Thursday, December 24, 2015

Một mặt trận hai kẻ thù Giặc cộng bán nước, giặc tầu xâm lăng

Từ một tia hy vọng nhỏ nhoi đến sự mất tin tưởng và khinh bỉ hoàn toàn...
Nhạc sĩ Tô Hải - Mình cũng chẳng xấu hổ gì khi đã hơn một lần bị “ném đá” vì cái “tia hy vọng nhỏ nhoi” này khi tự bạch nó trên blog của mình cách đây 7, 8 năm là:Không thể có một sự thay đổi về thể chế chính trị nào ở cái đất Việt Nam này trong 5-10 năm tới nếu không cố sự xuất hiện của vài Eltsine hay Goocbachev Việt Nam... Lý do - Ở VN:
 
a-/ Không có nổi được một đảng phái, một hội đoàn độc lập (chứ chưa nói đến đối lập), một “ngôi sao phản biện-đối kháng nào thoát khỏi sự đàn áp thẳng tay của nhà cầm quyền toàn trị đi dần tới phát xít hóa này (totalitaire fascisant) 
 
b-/ Không có một lực lượng nòng cốt trong trí thức, sinh viên để làm “ngòi nổ” cho một cuộc xuống đường, như trên 60 trường đại học ở bên Tầu đã 5 ngày liền xuống đường đòi dân chủ nhân quyền, mặc dù sau đó có bị đàn áp dã man, máu đã đỏ trên quảng trường Thiên An Môn, nhưng, cho đến nay vẫn làm ngọn đuốc cháy ngùn ngụt trong tim hàng tỷ con người, chờ một ngày sẽ sớm đến, một trận bão lửa lớn sẽ bùng lên thiêu cháy tất cả những vương triều bạo chúa!
 
Ở ta thì, tuyệt nhiên không một ngọn đuốc một ngọn cờ nào! (xin nhắc lại: Đây là những ý nghĩ cách đây 7, 8 năm như trên mình đã bộc lộ). 
 
c-/ Toàn xã hội bị khống chế bởi một lực lượng “còn đảng còn mình” hung bạo, mù quáng, được ưu đãi đặc biệt về vật chất cũng như tinh thần, rải đều khắp từ thành thị đến nông thôn, từ các đoàn thể nhân dân đến lực lượng cầm súng, từ các nhà máy, trường học đến các học viện khoa học, tự nhiên, xã hội, nhân văn hay tôn giáo…Bọn này sẵn sàng ra tay bóp chết tất cả những ai muốn thay đổi chế độ này. 
 
d-/ Các cơ cấu xã hội đều bị dìm vào cõi ngu muội u mê một cách cố ý bởi một bộ máy “an ninh tư tưởng” khổng lồ, với nhiệm vụ nhồi nhét tất cả những gì là cũ kỹ, phản khoa học, vô văn hóa vào đầu của người dân bị trị với xác quyết: Yêu nước là yêu xã hội chủ nghĩa, yêu đảng cộng sản, là nghe và làm theo những gì đảng dạy. Tư duy khác đi, làm ngược lại là. phản động, phản đảng, phản tổ quốc!
 
Tóm lại là: chỉ cần một nhóm đảng viên nào đó, độ hơn chục anh là có thể qua một bộ máy độ 200 tên nữa (gọi là “Ban chấp hành TƯ”) là có thể giơ tay thông qua một nghị quyết số gì... gì... đó... Lập tức cả “một bộ máy người” khổng lồ gồm cả hơn 3 triệu đảng viên và quần chúng tin yêu Đ, nhắm mắt gật đầu “đưa nó vào cuộc sống”, bất kể sẽ gây hậu quả gì! (như thông qua điều 4 hiến pháp, là “Đảng lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối”, như “đất đai là sở hữu toàn dân”, như “kinh tế nhà nước là chủ đạo”?...) Thế là hơn 100 cái đài Phát Thanh và Truyền hình, hơn 100 tờ báo “cho không cũng chẳng ai lấy” đồng thanh hoan hô: “Đảng ta vô cùng sáng suốt!” “Nhân dân ta tuyệt đối tin tưởng!” Mặc kệ hơn 80 triệu dân chúng mày! Kêu ca, ông cho đi tù!
 
Bởi vậy, sau một vài lần đi tham gia biểu tình, viết blog, viết bliếc khá hăng hái (khi chưa phải đi xe lăn), mình càng ngày càng... buồn vì: 
 
- Số lượng người tham gia càng ngày càng ít, thậm chí có những gương mặt mà mình xếp vào loại “Không thể bắt, không thể bắn” cũng chỉ ra cho có mặt rồi... lặn mất tiêu... Quần chúng đường phố thì hững hờ, thậm chí còn rủa ”Rách việc! Làm chó gì được họ mà cứ bày trò... Mất cả buôn bán, làm ăn”! Còn những người viết bài trên mạng có lý lẽ, có uy tín cũng không ít người.. gác máy...! Đếm lại không còn quá được 10 đầu ngón tay!... 
 
Thế là mình đành quay về ôm ấp niềm hy vọng cuối cùng mà tướng Charles de Gaulle đã khuyên J. F. Kennedy:“Không cần gây sự với cộng sản! Không ai lật đổ nổi họ bằng chính họ lật đổ nhau đâu!” 
 
Niềm hy vọng đó lại càng tăng khi được thực tế chứng minh thật hùng hồn bằng: sự sụp đổ của cả một hệ thống cộng sản Đông Âu do Liên Xô với 70 năm cầm quyền đứng đầu! Sau đó là các tuyên bố “phản tỉnh” của Eltsine, Gorbachev, Djilas.... Không phải không có ảnh hưởng lớn tới các vụ “phản (tỉnh) đảng lớn của những tên tuổi đáng kính, hầu hết đều là đảng viên-trí thức lão thành như Hoàng Minh Chính, Đặng Quốc Bảo, Trần Độ, Trần Xuân Bách... 

Đây, 4 gương mặt cộng sản lão thành, vào tù ra tội, vào đảng những năm 30-40, chiến tích đầy mình, nhưng cuối cùng phủ nhận chủ nghĩa Mác-Le và đều bị lũ đàn em đuổi cổ khỏi đảng, cho đi tù hoặc... ngồi chơi xơi nước...
 
Tuy bị đàn áp, thậm chí đi tù, khai trừ, tước quân hàm, cho ngồi chơi xơi nước, nhưng chính họ đã là những cảm xúc cho mấy tướng nói hay nhưng… chưa dám hoặc không dám làm được trò trống gì, hoặc nói một đằng, làm một nẻo như Nguyễn văn An, Võ văn Kiệt, Nguyễn văn Linh…để rồi đến nay năm bè, bẩy mối, cá mè một lứa, “ông chằng bà chuộc”, chẳng ai phục ai…. 
Sau Hội Đàm bí mật Thành Đô, đại hội Đảng lần thứ XI, ngày 19/1/2011, đã bầu một gương mặt đặc biệt làm Tổng Bí Thư: Nguyễn Phú Trọng!
 
Đây là một con người mà mình đã từng giới thiệu tỉ mỉ trên blog của mình (*) một thứ “của quí- hiếm” của Đảng họ, một đảng viên “hiền lành như đất Đông Hội, quê anh ta”, một tổng bí thư vượt lên trên tất cả các tổng bí thư cộng sản từ trước đến nay: Giáo sư-tiến sĩ bảo vệ luận án tại Viện Hàn Lâm Khoa Học Liên Xô (1981-1982)nghĩa là cái thời Liên Xô đang đại loạn về... tư tưởng! Anh ta còn tốt nghiệp chính quy cử nhân Văn Khoa Đại Học Tổng hợp Hà-Nội (1963-1967) và ra trường với cái mác đảng viên để được về thẳng tạp chí “Học Tập”, đầu não lý luận của đảng lúc bấy giờ. Và từ đó Trọng ta chỉ có... “đi lên” và... “đi học”! Tuy nhiên, dù có con đường thăng tiến nhanh chóng và thẳng tắp, nhưng anh Trọng rất ít bị vạch ra những hành động “ma bùn”, bẩn thỉu về “đớp”, “chén” của công hay “nhi nhô em út”... (như mấy anh Mạnh, Phiêu), ngoại trừ một lần bị bêu danh là... “LÚ” ngay từ lúc còn làm bí thư thành ủy Hà Nội trong câu vè: “Giàu như Phú/Lú như Trọng/ Lật lọng như Nghiên/ Tiêu tiền như Triệu...”
 
