Sunday, May 31, 2015

CÔNG LÝ - Huy Đức

Dự thảo Luật Tố tụng Hình sự đang được thảo luận tại Quốc hội (tháng 5-2015) đã “tiếp thu” được vài nguyên tắc mà “loài người tiến bộ” đã từng áp dụng từ hàng trăm năm qua. Các đại biểu Quốc hội cũng bắt đầu nhận ra, cho dù nhu cầu chống tội phạm lớn tới đâu cũng không thể chấp nhận oan sai. Tuy nhiên, nếu không nhận thấy nguyên nhân sâu xa của oan sai thì không những không thể thiết kế một nền tư pháp có thể mang lại công lý mà trong vài trò chống tội phạm, nó còn có thể trở thành công cụ của từng băng nhóm.
Dân Trí hay Quan Trí
Không ngạc nhiên khi các tướng công an không ủng hộ quyền im lặng của bị can. Quyền ấy chắc chắn sẽ làm khó hơn cho tiến trình điều tra. Chỉ ngạc nhiên, sao các tướng – những người thực thi – lại được đặt ngồi trong cơ quan lập pháp.
Quyền không khai những điều có thể trở thành bằng chứng chống lại mình khi chưa có luật sư được người Mỹ đưa vào Hiến pháp năm 1789 (Tu chính án thứ Năm). Tướng Trịnh Xuyên cho rằng áp dụng nguyên tắc này sẽ không phù hợp với dân trí nước ta. Nói như thế thật là xúc phạm người dân Việt Nam, không lẽ sau 70 năm xây dựng CNXH, dân trí nước ta lại thua dân trí Mỹ 226 năm về trước.
Nếu Quốc hội đã “học Mỹ” khi đưa “quyền im lặng” vào luật Việt Nam chỉ xin quý vị hiểu lại cho rõ nguyên lý “nhà nước của dân”. Năm 2006, khi Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An đến thăm nơi tưởng niệm Tổng thống Abraham Lincoln, tôi thấy ông đứng rất lâu trước câu nói của Lincoln: “Nhà nước của dân, do dân và vì dân”. Những nhà cách mạng Mỹ không chỉ là tác giả của câu nói này mà còn đã thể chế hóa thành công nguyên tắc này.
Khi giành được độc lập, khi đã cầm quyền thay vì quay lưng với nhân dân như nhiều nhà cách mạng khác, ngay trong đời tổng thống thứ Nhất, các nhà lập quốc Mỹ đã đưa vào Hiến pháp 10 tu chính án ngăn chặn Quốc hội ra các đạo luật ngăn cản các quyền tự do quan trọng nhất của người dân.
Các đại biểu đến từ phía Nam – hai luật sư Trương Trọng Nghĩa và Trần Du Lịch – đã tranh luận khá thẳng thắn với các tướng công an. Nhưng rất tiếc chưa thấy hai ông chỉ ra hai nguyên tắc cơ bản để bảo vệ quyền im lặng: Nguyên tắc suy đoán vô tội và nguyên tắc một người không thể bị coi là có tội khi chưa có một bản án có hiệu lực của tòa. Vì không coi trọng hai nguyên tắc này mà nhiều người dân chỉ cần bị dân phòng bắt đã bị đối xử như tội phạm.
Camera & Nhục Hình
