còn Lại Của Tháng Sept/2015
$6,442.37
2
Nhận Của Tháng Oct/2015
$1,860.20
3
Tổng Cộng Tháng Oct/2015
$8,302.57
4
Trừ Ra Chí Phí Tháng Oct/2015
($6,239.82)
5
Tổng Cộng Số Tiền Hiện Tại
$2,062.75