Nói tóm lại, với mình, thì đây là một tổng bí thư SẠCH SẼ... (có thể mình chưa đọc được những thông tin khác chiều?) 
 
Một tổng bí thư có văn hóa cao nhất các đời tổng bí thư lại có một cuộc sống riêng tư không tì vết.
 
Còn tìm đâu ra một người “hay” hơn để có thể trở thành một Gorbachev Việt?
 
Vì theo mình: 
 
Không thể có một tay nào có cái đầu vô học, có cái tầm muốn giữ vững ngai vàng rồi truyền lại cho muôn đời con cháu, có cái tâm “kiếm chác”, bòn rút tiền của dân, “ăn không từ một thứ gì” mà lại có cái gan dám thay đổi cái cơ chế đầy ung nhọt của một chế độ “vua tập thể” (chữ của Nguyễn Văn An) này cả!
 
- Đặc biệt, năm 2012, khi sang Cuba, ngay cửa ngõ nước Mỹ, ngay lúc chính Fidel vừa tuyên bố “Chủ nghĩa xã hội không phù hợp với Cuba”... thì phải tự tin đến thế nào anh ta mới dám cao giọng rao giảng về chủ nghĩa Mác Lê “khát vọng muôn đời của loài người” và “đạo đức cách mạng” của người cộng sản chứ?
 
Cho nên, khi bị Brazil đóng sập cửa không tiếp để phải trở về nước, anh ta bị mọi người cho là LÚ LẪN nên đã không thức thời, rao giảng những bài kinh đã lạc điệu, đã bị cho vô sọt rác từ lâu, thì mình vẫn có một bài “Anh Trọng đâu có lú”? Bởi vì mình vẫn cho là anh Trọng rất tỉnh táo, vẫn biết mình cần phải nói gì, làm gì để tồn tại chí ít... chết trên cương vị một “người Mohican cuối cùng” của chủ nghĩa cộng sản” đã diệt vong! 
 
Thậm chí mình còn cố bám lấy một chút xíu hy vọng: “Biết đâu đấy chẳng qua chỉ là những lời “che chắn” như Gorbachev: “Perestroika và Glasnost là để có nhiều chủ nghĩa xã hội hơn”!!! Rồi chỉ sau đó ít ngày, ông ta lại đổi giọng chửi không tiếc lời cái chủ nghĩa nói dối, lừa bịp xhcn mà ông ta đã theo đuổi cả nửa cuộc đời!

Gorbachev, trùm cộng sản lại chửi cộng sản hơn ai hết.
Gorbachev, trùm cộng sản lại chửi cộng sản hơn ai hết.
 
NHƯNG KHÔNG! Anh Trọng không có nổi cái đầu, cái tâm, cái tầm và cái gan làm như thế! Nhất là sau cái nghị quyết TW 4, và sau thất bại trong việc bố trí vài ba tay sẽ cùng anh hốt tất, bắt tất những tên nội xâm cỡ bự, thì anh giở mặt liền tù tì đến mức có người còn cho là anh hơn cả lú mà là điên, là khùng, là dại khờ ngay trong lời ăn tiếng nói! Thật vậy: Nào ai ngờ một nhà lý luận số 1 của đảng lại phát biểu về chống tham nhũng mà cứ như... đùa chứ: 
 
“Cái gì cũng phải tiền, không tiền không trôi, như ngứa ghẻ phải gãi rất khó chịu”...
 
Hoặc cứ như muốn “biện hộ” cho mấy thằng ăn cắp giống như loại Trần văn Truyền, bỗng dưng anh ta lại phát ra một ví dụ chẳng đâu vào đâu, cứ làm như ta đây “thông kim bác cổ" lắm vậy!: Đến Đường Tăng đi lấy kinh cũng phải hối lộ. Bước chân sang nước Phật đã phải hối lộ... Cho nên chúng ta phải xem xét, bĩnh tĩnh, tỉnh táo, sáng suốt...
 
Liền sau đó lại giảng dạy: “...Bản thân mỗi đồng chí và vợ, con phải giữ gìn sự trong sạch, rồi mới chống tham nhũng được, nếu không nói chẳng ai nghe, tay đã nhúng chàm thì không thể làm gì khác được!...”
 
Đó là chuyện trò nội bộ với các đảng viên, các cán bộ đặc biệt được triệu tập về quán triệt Nghị quyết TƯ4. Nhưng...
 
Ngày 6 tháng 10 2014, tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã phát biểu về vấn đề chống tham nhũng trong cuộc tiếp xúc với cử tri các quận Ba Đình lại giải thích nhẹ nhàng nhằm giảm tội bớt cho các “đồng chí bị lộ” Rằng thì là: 
“Phải bình tĩnh, tỉnh táo, rất khôn ngoan, có con mắt chiến lược. Bác Hồ dạy rồi, cha ông ta dạy rồi, đánh con chuột đừng để vỡ bình, làm sao diệt được chuột mà bảo vệ được bình hoa. Tức là phải giữ cho được cái ổn định.”
 
Đặc biệt ngu là: để bào chữa cho những sự suy thoái trong nội bộ đảng, anh ta đã mang cái thủ đoạn “chủ nghĩa xã hội đang trong quá trình hoàn thiện” ra để lý giải một cách vô chính trị và dại dột nhưng gì đầy bê bối trong mọi mặt đời sống xã hội mà đảng-chính phủ anh ta đang không hoàn thành hoặc vướng nhiều khuyết điểm bằng một câu hết sức vu vơ, vô trách nhiệm như sau:“...Đến hết thế kỷ này không biết đã có chủ nghĩa xã hội hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa”???
Những ngày gần đây, khi Đại Hội Đảng của các anh ấy càng đến gần thì... hình như sự lầm lẫn, lúng túng của anh Trọng ngày càng nặng có lần họp cử tri (dù có chọn lựa và danh sách có lẽ hầu hết là đảng viên già trung thành) nhưng anh vẫn tưởng nhầm đang họp nội bộ đảng cộng sản đã nói như mơ ngủ...


Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org email: freespeech4vietnam@gmail.com

Thư ngỏ gửi các tòa đại sứ.


000_Was8943942-630.jpg
Người biểu tình hô vang các khẩu hiệu về quyền con người và vẫy cờ cùng biểu ngữ bên ngoài Nhà Trắng trong cuộc họp của các Tổng thống Mỹ Barack Obama và Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam tại Washington DC vào ngày 07 tháng 7 năm 2015.
 AFP Photo
 