Nhiều đại biểu Quốc hội đưa ra sáng kiến dùng camera đặt trong phòng hỏi cung để ngăn chặn điều tra viên sử dụng nhục hình. Camera liệu có tác dụng không khi “phòng hỏi cung” nằm trong tay cơ quan điều tra? Các vị nghĩ rằng các điều tra viên sẽ bật nó lên cho quý vị xem cách họ làm cho những người vô tội ký vào đơn nhận tội?
Có những cuộc tra tấn được điều tra viên trực tiếp tiến hành trong phòng hỏi cung như vụ 7 công dân vô tội bị ép nhận tội giết người ở Sóc Trăng. Nhưng, không phải điều tra viên nào cũng sử dụng nhục hình thô thiển vậy.
Theo tiến sĩ Dương Thanh Biểu, nguyên Phó Viện trưởng VKS TC, ngay cả con người huyền thoại Tạ Đình Đề – người bảo vệ Hồ Chí Minh thời đang còn là “Lý Thụy ở Vân Nam” – trong hai lần bị “công an ta” bắt (1975-1976 và 1985-1988), nếu không nhận tội, không khai đúng ý” của người thẩm vấn cũng bị “chuyển phòng giam khác, bị giao cho đầu gấu”. Tạ Đình Đề kể với ông Biểu: “Khi nghe lệnh chuyển phòng, người tôi bủn rủn… Sang phòng giam mới, bị nhốt với bọn đầu gấu mới (tôi sẽ phải chịu đủ trò) tinh quái và độc ác”(Tạ Đình Đề – NXB Hội Nhà Văn 2014, trang 254).
Kinh nghiệm của ông Tạ Đình Đề không chỉ là câu chuyện của thập niên 1970s, 1980s. Khi gặp Ủy ban Tư pháp của Quốc hội, bị án Hồ Duy Hải vẫn không dám kêu oan mà chỉ xin giảm án vì Ủy ban Tư pháp gặp xong rồi về còn Hải thì phải quay lại trại giam của công an Long An. Một khi hệ thống trại giam, đặc biệt là các trại tạm giam đang nằm trong tay các cơ quan điều tra thì chuyện ngăn chặn bức cung, nhục hình là vô vọng cho dù có gắn bao nhiêu camera trong phòng hỏi cung.
Độc Lập giữa Các Cơ Quan Tố Tụng
Không có nhà nước nào cơ quan lập pháp lại mang các vụ án ra đánh giá sai đúng trong các phiên toàn thể. Không phải tự nhiên mà tố tụng phải bao gồm nhiều định chế độc lập: điều tra, VKS, TA, luật sư. Quyền giám sát tố tụng nằm ở khả năng “độc lập, chỉ tuân theo pháp luật” của các cơ quan thực thi chứ không phải là ở quyền giám sát chính trị của cơ quan lập pháp.
Điều nguy hiểm nhất hiện nay là các công tố viên và thẩm phán bị cơ quan điều tra viên “lôi vào cuộc”, bị “cộng đồng trách nhiệm” ngay trong những ngày đầu. Các thủ tục tố tụng phải dựa trên chứng cứ chứ không phải là suy đoán của điều tra viên. Nếu kiểm sát viên độc lập và không quá sợ cơ quan điều tra, anh ta sẽ không phê chuẩn tạm giam một công dân nếu chứng cứ mà cơ quan điều tra đưa ra không thuyết phục.
Tòa án cũng có khuynh hướng bị lũng đoạn bởi cơ quan điều tra nên cách an toàn nhất trong công tác xét xử của họ là “án tại hồ sơ” và với những vụ phức tạp thì tòa dưới còn tham vấn tòa trên nhằm tránh án bị “cải, sửa” khi phúc thẩm để không “mất điểm thi đua”.