Thư ngỏ gửi đại diện các Tòa Đại sứ ngoại quốc tại Việt Nam.
Gửi quý vị người nước ngoài đang hoạt động cho tự do dân chủ, nhân quyền cho Việt Nam,
Gửi quý vị đã và đang vận động cho tình trạng nhân quyền Việt Nam thông qua các cuộc thăm viếng, khuyến khích, hỗ trợ những anh chị em tranh đấu cho sự hình thành dân chủ nhân quyền tại Việt Nam.
Và đồng thời gửi cho các nhà quan sát nhân quyền đã và đang hoạt động vì quyền con người cho Việt Nam.
Thưa quý vị,
Chúng tôi là công dân Việt Nam, hiện sống và làm việc tại Việt Nam, chưa hề bị bắt bớ hành hung hay thậm chí bị xét hộ khẩu, hay cấm xuất cảnh bởi vì chúng tôi chưa từng công khai hoạt động cho nhân quyền trong nước mặc dù mỗi ngày vẫn đau đớn nhìn đồng bào mình bị dày xéo, chà đạp cho lý tưởng này.
Chúng tôi tin chắc quý vị là người biết rõ mọi diễn tiến thời sự tại Việt Nam. Ngay trong giây phút đầu tiên vì quý vị có đầy đủ phương tiện cũng như con người sẵn sàng chia sẻ thông tin cho quý vị. Ai bị bắt, bị bắt ở đâu, lúc nào, giam giữ ra sao… quý vị là người biết trước, biết từng chi tiết và hơn nữa biết tới tận gốc rễ vấn đề: tại sao đương sự ấy bị bắt.
Tính cho tới nay, hầu như những nhân vật tranh đấu cho nhân quyền nổi bật đều nằm trong sổ tay làm việc của quý vị. Không ít trường hợp họ được gặp gỡ quý vị tại đại sứ quán hay tại nhà riêng, thậm chí ở quán cà phê hay một nơi nào đó không bị công an chú ý. Những trao đổi giữa quý vị và những con người kiên cường ấy chung quy cũng chỉ là các vấn đề xưa cũ về nhân quyền, về tự do phát biểu, tự do lập hội hay tự do tôn giáo… những vấn đề muôn thuở từ ngày cộng sản thế giới được sinh ra. Những gặp gỡ mà quý vị luôn tin rằng trong vòng bí mật, hay ít ra rất vô hại đối với chính sách tôn trọng nhân quyền của Việt Nam nhưng thực tế chưa bao giờ cho thấy những suy nghĩ chủ quan của quý vị là đúng, bởi vì cho tới nay, đa số những người gặp và chia sẻ thông tin, suy nghĩ, kế hoạch hay dự án về nhân quyền của họ với quý vị đều gặp một kết quả như nhau: vào tù.
Họ như những con cá chấp nhận bị sa lưới nhưng thê thảm thay, khi quý vị nhận lãnh trọng trách gặp gỡ họ thì không khác gì gián tiếp báo với công an Việt Nam rằng: thưa các ông chúng tôi gặp nhau trong tinh thần chia sẻ thông tin và tuyệt đối không có việc âm mưu chống lại nhà nước Việt Nam.
Quý vị đã làm rất tròn vai trò của những nhà ngoại giao mà kim chỉ nam là nhân quyền và tự do dân chủ cho những quốc gia đang túng thiếu hai món ăn tinh thần quan trọng bậc nhất này.
Chúng tôi chỉ xin đưa ra kiến nghị cho quý vị trước các tôn chỉ quý hóa mà quý vị theo đuổi: Căn cứ theo những gì đã và đang xảy ra, chúng tôi nhận thấy rằng việc làm của quý vị thực tế đang tiếp tay tàn hại đồng bào chúng tôi bằng niềm tin và nhà tù. Chúng tôi không thể xác định quý vị theo đuổi chính sách nào khi vừa âm thầm vừa công khai ủng hộ những thành viên ưu tú của phong trào đấu tranh dân chủ nhân quyền để đến khi họ bị bắt thì quý vị vô phương can thiệp.
Quý vị mang tới niềm tin rằng khi người tranh đấu gặp được quý vị thì không ít thì nhiều đã cầm trong tay kim bài miễn tử cho họ. Nhưng thực tế lại khác rất xa niềm tin ấy: họ bị bắt và quý vị bất lực, có nói cũng chỉ lí nhí trong khuôn khổ của một tờ thông báo phản đối mà tiếc thay tờ thông báo ấy bị Việt Nam xem là thứ giấy gói rau không hơn không kém.
Niềm tin thì như vậy, hậu quả lại nặng nề tàn khốc hơn.
Anh chị em chúng tôi mỗi khi gặp gỡ quý vị trong một dịp, một sự kiện nào nó thì y như rằng những khuôn mặt nổi bật nhất sẽ là người vào tù sớm nhất. Thực tế này không cần chứng minh thì cả nước Việt Nam chúng tôi đã biết.
Niềm tin rỗng ruột, hậu quả tàn khốc, hai thứ cộng lại với nhau khiến chúng tôi không thể cầm lòng mà viết lá thư ngỏ này, chỉ hy vọng quý vị nghe theo đề nghị của chúng tôi mà từ nay tránh không làm công tác chỉ điềm cho nhà nước chúng tôi nữa.
Chúng tôi sẽ không từ chối gặp gỡ quý vị, cũng không ngại ngần gì vào tù sau khi ra về. Chỉ mong rằng khi chúng tôi bị bắt quý vị phải có công hàm ngoại giao yêu cầu nhà nước Việt Nam giải thích tại sao lại bắt người vô cớ sau khi gặp gỡ quý vị. Hỏi cho ra lẽ phải chăng họ đang gián tiếp thông báo cho quý vị biết việc làm của quý vị là bất hợp pháp, mà đã bất hợp pháp thì quý vị không nên lôi kéo chúng tôi vào chiếc tròng luật pháp vốn là thứ luật muốn giải thích thế nào cũng được.
Quý vị là nước lớn, là nơi không cần sự quan hệ với Hà Nội cũng đủ sức để sống còn. Chúng tôi không những yếu mà còn cô đơn, cô đơn ngay với người dân chúng tôi vì họ cũng sợ hãi và cô đơn như chúng tôi. Quý vị có hướng dẫn, ủng hộ hay tìm hiểu việc chúng tôi làm xin cũng đừng xem thường nhà nước và hệ thống công an Việt Nam. Họ không sợ quý vị đã đành mà có lẽ vì quý vị mà hình phạt họ dành cho chúng tôi trăm lần nặng nề hơn. Vì sao ư? Xin thưa đó là thuộc tính có tên “kiêu ngạo cộng sản”.
Bức thư ngỏ này xin được khép lại với lòng biết ơn và xin được từ chối những gì mà quý vị mang tới cho dân tộc chúng tôi. Chúng tôi chỉ xin một điều: hãy thay đổi cách hỗ trợ đối với chúng tôi. Làm sao để người cộng sản tin rằng quý vị có thừa khôn ngoan và sức mạnh để Hà Nội phải xem lại chiếc còng và các điều lệ vi hiến của mình.
Xin trân trọng cám ơn.
Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org email: freespeech4vietnam@gmail.com

CS Việt Nam có “khủng bố” hay không?


000_Hkg8090526-622.jpg
Công an đàn áp người biểu tình chống TQ ở Hà Nội hồi năm 2012.
AFP
Như chúng ta đã biết, chủ nghĩa khủng bố đang đe dọa cả thế giới văn minh. Do vậy, Việt Nam cũng không ngoại lệ: chế định khủng bố đã được quy định trong bộ luật hình sự, và các hoạt động mang tính đối kháng bạo lực với nhà nước CHXHCNVN thường bị chính quyền liệt vào dạng “khủng bố” và bị lực lượng an ninh VN ngăn chặn. Vậy việc người dân bị tấn công, gây sức ép về mặt tinh thần từ phía chính quyền. liệu đó có phải là khủng bố hay không? Mời quý vị cùng theo dõi chia sẻ của ba bạn khách mời trong tạp chí diễn đàn bạn trẻ kỳ này cùng với Chân Như sau đây:

Thế nào là khủng bố?