Không phải tự nhiên mà trong suốt nhiều năm ông Nguyễn Thanh Chấn ở Bắc Giang kêu oan, VKS lẫn TATC đều im, dù họ không trực tiếp dùng nhục hình bức cung. Vì cả VKS và TA đã “đồng lõa” với cơ quan điều tra ngay từ đầu, đứng chung xuồng ngay từ đầu, nên minh oan cho ông Chấn thì họ sẽ trở thành tội phạm.
Cũng như ông Chấn, 7 bị cáo ở Sóc Trăng được minh oan là vì kẻ thực sự gây án đã ra tự thú. Những người thực sự oan khuất chưa chắc đã nằm trong số được tòa tuyên vô tội. Không ai có thể biết chắc trong số hàng triệu “vụ án đẹp”, trong số hàng triệu bộ hồ sơ án hoàn hảo, hàng triệu bị can nhận tội kia có bao nhiêu thực sự oan sai. Những kẻ gây án thực sự đang ở trong tù hay vẫn ở ngoài vòng pháp luật.
Quyền Lực Tuyệt Đối
Trong hệ thống chính trị Việt Nam hiện nay, thật khó để nhận ra quyền lực cao nhất đang nằm ở đâu. Nhưng rõ ràng không có cơ quan nào có những quyền đáng sợ như Bộ Công an đang nắm.
Trong vụ án Năm Cam và những vụ án tướng Thành sử dụng tay chân ở Tiền Giang, người dân chỉ biết câu chuyện một băng đảng xã hội đen bị đánh tan. Ít ai biết sự lộng quyền của tướng Thành, biết cái cách thức ông ta khống chế TA và VKS không khác gì Năm Cam cả.
Vì tướng Thành đã trở thành “anh hùng của nhân dân”, trở thành “thần tượng của số đông”, nên người ta đã không tống giam ông cho dù những điều tra viên Tiền Giang bắt bớ, chia chác theo lệnh ông đều đã phải vào tù hoặc vào nhà thương điên để tránh vành móng ngựa.
Không tính thứ bậc trong Đảng, TA, VKS không dễ dàng độc lập trước một Bộ có trong tay quá nhiều công cụ. “Quyền lực có khuynh hướng tha hóa, quyền lực tuyệt đối thì tha hóa tuyệt đối”(Lord Acton). Không chỉ trong hệ thống tư pháp, không có nhà nước nào nuôi dưỡng nguy cơ chính trị bằng cách tạo ra một siêu bộ nếu không muốn các chính trị gia trở thành con tin của bộ ấy.
Chưa kể sự khuynh loát của quyền lực, không ai có thể một lúc hoàn thành quá nhiều chức năng. Vậy nhưng, Bộ Công an hiện nay đang nắm trong tay vai trò điều tra, cảnh sát và cả an ninh, tình báo.
Tình báo phải là một cơ quan độc lập và chỉ nhắm vào kẻ thù bên ngoài chứ không phải nhắm cả vào bên trong (Có thể có an ninh nội địa nhưng đến khi có một nhà nước thực sự của dân thì không cần cơ quan an ninh kiểu như hiện nay). Và, ngay trong vai trò cảnh sát thì cũng nên tách ra: Cảnh sát quốc gia và cảnh sát địa phương.
Cảnh sát địa phương phải thuộc thẩm quyền của các địa phương ; quy mô và phương thức hoạt động tùy từng nơi mà tổ chức khác nhau. Không nhất thiết một huyện ngoại thành cũng có cảnh sát như một huyện ở vùng nông thôn. Những thành phố quá an ninh chỉ cần có vài ba trăm cảnh sát cho vui thay vì cũng nhiều tướng tá như nơi đầy trộm cướp.
Cảnh sát giao thông nên là một lực lượng riêng. Nếu cơ quan điều tra không cùng một mẹ với cảnh sát giao thông thì chắc sẽ mạnh tay hơn với nạn mãi lộ mà không sợ ngành tai tiếng.
Cảnh sát quốc gia thiết lập trật tự và sự thống nhất trên toàn quốc ở những vấn đề cảnh sát địa phương không với tới và nắm những lực lượng như cảnh sát cơ động, cảnh sát chống bạo động. Cảnh sát địa phương đảm trách vai trò giữ gìn trật tự và điều tra những án thuộc về trị an như cướp giật, trộm cắp, kể cả những vụ giết người thuần hình sự xảy ra trên địa bàn.
Nên lập cơ quan điều tra quốc gia để điều tra những vụ án có yếu tố băng đảng, những vụ tham nhũng và những vụ liên quan đến trách nhiệm thi hành công vụ.
Tòa Ba Cấp
Nên thiết lập hệ thống tòa án theo ba cấp xét xử: sơ thẩm, phúc thẩm và tòa phá án. Không tòa nào là cấp trên của tòa nào; các cấp xét xử chỉ tuân theo pháp luật. Không thể để chính quyền địa phương, đặc biệt là cấp ủy, “nằm trên tòa án”. Các ứng cử viên thẩm phán phải chủ yếu nằm trong số các luật sư giỏi và uy tín nhất.
Tòa nên xét xử bằng tranh tụng: công tố buộc tội; luật sư bào chữa; hội thẩm nhân dân quyết định có tội hay không; thẩm phán lượng hình nếu hội thẩm nhân dân tuyên có tội. Với thủ tục này, mỗi phiên sơ thẩm chỉ cần một thẩm phán và 5-7 hội thẩm viên. Để đảm bảo khách quan, thẩm phán có thể không cần đọc trước hồ sơ, riêng hội thẩm thì không được đọc trước hồ sơ vụ án.
Vấn đề băn khoăn nhất là luật sư. Tuy nhiên ngay cả với bị cáo không có tiền “chạy” và thuê luật sư giỏi thì tình trạng pháp lý cũng không thể xấu hơn với cách tiến hành tố tụng hiện nay. Chỉ cần yêu cầu mỗi luật sư hàng tháng phải tham gia bào chữa miễn phí một số vụ theo chỉ định của tòa. Chỉ cần cho xã hội dân sự phát triển sẽ có nhiều luật sư tình nguyện bào chữa cho người nghèo và sẽ có nhiều tổ chức hỗ trợ pháp lý cho người nghèo.
Nhà nước cũng có thể dùng một ngân khoản để trả cho luật sư trong trường hợp đặc biệt. Đây là khoản chi cho công lý chứ không phải đơn giản cho bị cáo.
Đừng sợ mất vai trò của Đảng. Một đảng tốt là một đảng đảm bảo có một hệ thống tư pháp có thể cung cấp công lý chứ không phải là một đảng khi muốn thì thọc tay vào vụ án. Các tướng lĩnh cũng không nên cố công bảo vệ đặc quyền cho công an. Quan nhất thời. Hãy nhìn gương tướng Quắc, tướng Trần Văn Thanh. Rất có thể có ngày quý vị trở thành nạn nhân của hệ thống tư pháp mà quý vị đang thiết kế.
Huy Đức


Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org
email: freespeech4vietnam@gmail.com

CSVN Thời cơ chính là lúc này !!!

Chưa bao giờ tình hình Biển Đông căng thẳng như lúc này. Báo chí phương Tây cho rằng cuộc khủng hoảng Nam Hải - Biển Đông lúc này có thể gần như cuộc khủng hoảng tên lửa ở Cuba hồi năm 1962, một đỉnh cao của Chiến tranh Lạnh, khi chiến tranh Hoa Kỳ - Liên Xô có nguy cơ bùng nổ. Thế rồi nhân nhượng, thỏa hiệp đã diễn ra, tránh được một cuộc đối đầu kinh khủng.
Gần đây Hoa Kỳ công khai tố cáo Trung Quốc đã có hành động phi pháp trắng trợn ở Biển Đông, trong vùng biển thông thương hàng hải quốc tế, biển nhiều đảo và bãi đá ngầm thành những căn cứ quân sự, với doanh trại, bến tàu, sân bay có đường băng dài từ 1.500 đến 2.000 mét, đe dọa an ninh đường hàng hải quốc tế. Hoa Kỳ đã cho nhiều máy bay do thám P8 Poseidon bay vào vùng này để quan sát và chụp ảnh. Một nhóm nhà báo hãng CNN cũng được đi theo để quay phim và trình chiếu cho công chúng, tạo nên phản ứng mạnh mẽ trong chính giới cũng như công luận Hoa Kỳ, khi họ nhìn thấy quang cảnh Trung Cộng đã bồi đắp đến 8km vuông trên 7 hòn đảo nhỏ trong vùng biển này, với tốc độ rất cao, diện tích nói trên đã nhân đôi trong nửa năm qua.
Trung Quốc đã phản ứng khá mạnh. Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Bắc Kinh Hồng Lỗi "phản đối các chuyến bay của máy bay Hoa Kỳ vào vùng trời Trung Quốc, xâm phạm an ninh quốc gia Trung Quốc ". Ngoại trưởng Vương Nghị cao giọng khẳng định đây là vùng chủ quyền bất khả xâm phạm của nước ông, và sẽ thiết lập tại đây vùng Nhận diện Phòng không ADIZ để "bảo đảm an ninh hàng không hàng hải và tránh tai nạn hàng hải". Hệ thống phòng không TQ đã 8 lần phát tín hiệu cảnh báo máy bay Hoa Kỳ xâm phạm vùng này, nhưng máy bay Hoa Kỳ đều trả lời là "Hoa Kỳ có quyền hoạt động trong không phận và hải phận quốc tế".
Theo báo Pháp le Monde (20/5), các nước Philippines, Malaysia, Singapore và cả Indonesia đều lên tiếng ủng hộ Hoa Kỳ về thái độ ngăn chặn sự ngang ngược của Trung Cộng, bảo vệ an ninh hàng hải trong vùng biển cực kỳ hệ trọng này của thế giới.
Riêng Việt Nam là nước bị Trung Quốc lấn chiếm nhiều đảo thuộc hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa lại có phản ứng yếu ớt, nhu nhược. Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Lê Hải Bình tuyên bố (theo báo Nhân Dân ngày 21/5/2015) :"Chúng tôi mong các nước liên quan đóng góp có trách nhiệm tích cực, duy trì hoà binh an ninh hàng hải, hàng không trong vùng Biển Đông". Viên chức này tránh cả việc nêu tên của Trung Quốc là nước đã gây ra cuộc khủng hoảng.
Trong khi đó Hoa Kỳ đã tỏ ra rất kiên quyết ngăn chặn hành động bành trướng phi pháp của Trumg Quốc trong vùng biển Đông. Theo Reuters(ngày 21/5), Hoa Kỳ đang tính đưa tàu hải quân vào vùng Biển Đông đến giáp vùng 12 hải lý của các hải đảo nhằm duy trì tự do thông thương trên đường hàng hải quốc tế và máy bay Hoa Kỳ vẫn bay quan sát trên vùng biển này.