Chân Như: Theo các bạn hiểu, thế nào là khủng bố? Tại Việt Nam hiện nay có khủng bố hay không?
Thảo Teresa: Mình xin chào Chân Như và các quý khán thính giả, chào hai em Sơn và Trung. Ở Việt Nam, ở một chế độ độc tài toàn trị thì chắc chắn là có sự khủng bố rồi, nhiều cách khác nhau thôi, khẳng định là như thế
Theo em, Việt Nam hiện nay khủng bố khá nhiều và gần như đại diện gương mặt khủng bố đó là chính quyền Việt Nam.
-Lý Quang Sơn
Lý Quang Sơn: Theo em hiểu khủng bố là những hành động phá hoại bằng hành động, bằng lời nói hoặc đe dọa giết hoặc những hành động bằng hình ảnh bằng video nhằm gây hoang mang, gây sự tổn thất về vật chất hay tinh thần cho những cá nhân, cho xã hội, các cộng đồng nhằm một số các mục đích về chính trị, tôn giáo, hoặc mục đích về ý thức hệ. Theo em, Việt Nam hiện nay khủng bố khá nhiều và gần như đại diện gương mặt khủng bố đó là chính quyền Việt Nam.
Bùi Trung: Đầu tiên em quan niệm một điều rằng khủng bố là gì đã. Và khủng bố sẽ mang lại gì cho người bị khủng bố? Em lên Wikipedia thì có một vài điểm chung như sau: khủng bố là một người hoặc một nhóm người đem lại những mối nguy hiểm, đe dọa đến thân thể của một cộng đồng xã hội loài người. Em nghĩ đó là khủng bố.
Chân Như: Trong trường hợp các nhà hoạt động ở VN bị tấn công bằng bạo lực, gây sức ép về mặt tinh thần, gây khó khăn trong đời sống… thì liệu đó có thể gọi là hành vi khủng bố hay không? Tại sao?
Thảo Teresa: Đó rõ ràng là hành vi khủng bố như lúc nãy mình đã nói là nó có nhiều loại hình thức khủng bố. Tuy nhiên các nhà hoạt động xã hội ở Việt Nam lại bị khủng bố bằng cách trước hết là tinh thần. Họ đeo bám sách nhiễu, rồi họ có thể đưa lên mạng để sỉ nhục: đó là khủng bố. Đấy là những việc làm mà chính quyền Việt Nam đã làm, bất kể những hành động nào gây hoang mang sợ hãi cho dư luận thì đều là sự khủng bố, cách này hay cách khác.
Lý Quang Sơn: Em rất đồng tình với ý kiến của chị Thảo. Bởi thường các mục tiêu của các nhóm khủng bố là nhắm vào những người không có khả năng tự vệ hoặc những người trong phạm vi không an toàn. Những nhà hoạt động của Việt Nam thường không được chính quyền bảo vệ, ngược lại còn bị tấn công bằng bạo lực bởi những kẻ lạ mặt, và gây sức ép về kinh tế và tinh thần. Rõ ràng đây là một hành vi khủng bố bởi vì họ đã có những hành vi cụ thể và nhằm vào những con người cụ thể. Thực sự họ đã đạt những kết quả: gây ra rất nhiều hoang mang cho những người hoạt động không biết nay sống mai chết như thế nào. Theo em xu thế về vấn đề khủng bố sẽ càng ngày có nhiều hơn. Những năm trước họ chỉ đơn thuần khủng bố về mặt tinh thần thôi, như đeo bám, chửi rủa hay dùng dư luận viên để sỉ nhục trên mạng, bôi xấu ở cộng đồng dân cư. Hiện nay vấn đề tấn công bạo lực lại càng tăng lên và việc gây khó khăn trong đời sống của những người hoạt động càng ngày càng tăng. Đó là nhận xét của em.
Chân Như: Sơn vừa nói tăng lên, Sơn có thể chia sẻ thêm chi tiết?
Lý Quang Sơn: Thì trước đây khi chưa có những tác động từ quốc tế nhiều thì họ chỉ đơn giản chỉ cần gây sức ép về mặt tinh thần, tức gia đình, người thân. Những người thân trong gia đình đó sẽ lại gây tác động đến chính bản thân mình là mình không thể có những sự thoải mái trong hoạt động hay tập trung hoạt động; Hoặc là gây sức ép đuổi học, đuổi việc. Em cũng quen biết rất nhiều anh em tham gia hoạt động bị đuổi học, bị chính trường đại học gọi lên, gọi xuống gây sách nhiễu; Một số anh em khác bị đuổi khỏi chỗ làm, không có kế sinh nhai, không có cách kiếm cơm. Đó cũng là một dạng khủng bố. Theo em dạng khủng bố này còn tinh vi hơn bằng bạo lực vì đơn giản khi họ dùng bạo lực tức họ không còn cách nào để sử dụng với mình nữa thì mới bắt đầu dùng bạo lực. Ngày nay chính quyền Việt Nam đã bắt đầu sử dụng bạo lực rất nhiều. Từ cuối năm 2014 đến giờ tình trạng bạo lực càng ngày càng gia tăng và càng nhắm vào những người đấu tranh kịch liệt hơn.

Làm sao để vượt qua sợ hãi?

Chân Như: Mục đích của khủng bố là tạo ra sự sợ hãi. Nếu như mục đích này không đạt được, thì những nhóm khủng bố sẽ thất bại. Vậy theo các bạn, làm thế nào để người dân trong nước vượt qua được sợ hãi?
 
tran-thu-nam-1-622
Hình ảnh luật sư Trần Thu Nam và Lê Văn Luân bị đánh ngày 3/11 được đăng tải trên Facebook cá nhân
 
Bùi Trung: Thật sự em còn quá trẻ để đúc kết làm sao, cách đi nào cho người dân trong nước, nhưng em xin chia sẻ một tí về bản thân em. Em nghĩ giới trẻ cuối 8x và đầu 9x như bọn em bây giờ, được sanh ra trong thời kỳ giao điểm giữa lúc Mỹ dỡ bỏ cấm vận cho Việt Nam. Năm 1993, xã hội Việt Nam bắt đầu chuyển sang cơ chế thị trường mở cửa, chuyển biến rất mạnh về kinh tế về mọi thứ. Đồng thời những văn minh phương Tây, những giá trị của thế giới cũng theo đó cũng nhập vào. Giới trẻ bọn em là những đứa được hấp thu những giá trị ngay từ lúc đấy. Em để ý bạn bè em ai cũng có sự nhận biết về xã hội. Chẳng hạn về việc công an giao thông lợi dụng chức quyền ăn hối lộ như vừa rồi có vụ trang facebook Việt Nam share bản tin trong nội bộ công an tỉnh Đồng Nai: họ ăn mãi lộ và để khui ra thành một đường dây; Hoặc là những sự việc hằng ngày chúng ta thấy đầy rẫy trên đường, những anh dân phòng không kể đến tình người để cướp đi, chà đạp lên miếng rau của một bà cụ đến 60 tuổi bằng tuổi bà anh ta. Lớp trẻ bọn em đều biết những vấn đề đấy và không ai không biết sự bất công. Tuy nhiên, phải đến lúc mẹ em bị chính quyền bắt đi tù thì lúc đấy em mới thật sự bước chân vào con đường vận động cho mẹ em. Và cũng chính qua con đường vận động để tìm kêu cứu cho mẹ mình thì dần dần em hiểu ra rằng con đường ngắn nhất để từ nay không còn những người mẹ như mẹ mình lần thứ hai nữa chỉ có cách là cả đất nước này phải thay đổi. Đó là ngăn chặn bệnh chứ đừng bao giờ chữa bệnh và đó là cách của em. Em dần dần mong muốn trở thành người có ích cho cộng đồng, giúp cho cộng đồng phát triển lên. Em đúc kết lại là đến khi nào mà bạn cảm thấy cái quyền lợi của mình bị đánh mất thì lúc đấy bạn cần phải lên tiếng.
Thảo Teresa: Mình có chút chia sẻ như thế này. Thật ra ở Việt Nam, mình nói quá đi một chút bởi vì bản chất của chế độ này nó là tuyên truyền nhồi sọ và dùng nhà tù bạo lực, đâm ra người dân đương nhiên là sợ. Điều này thành não trạng, một điều rất nguy hiểm từ xưa đến nay. Do vậy, bất kể người dân, thật ra họ biết như có lần mình chia sẻ với Chân Như, nhưng vì miếng cơm manh áo vì cuộc sống họ, vì sự yên thân cũng ích kỷ nữa. Đấy là do môi trường, do xã hội tác động, nhưng để vượt qua nỗi sợ hãi thì đúng là người ta vẫn nói là phải cắn vào thịt mình thì mới thấy đau. Bản thân mình ngày trước cũng từng xuống đường 2008 vì nhà thờ đất đai của giáo hội bị cưỡng đoạt. Từ đó mình mới ngỡ ra nhiều thứ và mình biết là đang xảy ra trong xã hội này (mình cũng biết từ trước) nhưng khi động chạm đến quyền lợi của mình thì bắt đầu mình mới ý thức được. Như mình vẫn nói, tất cả mọi sự mà để đạt được về vấn đề dân chủ hoặc là chống bất công, hay để có được công bằng xã hội đều là sự trả giá và hy sinh. Mình không dám nói là làm thế nào nhưng mà với kinh nghiệm và nhìn thấy nhiều người như em Sơn vừa rồi, bị đánh đau rất nhiều lần: ý mình muốn nói là tất cả đều có giá phải trả và sự hy sinh. Người mà đã chấp nhận dấn thân cho con đường đấu tranh này là phải hy sinh, mất mát. Cái đấy mình nghĩ là rất khó, đâm ra chẳng có cái gì là free. Mỗi người đều chấp nhận làm viên gạch lót đường, bằng cách này hay cách khác, thì mới thay đổi xã hội này, thật sự là như thế. Phải cắn vào thịt họ, phải động đến quyền lợi của họ thì họ mới lên tiếng, chứ còn họ vô cảm lắm. Mình cũng thông cảm thôi bởi đấy là một não trạng của một xã hội bao nhiêu năm nay hệ cộng sản nhồi sọ đàn áp rồi. Đấy là thực tế.
Mình nghĩ cả thế giới đều biết đất nước này có khủng bố. Một chế độ độc tài như cộng sản Triều Tiên hay Trung Quốc là những nhà nước khủng bố.
-Thảo Teresa
Lý Quang Sơn: Em cũng thấy rằng mục đích của khủng bố là tạo ra sự sợ hãi. Đúng là chế độ này làm cho con người ta sợ hãi hàng mấy chục năm nay và họ thật sự đã thành công, nhưng để làm sao để cho những con người vượt qua được những sợ hãi đấy thì bản thân em cũng chưa có nhiều kinh nghiệm. Bởi em không giống như chị Thảo hay như bạn Trung, em không bị chính quyền xâm phạm bất kỳ điều gì, em không có cha mẹ hay người thân bị chúng bắt. Thậm chí, em cũng không theo Thiên Chúa để mất đất hay bị làm sao; Bản thân em cũng chưa bị chính quyền xâm phạm một lần nào luôn trước khi em bắt đầu tham gia. Tuy nhiên, trong quá trình em học hành và tìm hiểu và qua giao lưu chia sẻ thì em dần dần nhận ra những vấn đề về xã hội. Em muốn đất nước mình cần phải thay đổi. Đất nước mình cần phải bao dung hơn, hiền hòa hơn. Tổ quốc của chúng ta phải là nơi đến cho tất cả mọi người chứ không phải là một nơi mà để mọi người phải chạy trốn. Rõ ràng rất nhiều người đang chạy trốn khỏi đất nước này, kể cả chính những người cộng sản luôn và chưa bao giờ những người cộng sản chạy trốn trong quy mô như vậy. Em xin phép xử dụng một câu nói của Ls. Lê Quốc Quân: “chính những người cộng sản họ cũng đang trốn chạy một cách cực kỳ quy mô và lớn mạnh, bởi vì những người cộng sản đang cố gắng nắm quyền, vơ vét tài sản để cho con cái họ, người thân của họ ra khỏi nước ngoài biến khỏi đất nước Việt Nam này mà không có một ai, không có một người nào đang nắm chức quyền, không có một người cộng sản nào có ý thức rằng là cần phải đổi mới cần phải xây dựng đất nước này nó đẹp hơn.” Suy nghĩ của họ là như vậy và chính bản thân những người cộng sản hoặc những người trong chính quyền này họ cũng đáng thương. Có một lần anh Đài hay ai đó em không nhớ lắm kể cho em nghe rằng bạn của anh ấy làm đến một chức to như cục trưởng; Bạn ấy nói với anh ấy rằng “bọn tao cũng mong thay đổi lắm nhưng bọn tao chỉ mong chúng mày làm được một cuộc cách mạng, một sự thay đổi thôi chứ bản thân tụi tao cũng bế tắc, bọn tao không còn lối thoát nữa”. Bởi chính những con người trong bộ máy này họ đã ăn rơ với nhau, họ đã vào guồng với nhau rồi nếu bất kỳ một ai phản bội ai thì lập tức là cỗ máy nó sẽ nghiền nát chính những người cộng sản mà đi ngược lại xu thế lợi ích của chính họ. Chính bản thân họ cũng gần như là những nạn nhân và bây giờ nếu để vượt qua được nỗi sợ hãi này thì dường như rất là khó.
Tuy nhiên, không phải không có cách bởi vì chúng ta biết rằng là nỗi sợ hãi nào cũng dễ dàng vượt qua khi chúng ta có những người bạn những người cùng chung lý tưởng bên cạnh. Vậy, để vượt qua được những sợ hãi hay những khó khăn thì chúng ta cần phải có cộng đồng của chúng ta, có môi trường của chúng ta. Con người cảm thấy bớt sợ hãi khi chúng ta nằm ngủ ở một ngôi nhà thân thuộc của chúng ta. Con cá cảm thấy bơi lội tung tăng khi sống trong môi trường nước của nó chứ không phải trên cạn. Chúng ta cũng vậy thôi, chúng ta bớt đi sợ hãi khi mà xung quanh chúng ta có nhiều người dũng cảm, có nhiều người cùng chung quan điểm, lý tưởng, lập trường và mong muốn thay đổi xã hội như chúng ta. Do vậy, bất kỳ một anh em đấu tranh nào hoặc là những con người Việt Nam nào mà muốn thay đổi, muốn vượt qua sợ hãi thì hãy tìm đến những con người đã đấu tranh trước, những người đi trước hãy nhờ họ bảo vệ. Ví dụ như bản thân em, em có rất nhiều bạn trẻ vào “inbox” em bảo anh ơi em muốn tham gia vào phong trào dân chủ của Việt Nam mình, anh có thể cho em biết cách tham gia không? Mình là những người đi trước, mình biết được cái gì sẽ phải trải qua, cái gì nó sẽ đến, những nỗi lo nào họ sẽ phải gặp phải, thì những người đi trước như em, như chị Thảo hay bạn Trung hoặc là rất nhiều anh em, chị em khác phải có trách nhiệm bảo vệ họ, có trách nhiệm chia sẻ kiến thức cho họ để họ có thể vượt qua những sợ hãi đó. Bản thân những người muốn tham gia, muốn vượt qua những sợ hãi đó thì hãy tìm đến những người đi trước; Hãy tìm xung quanh họ những con người mạnh mẽ, những con người muốn thay đổi và dám thay đổi. Chỉ còn cách như vậy thì chúng ta mới bảo vệ được nhau, mới đưa đất nước Việt Nam này đi lên được thôi.
Chân Như: Những nhận định vừa rồi của Quang Sơn phải nói là đã quá đủ, và quá tuyệt vời cho câu hỏi. Và có vẻ như Sơn cũng đã nói lên luôn làm cách nào để chấm dứt hành động khủng bố từ chính quyền rồi. Vậy, Chân Như chỉ xin một lời nhận xét cuối từ bạn Thảo Teresa để chúng ta kết thúc buổi chia sẻ ngày hôm nay. Xin mời.
Thảo Teresa: Mình thì chỉ muốn nói một điều: Việt Nam có khủng bố hay không? Đấy là điều chắc chắn rồi. Mình nói chuyện như thế này là để chia sẻ với nhau thôi chứ còn trên thực tế, mình nghĩ cả thế giới đều biết đất nước này có khủng bố. Một chế độ độc tài như cộng sản Triều Tiên hay Trung Quốc là những nhà nước khủng bố bởi vì sao? Bất kể những ai bất đồng chính kiến phản biện lại những việc làm sai trái của họ đều bị đàn áp, bằng cách này cách khác: bạo lực, nhà tù rồi đàn áp về tư tưởng, sách nhiễu, sỉ nhục các trò. Đấy là hình thức khủng bố xâm phạm trắng trợn quyền con người. Mình khẳng định ở Việt Nam đã và đang sử dụng những biện pháp khủng bố với tất cả những người hoạt động xã hội. Còn để vượt qua nỗi sợ hãi thì đấy như Sơn nói mình cũng nhất trí. Một điều mình nghĩ là khó có thể tránh đó là sự hy sinh mất mát của những người dấn thân, và mình cũng xác định là như thế, sự hy sinh khó tránh lắm.
Chân Như: Vâng xin cám ơn ba bạn, Thảo Teresa, Lý Quang Sơn và Bùi Trung đã giành thời gian đến với cuộc chia sẻ này.
Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org email: freespeech4vietnam@gmail.com

Tù nhân lương tâm ở Việt Nam !!!

Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 233 (15-12-2015)
          Đang lúc toàn thể nhân loại kỷ niệm Ngày Nhân quyền Quốc tế (10-12) thì tại Hoa Kỳ, Hội Ái hữu Tù nhân Chính trị và Tôn giáo Việt Nam (thành lập năm 2008, có mặt trong nước lẫn hải ngoại) đồng thời tổ chức “Ngày Tù nhân Lương tâm VN” (khởi sự từ năm 2011) để vinh danh những con người từng bị tù vì đấu tranh cho tự do dân chủ kể từ ngày đất nước rơi vào tay CS. Sáng kiến này đã được chính quốc hội bang California vinh danh qua một nghị quyết vào năm 2012.
          Thiết nghĩ, việc liên kết chuyện nhân quyền khắp hoàn vũ với chuyện tù nhân lương tâm tại VN trong cùng một ngày mang nhiều ý nghĩa. Vì có thể nói chuyện tù nhân lương tâm đang là vấn đề nhân quyền nổi trội tại Quê hương chúng ta.
          Thật thế, nước CHXHCNVN, dưới sự cai trị của đảng Việt cộng, đã và đang nức tiếng khắp hoàn cầu không phải vì thành tích kinh tế, văn hóa, giáo dục, khoa học, kỹ thuật… (tai tiếng do đội sổ trong những lãnh vực này thì có) nhưng là vì thành tích giam nhốt hàng ngàn công dân của mình trong lao ngục, những con người chỉ có một tội duy nhất là yêu tự do, chuộng công lý, thương dân tộc, chống đàn áp và ghét bạo quyền. Chính hôm 10 tháng 12 đó, người Việt trong lẫn ngoài nước đã tưởng nhớ đến tất cả họ vốn đang mòn mỏi trong tù ngục: từ những vị lãnh đạo tinh thần đã quyết đấu tranh cho tự do tôn giáo như linh mục Nguyễn Văn Lý, mục sư Nguyễn Công Chính, giáo trưởng Phan Văn Thu (và đồng đạo) đến những trí thức chuyên gia mong xây dựng một đất nước dân chủ phát triển như Trần Huỳnh Duy Thức, Hồ Đức Hòa, Đặng Xuân Diệu… từ những nhà đối kháng đòi chủ quyền cho dân cho nước như Ngô Hào, Phan Ngọc Tuấn, Trần Anh Kim, các nhà dân báo đòi tự do ngôn luận như Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Đình Ngọc đến những nghệ sĩ sinh viên yêu nước như Trần Vũ Anh Bình, Việt Khang (mới ra tù), Đinh Nguyên Kha, Nguyễn Đặng Minh Mẫn…, từ những nhà tranh đấu cho công nhân như Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương đến các dân oan đòi quyền sống như Hồ Thị Bích Khương, Bùi Minh Hằng, Nguyễn Kim Nhàn, Trần Thị Thúy, gia đình Nguyễn Trung Can, gia đình Phùng Thị Ly và nhiều tù nhân sắc tộc.
          Nhưng như người ta vẫn nói, toàn thể đất nước VN hiện giờ là một nhà tù vĩ đại, bởi lẽ trong đó đảng Cộng sản là cai ngục đang ra sức đàn áp mọi đồng bào mình, mọi công dân mình trên chính lương tri và lương tâm của họ. Thành ra, khái niệm “tù nhân lương tâm” dưới chế độ độc tài toàn trị này thiết tưởng nên đào sâu và mở rộng.
          Trước hết, đảng Việt cộng đang đàn áp lương tri và lương tâm qua việc nặn ra và áp đặt một Hiến pháp hoàn toàn thể hiện cương lĩnh của đảng và khẳng định sự cai trị độc tôn của đảng. Hiến pháp áp đặt này (mới nhất là bản năm 2013 mà nhiều người vẫn tự nhiên chấp nhận, lâu lâu trích dẫn lẫn dựa vào) muốn cho toàn dân phải coi đảng như lãnh đạo độc nhất xứng đáng và nguồn suối duy nhất của chân thiện (ban lời dạy và ban ân huệ). Đảng đã thực hiện ngon ơ việc áp đặt này chính là nhờ những công cụ đã bị cướp hết lương tâm và lương tri đang ngồi trong cái gọi là Quốc hội (mà thực chất là Đảng hội với những đảng biểu, theo nghĩa đảng biểu gì thì làm nấy. Xem BBC 23-10-2015, Quốc hội VN vẫn 'Đảng chỉ thì làm'). Sở dĩ nói các đại biểu QH đã bị cướp hết lương tri và lương tâm là vì –như phân tích sâu sắc của Tiến sĩ Hà Sỹ Phu- sự thông minh và lương thiện không thể cùng tồn tại trong những đảng viên Cộng sản (họ chỉ có thể thông minh và bất lương, hay lương thiện và ngu xuẩn). Mà các “đại biểu” ấy thì không thể nói là kém thông minh được! Nhiều “vị” còn lưu danh với những câu nói để đời phản ảnh một cái trí không còn biết đâu phải trái, một cái tâm chẳng còn rõ đâu chính tà! Tháng 5 tới đây, Việt cộng sẽ lại chơi trò “đảng cử dân bầu” mà chắc chắn sẽ có vô số người hồ hởi tham gia, hay chí ít là đi bầu cho xong chuyện mà chẳng hề dám tẩy chay hay phản kháng vở hài kịch đáng tởm này (vì lương tâm đã ra chai đá và ý chí đã bị tê liệt), để lại lầm lũi đội lên đầu một đám “đầy tớ” mới tàn phá cả quê hương dân tộc.
          Đảng Việt cộng tiếp đến đàn áp lương tri và lương tâm qua việc bày ra và áp đặt những bộ luật như luật đất đai, luật báo chí, luật tôn giáo, luật giáo dục, luật hội đoàn… vốn chỉ có một mục đích duy nhất là tiêu diệt các nhân quyền và dân quyền cơ bản, củng cố quyền lực đảng trị, độc tài và buộc nhân dân coi ý muốn của đảng là tối thượng. Về luật đất đai chẳng hạn, nhiều con người vẫn thản nhiên chấp nhận đất đai là sở hữu của nhà nước, nhiều tập thể lấy làm vui mừng và cảm tạ lúc được nhà nước cấp đất, đang khi bao mảnh đất thuộc quyền sở hữu lâu đời của mình bị nhà nước cướp không xin, mượn chẳng trả thì chẳng dám đòi lại. Với luật báo chí, sự khống chế của đảng đã khiến cho cả ngàn cơ quan ngôn luận (báo giấy, báo viết, báo hình, báo điện tử) và mấy chục ngàn phóng viên đều răm rắp vâng lời tổng biên tập duy nhất nằm ở ban Tư tưởng văn hóa trung ương, cúi đầu lắng nghe chị thỉ của tay này (đăng tin gì, bình luận thế nào) đầu mỗi tuần lễ. Hết thảy họ chỉ nói cùng một giọng điệu, đều cùng tung hô ca ngợi bác thiên tài, đảng quang vinh, chế độ ưu việt, nhà nước vì dân, chính sách đúng đắn, chủ trương tốt đẹp… phát xuất từ “đỉnh cao trí tuệ loài người” ngồi ở Ba Đình; đều cùng đả kích thóa mạ những ai bị đảng coi là thế lực thù địch, “đánh hội đồng” họ một cách vô liêm sỉ, đều cùng “phạm nhân hóa” các bị can “tội chính trị” trước mặt công luận, trước thời điểm xử mà chẳng thấy áy náy lương tâm. Bên cạnh đám bồi bút, phải kể đến đám nô ngôn nằm trong những chốn uy nghi, hàn lâm rất mực: đại học, học viện, viện này viện nọ, hội đồng lý luận trung ương. Tất cả đều vì đảng, vì chế độ, vì bổng lộc mà sẵn sàng trình bày dối trá, lý luận ngụy biện, nhận định sai lầm, sẵn sàng hiếp dâm ngôn từ, bóp méo chân lý, xuyên tạc lịch sử, sẵn sàng đuổi học trò của mình ra khỏi cửa vì khác chính kiến, cấm học trò của mình xuống đường để chống xâm lược… Với luật tôn giáo, đảng quả thật đã nặn ra được những giáo hội nhà nước hay tổ chức quốc doanh với những lãnh đạo tinh thần sẵn sàng để cho tinh thần của mình bị đảng lãnh đạo, sẵn sàng kết hợp nhuần nhuyễn “đạo pháp/giáo lý với xã hội chủ nghĩa”, sẵn sàng biến giáo hội mình thành lực lượng ủng hộ, loa mõ tuyên truyền hay chậu kiểng trang trí. Có lúc họ đóng vai đặc tình theo dõi dưới bộ áo chức sắc hành đạo, hay thường là bằng lòng với cơ chế “xin-cho”, cúi đầu van xin đảng ban ân huệ, chuộng được việc hơn đúng việc, để rồi trở thành những “con chó câm” (từ dùng của Giáo hoàng Bê-nê-đic-tô 16) im tiếng trước bất công, sai lầm và tội ác của nhà cầm quyền, dửng dưng trước khổ đau của đồng bào, thảm trạng của đất nước và nguy cơ của dân tộc. Với luật hội đoàn, đảng đã nhốt được vào cái rọ Mặt trận Tổ quốc trên 40 xã hội dân sự phi độc lập, với mấy chục triệu thành viên, bao trùm hầu hết mọi sinh hoạt, sẵn sàng trở thành tổ chức ngoại vi cho đảng, đem ngành nghề mình tô thắm lá cờ “xã hội chủ nghĩa”, chấp nhận đặt tài năng, sở thích, quyền lợi mình dưới sự sử dụng của đảng, đi ra các diễn đàn quốc tế để lừa gạt thế giới rằng mình chính là những tổ chức xã hội dân sự đúng nghĩa.
          Đảng Việt cộng còn đàn áp lương tri và lương tâm qua việc độc quyền giáo dục và độc quyền truyền thông, để làm cho tâm hồn của mọi thế hệ trẻ ra băng hoại và nô lệ, cho trí óc của toàn dân ra mờ tối và cằn cỗi, để làm cho công luận phải chấp nhận những trình bày láo khoét, những lý luận trời ơi và những phê phán ngang ngược xuất phát từ nhà cầm quyền. Đảng từng làm cho bao người trẻ dùng cả mạng sống lẫn cái chết để lót đường cho đảng đi, xây ghế cho đảng ngồi, kiếm của cho đảng hưởng qua hai cuộc chiến vô ích và vô nghĩa. Đảng đang làm cho bao tâm hồn thơ ấu bị mù quáng bởi cái chủ nghĩa phi nhân, bị mê hoặc bởi cái lý tưởng hão huyền, bị thu hút bởi cái tấm gương giả tạo. Ngoài việc nhồi vào trí các em những điều dối trá và mơ hồ, tiêm vào tâm các em thói bạo lực và lừa đảo, đảng còn làm cho ý chí các em ra bạc nhược, chỉ biết lo thành công, ưa hưởng thụ, mong đẹp lòng đảng, bất chấp số phận đau thương của đồng bào và nguy cơ tuyệt diệt của nòi giống, dửng dưng trước sự lụn bại của xã hội và sự thâm hiểm của ngoại thù. Sản phẩm đặc sắc nhất của đảng trong chuyện này chính là đã đào tạo được lũ tiểu yêu trong đoàn thanh niên CS, đám dư luận viên trên mạng hay trên đường, sẵn sàng quấy rối các lễ hội tôn giáo, các buổi tưởng niệm anh hùng, phụ trợ công an đàn áp các cuộc biểu tình yêu nước, các cuộc tụ tập ủng hộ tù nhân lương tâm, sẵn sàng xông vào nhà công dân yêu nước để phá phách hay chặn đánh họ giữa đường.  
          Đảng Việt cộng còn đàn áp lương tri và lương tâm qua việc xây dựng một hệ thống kiểm soát theo dõi khổng lồ gồm công an, cảnh sát chìm nổi và vô số đoàn thể trong MTTQ, để khiến cho toàn thể xã hội phải sống trong dối trá, dè chừng nhau, theo dõi nhau, để khiến cho không một người dân nào dám bày tỏ những tâm tư tình cảm cách chân thật hay bàn luận những vấn đề chính trị xã hội cách thẳng thắn, ngay giữa bè bạn hay trong chính gia đình. Riêng đối với công cụ kiểm soát theo dõi đó, đảng đã tài tình biến họ trở nên đám người máy vô cảm vô hồn, thậm chí thành bầy thú lũ quỷ hung bạo, mù quáng theo lệnh trên, mờ mắt trước tiền thưởng, sẵn sàng đánh đổ máu dân lành vô tội bất kể người già, trẻ thơ, phụ nữ, tra tấn đến chết những công dân chẳng may bị đưa vào đồn bót, trại tạm giam rồi vu khống rằng họ tự tử, bức cung những bị can bằng đủ mọi biện pháp tàn độc nhằm buộc họ phải nhận các tội chẳng hề làm để mình được có thành tích, thản nhiên dối láo trước công chúng với những lối lập luận nực cười: đương sự bị hành hung chỉ vì “lái xe văng bụi đường”, “rửa bát bẩn”! Cũng nằm trong đám công cụ mất hết lương tri và lương tâm này chính là những kẻ đạo mạo, ngồi ghế chánh thẩm các phiên tòa hình sự lẫn chính trị, sẵn sàng nhận tiền đút lót của nguyên đơn hay bị đơn, không triệu tập chứng nhân theo nhu cầu hay yêu cầu, bịt miệng luật sư hay đuổi họ ra khỏi phòng xử, tuyên kết khi chỉ còn mỗi mình bị cáo (vụ Nguyễn Viết Dũng), thản nhiên ra những án tù dài oan ức (cho Nguyễn Thanh Chấn, Huỳnh Văn Nén), hay án tử hình vô lý (cho Hàn Đức Long, Lê Văn Mạnh, Hồ Duy Hải, Nguyễn Văn Chưởng). Đến khi công luận vạch trần khuất tất sai trái, các quan tòa ấy ẫn không chịu phục hồi công lý cho nạn nhân.
          Nói tóm lại, tại VN không chỉ có hàng ngàn công dân bị tù vì lương tâm (thật ra họ rất tự do trong tâm hồn) mà còn hàng chục triệu công dân có lương tâm bị cầm tù, cầm tù trong dối trá và sợ hãi, trong dửng dưng và vô cảm. Giam nhốt tù nhân lương tâm đã là tội nặng, đảng Việt cộng còn phạm tội nặng nề hơn khi mờ tối hóa lương tri, nô lệ hóa lương tâm, bạc nhược hóa ý chí của toàn thể Dân tộc!

          BAN BIÊN TẬP

Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org email: freespeech4vietnam@gmail.com

Khởi tố LS Nguyễn Văn Đài: Thách thức gây sốc


000_Hkg834327-622.jpg
Ảnh chụp qua màn hình TV phiên xử Luật sư Nguyễn Văn Đài và Luật sư Lê Thị Công Nhân tại Tòa án Nhân dân Hà Nội hôm 27/11/2007.
AFP

Thất vọng từ nhiều phía

Vụ bắt giữ khởi tố luật sư nhân quyền Nguyễn Văn Đài diễn ra trong thời điểm Đối thoại Nhân quyền Việt Nam – EU vòng thứ năm tổ chức ngày 15/12/2015 tại Hà Nội. Báo chí Việt Nam nhanh chóng đưa tin vụ bắt giữ khởi tố, nhưng bỏ qua các phản ứng được mô tả là đầy thất vọng từ nhiều phía.
Blogger Huỳnh Ngọc Chênh, người được Tổ chức Nhà báo không biên giới vinh danh Công dân mạng Netizen 2013, từ Việt Nam phát biểu:
“Vụ bắt LS Nguyễn Văn Đài là một bất ngờ lớn đối với tôi cũng như nhiều người, vì tình hình Việt Nam từ khi có Hiệp định TPP thì có vẻ như là đang cởi mở hơn và có những bước tiến triển tương đối thuận lợi cho việc phát triển dân chủ và nhân quyền. Nhưng việc bắt LS Nguyễn Văn Đài làm cho mọi người thất vọng…Ngoài ra có dư luận cho rằng vì thời gian trước khi diễn ra Đại hội Đảng thì cũng có những răn đe từ phía nhà cầm quyền. Qua đó thấy rằng nhà cầm quyền không có những tiến triển tốt đẹp trong chuyện cởi mở với người dân.”
Vụ bắt LS Nguyễn Văn Đài là một bất ngờ lớn đối với tôi cũng như nhiều người, vì tình hình Việt Nam từ khi có Hiệp định TPP thì có vẻ như là đang cởi mở hơn và có những bước tiến triển tương đối thuận lợi cho việc phát triển dân chủ và nhân quyền. Nhưng việc bắt LS Nguyễn Văn Đài làm cho mọi người thất vọng…
-Blogger Huỳnh Ngọc Chênh
Qua sự kiện LS nhân quyền Nguyễn Văn Đài vừa bị bắt giữ và khởi tố, TS Hà Sĩ Phu, một nhân vật bất đồng chính kiến thuộc nhóm thân hữu Đà Lạt, bày tỏ sự không tin tưởng đối với vấn đề cải cách chính trị ở Việt Nam. Ông nói :
“Nói chung toàn cái Đảng này chưa có ý định dân chủ hóa, chưa có ý đồ tốt một tí gì, cho nên bên cạnh việc mở toang thì sẽ có việc họ thắt lại. Tình hình dân chủ càng ngày càng xấu đi chứ chưa có biểu hiện gì tốt lên. Nhưng tôi thấy hiện nay rất nhiều người đang lạc quan lắm, cả hải ngoại lẫn trong nước nhiều người bắt đầu có cái nhìn lạc quan. Phần tôi chẳng lạc quan gì cả… Cộng sản họ đầy mưu mô. Tóm lại trước Đại hội Đảng đáng lẽ phải tạo ra không khí hồ hởi, nó là cái ‘hội’ thế nhưng họ vẫn bắt bớ đàn áp. Họ cũng đồn rằng, những động tác đó có thể là phe nọ đánh, phá phe kia. Thí dụ không muốn cho quan hệ với Mỹ, không muốn cho TPP được tiến hành. Bởi thế họ làm những động tác phản dân chủ, phản tiến bộ để phá nhau.”
Phổ biến trên trang mạng chính thức của EU ngày 17/12/2015, Thông điệp của Đại sứ Bruno Angelet, Trưởng phái đoàn Liên minh Châu Âu tại Việt Nam và các Đại sứ các quốc gia thành viên EU tại Việt Nam nhấn mạnh: “Quyết định bắt giữ và khởi tố ông Nguyễn Văn Đài đặc biệt gây thất vọng bởi vì nó diễn ra đúng ngày Đối thoại Nhân quyền EU – Việt Nam thường niên được tổ chức tại Hà Nội và ngay sau chuyến thăm của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tới Bruxelles và tại đây Việt Nam và EU đã chính thức công bố kết thúc đàm phán Hiệp định Thương mại Tự do song phương…”
 
000_Hkg834336-400.jpg
Ảnh chụp qua màn hình TV phiên xử Luật sư Nguyễn Văn Đài tại Tòa án Nhân dân Hà Nội hôm 27/11/2007. AFP PHOTO.
 
Bản thông điệp cũng lưu ý phía Việt Nam,quyền cơ bản của tất cả mọi người là được quyền có ý kiến và bày tỏ ý kiến một cách hòa bình theo Tuyên bố Toàn cầu về Nhân quyền và Công ước Quốc tế về Quyền Dân sự và Chính trị mà Việt nam là một thành viên. Các Đại sứ nhắc lại những lời kêu gọi trước đây đối với Việt Nam trong việc trả tự do cho những người ủng hộ nhân quyền một cách hòa bình tại Việt Nam.
Nhận định về sự kiện liên quan, Blogger Huỳnh Ngọc Chênh, người được vinh danh Công dân mạng Netizen 2013 từ Việt Nam phát biểu:
“Đây là một hành động coi thường đối với những cam kết của Việt Nam đối với quốc tế. Việt Nam đã có những cam kết quốc tế về vấn đề nhân quyền, nhưng rồi vẫn tiếp tục bắt người nhất là qua điều 88 là tuyên truyền chống lại Nhà nước, điều này rất là phi lý. Cho nên đã dấy lên dư luận trong người dân phản đối mãnh liệt về chuyện bắt Luật sư Đài và các tổ chức quốc tế cũng lên tiếng phản ứng vấn đề này.”

Bắt bớ tùy tiện

Được biết Việt Nam biểu lộ quyết tâm hội nhập nhanh và sâu với thế giới, trong số 12 Hiệp định thương mại tự do mà Việt Nam tham gia, 2 Hiệp định Đối tác Xuyên Thái Bình Dương TPP và Hiệp định Thương mại Tự do EU – Việt Nam EVFTA có những điều kiện liên quan tới pháp luật bình đẳng và minh bạch. Việt Nam cũng cam kết cải tổ hệ thống pháp luật chưa hoàn chỉnh của mình. Sự kiện Hà Nội bắt giữ và truy tố Luật sư nhân quyền Nguyễn Văn Đài được được ông Andrus Ansip, Phó Chủ tịch Ủy ban Châu Âu nêu ra tại phiên họp toàn thể của Nghị viện Châu Âu hôm 16/12/2015.
Nhận xét về thực tế pháp luật ở Việt Nam và những vụ bắt bớ người bất đồng chính kiến một cách tùy tiện, TS Hà Sĩ Phu nêu ý kiến:
Bản thân anh làm luật chẳng chân chính gì cả. Làm luật dưới sự chỉ đạo của đảng cộng sản nó chừa ra những chỗ để người ta nói thế nào, xử thế nào cũng được. Bản thân người thi hành thì chân lý tối cao của họ là bảo vệ Đảng, bảo vệ chế độ.
-TS Hà Sĩ Phu
“Tôi còn nhớ trước đây Chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao cụ Phạm Văn Bạch có lần nói rằng, luật pháp nước ta xử thế nào cũng được. Bản thân anh làm luật chẳng chân chính gì cả. Làm luật dưới sự chỉ đạo của đảng cộng sản nó chừa ra những chỗ để người ta nói thế nào, xử thế nào cũng được. Bản thân người thi hành thì chân lý tối cao của họ là bảo vệ Đảng, bảo vệ chế độ, trong khi đó luật pháp là để bảo vệ quyền của người dân. Về cơ bản chủ nghĩa cộng sản mâu thuẫn với luật pháp, luật tức là vô luật. Người ta phân biệt hai thứ rule of law và rule by law…. luật này của một phiá chứ không phải luật của nhân dân, họ nghĩ ra luật để khống chế quyền của dân thôi. Chừng nào chưa phá vỡ được sự độc quyền cộng sản thì luật pháp cũng chẳng có gì đáng tin cậy cả.”
Theo tin các báo điện tử Tuổi Trẻ, Người lao Động, VietnamNet, VnExpress, đây là lần thứ nhì cựu Luật sư Nguyễn Văn Đài bị bắt giam khởi tố về tội ‘Tuyên truyền chống Nhà nước,’ qui định tại Điều 88 Bộ Luật hình sự. Được biết LS Nguyễn Văn Đài đã từng nhận án 4 năm tù giam cùng một tội danh như lần này. Các báo nhắc lại trong các phiên xử năm 2007, Tòa án đã làm rõ là hai cựu Luật sư Nguyễn Văn Đài và Lê Thị Công Nhân đã tang trữ các tài liệu có nội dung xuyên tạc lịch sử dân tộc, bôi nhọ nói xấu chế độ xã hội chủ nghĩa…
Báo chí trong nước khi đưa tin về vụ bắt giữ khởi tố Luật sư nhân quyền Nguyễn Văn Đài đều có chung cách nêu tên trỏng, không thích hợp văn hóa Việt Nam. Trong làng báo, hiếm thấy như VnExpress gọi là cựu Luật sư Nguyễn Văn Đài hoặc ông Nguyễn Văn Đài. Điểm đáng chú ý không ngờ, ích lợi của Internet đã thể hiện khi độc giả của Tuổi Trẻ Online có những bình luận sâu sắc một cách đầy hàm ý.
Trong bài liên quan đến vụ bắt giam khởi tố LS Nguyễn Văn Đài, độc giả Trần Ngọc Khánh có bình luận được nhiều người tán thưởng. xin trích nguyên văn: “ Đề nghị nhà nước công khai nội dung xuyên tạc lịch sử dân tộc của Nguyễn Văn Đài. Xem thử như thế nào để nhân dân biết mà né tránh. Bán nước cầu vinh là tội không thể tha, còn tội bóp méo lịch sử, thay trắng đổi đen thì xử phạt gấp mười lần tội trên mới được. Vì nó ảnh hưởng hàng trăm thế hệ con cháu sau này.”
Comment của Trần Ngọc Khánh được rất nhiều người thích, nhiều chia sẻ tiếp theo của độc giả Tuổi Trẻ Online tạo ra một một tác dụng ngược chiều quan điểm của Tuyên giáo Đảng. Thí dụ bạn đọc Bùi Văn Thuận hồi đáp,đúng rồi tội bán nước vinh thân, rước giặc vào nhà, tươi cười hảo hữu với giặc nên xử thật nặng để răn đe con cháu sau này. Nhiều bình luận cũng đề nghị Nhà nước mở phiên tòa công khai cho người dân vào xem.
Ngôn ngữ Việt thật sâu sắc, ai đọc những comments chia sẻ của bạn đọc Tuổi Trẻ Online đều ngay lập tức hiểu những bình luận đó muốn nói gì và nói tới ai.
Nguồn tin từ Đài á Châu Tự Do\
Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org email: freespeech4vietnam@gmail.com