Giữa cuộc khủng khoảng trên đây, một sự kiện quân sự mang nhiều ý nghĩa vừa diễn ra được dư luận bàn tán rộng rãi. Theo tin AP, ngày 20/5/2015 Hải quân Hoa Kỳ lần đầu tiên thực hiện một cuộc diễn tập đổ bộ lớn tại đảo Hawaii giữa Thái Bình Dương, tham dự có tàu tấn công đổ bộ hiện đại USS ESEX và nhiều tàu đổ bộ khác, với hàng chục ngàn binh sỹ, sỹ quan thủy quân lục chiến và hải quân Hoa Kỳ tham gia. Cuộc trình diễn lớn mang tên PALS được các đoàn đại biểu quân sự của 23 nước đồng minh và thân hữu toàn thế giới chứng kiến. Ngoài các nước Liên Âu, ở Châu Á có các đoàn quân sự Nhật Bản và Philippines, đồng minh của Hoa Kỳ, và các nước bạn Malaysia, Singapore và Việt Nam. Trung Quốc bị Hoa Kỳ cố tình không mời tham gia cuộc diễn tập quy mô quốc tế này. Nhân dịp này, 23 đoàn đại biểu quân sự quốc tế còn được mời đến thăm căn cứ không quân lớn Hickam Field gần Honolulu. Qua các sự kiện này, việc Hoa Kỳ chuyển trục sang châu Á - Thái Bình Dương là một chiến lược thực tế trong hành động, với ý đồ ngăn chặn sự bành trướng của Trung Quốc.
Theo bình luận của Reuters đây là phản ứng kịp thời đối với mưu đồ xây dựng Con Đường Tơ lụa trên biển của ông Tập Cận Bình nhằm chiếm lĩnh con đường vận chuyển quốc tế trên các đại dương, nhưng xem ra hải quân Trung Quốc còn lạc hậu đến khoảng 15 năm so với hải quân Hoa Kỳ, giấc mộng Tơ lụa trên biển cũng như trên đất liền của TQ quả thật lực bất tòng tâm, còn xa vời, lắm trở ngại, gian truân.
Các chiến sĩ dân chủ và nhân dân Việt Nam đang nhận rõ thời cơ đẩy mạnh cuộc đấu tranh chống bành trướng TQ, lực lượng nguy hiểm nhất đe dọa nền độc lập dân tộc và cuộc sống an bình của nhân dân Việt Nam. Hoa Kỳ, nhiều nước Đông Nam Á, Nhật Bản, Ấn Độ là những nước không có một tham vọng nào đối với nước ta, đang ra sức ngăn chặn sự trỗi dậy nguy hiểm của Trung Quốc đầy tham vọng ngông cuồng.
Hơn lúc nào hết, Bộ Chính trị và lãnh đạo Nhà nước Việt Nam cần nhận rõ mọi biến chuyển của thời cuộc, biết cầm lái và bẻ lái con tàu Dân tộc, liên minh với các lực lượng chân thực đáng tin cậy, giữ hoà khí với nước láng giềng phương Bắc, bảo vệ vững chắc nền độc lập dân tộc và cuộc sống an bình của toàn dân. Đây là lúc thử thách cao nhất xem Bộ Chính trị và lãnh đạo Nhà nước có thật lấy nhân dân làm mục tiêu phục vụ, hay vẫn chỉ là những cán bộ cộng sản Hai Đê - Đất và Đôla - mà nhân dân đã nhận diện không ít ở khắp nơi.
Thời cơ cầm cân bẻ lái cực hiếm là đây. Bộ Chính trị cần thảo luận cho ra lẽ và định hướng rõ ràng cho Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng có chủ trương chuẩn xác về chinh sách đối ngoại của nước ta trong cuộc công du Hoa Kỳ sắp tới để gặp Tổng thống Barack Obama. Bỏ qua thời cơ cực hiếm này là một tội lớn đối với dân tộc, đối với lịch sử.
Theo tin từ Hoa Kỳ (CNN ngày 24/5), sắp đến Bộ trưởng Quốc phòng Ashton Carter và đoàn Thượng nghị sĩ gồm các Ông John McCain, lãnh đạo Ủy ban Quân vụ Thượng viện, và Ông Jack Reed, sẽ đến Hà Nội gặp các lãnh đạo Nhà nước Việt Nam. Đây lại thêm một dịp để Việt Nam tỏ rõ sự bén nhạy của mình đối với thời cơ thuận lợi và hiếm có, vì lợi ích sống còn của dân tộc và nhân dân. 
Bùi Tín

Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org
email: freespeech4vietnam@gmail.com

Lời cảm ơn của nhà báo Trương Duy Nhất sau khi ra tù



Đà Nẵng 28- 5- 2015
Xin gửi lời cảm ơn chân thành, sâu sắc đến các chính phủ, đại sứ, lãnh sự, các cá nhân và tổ chức văn bút, báo chí truyền thông, nhân quyền, các anh em bạn bè, bạn đọc đã quan tâm, động viên và lên tiếng ủng hộ, bảo vệ Trương Duy Nhất trong suốt hai năm qua.
Đặc biệt, xin gửi lời cảm ơn chân thành đến Tổ chức Phóng viên không biên giới đã phong tặng và vinh danh Trương Duy Nhất là một trong 100 “Anh hùng thông tin thế giới”. Tôi hiểu đây không chỉ là sự tôn vinh dành riêng cho Trương Duy Nhất hay bất cứ một cá nhân nào, mà đấy là sự vinh danh cho chức phận cao cả của những nhà báo trên khắp hành tinh này, nhất là với các quốc gia mà quyền con người, quyền dân chủ, quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, hoặc nói dân dã hơn là cái quyền được lên tiếng, được mở miệng còn nhiều hạn chế, ngăn trở. Đặc biệt hơn khi giá trị anh hùng này chính là sự khích lệ, thúc đẩy làm nảy sinh ngày càng nhiều hơn những anh hùng khác, những giá trị anh hùng khác, những góc nhìn khác, những tiếng nói khác, những sự lên tiếng khác. Đấy mới chính là giá trị anh hùng hơn cả những anh hùng.
Nếu ai đó, thế lực X nào đó nghĩ rằng tù ngục sẽ khuất phục, lung lạc, thậm chí có thể đánh gục được ý chí của một nhà báo như Trương Duy Nhất thì đó là suy nghĩ sai lầm và xuẩn ngốc. Chỉ có thể cưỡng bức được hành vi, chứ không cưỡng bức nổi tư tưởng.
Vì thế, bức thư cảm ơn này đồng thời cũng là bản thông điệp đầu tiên của Trương Duy Nhất sau khi ra tù.
Trân trọng.
TRƯƠNG DUY NHẤT,
Đà Nẵng 28- 5- 2015


Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org
email: freespeech4vietnam@gmail.com

NHỚ RỪNG !!! - THẾ LỮ

Tặng Nguyễn Tường Tam 
(Lời con Hổ ở vườn Bách thú) 

Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt, 
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua. 
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ, 
Giương mắt bé riễu oai linh rừng thẳm 
Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm 
Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi. 
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi, 
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự. 

Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ, 
Thủa tung hoành, hống hách những ngày xưa. 
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già, 
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi, 
Với khi thét khúc trường ca dữ dội 
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng, 
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng, 
Vờn bóng âm-thầm, lá gai, cỏ sắc. 
Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc 
Là khiến cho mọi vật đều im hơi. 
Ta biết ta chúa tể muôn của loài 
Giữa chốn thảo hoa, không tên không tuổi. 

Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối, 
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan? 
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn 
Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới? 
Đâu những bình minh cây xanh nắng gội 
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng? 
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng 
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt 
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật? 
Than ôi! thời oanh liệt nay còn đâu? 

Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu 
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi, 
Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối: 
Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng; 
Giải nước đen giả suối, chẳng thông dòng 
Len dưới nách những mô gò thấp kém; 
Dăm vừng lá hiền lành không bí hiểm 
Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu 
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u. 

Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ! 
Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị, 
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa 
Nơi ta không còn được thấy bao giờ! 
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán 
Ta đang theo giấc mộng ngàn to lớn 
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi 
Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi! 

1936 
THẾ LỮ 


Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org
email: freespeech4vietnam@gmail.com

Thông Báo Tài Chánh 31 Tháng 05 Năm 2015

Xin thưa quý Ân Nhân, Đức Hùng cố gắng cập nhật Tài Chánh  hàng tháng, nếu quý Ân Nhân xem danh sách có thiếu xót tên hoặc tài chánh yểm trợ của quý ân nhân, xin vui lòng liên lạc với LĐH qua phone 612-986-4914 hoặc email: freespeech4vietnam@gmail.com , để LĐH kiểm lại, nếu có điều gì thiếu sót mong được sự thông cảm của quý vị,,, LĐH xin thánh thật cám ơn.


Bản Thông Báo Tài Chánh FSP4VN
1
Còn Lại Của Tháng 04/2015
$8,194.66
2
Nhận của Tháng 05/2015
$3,045.00
3
Tổng Cộng Tháng 05/2015
$11,239.66
4
Trừ Ra Chí Phí  Tháng 05/2015
($1,799.57)
5
Tổng Cộng Số Tiền Hiện Tại
$9,440.09

Saturday, May 30, 2015

Đại hội 12 - đại tang của đảng CSVN

Đảng cộng sản VN (ĐCSVN) sau 70 năm độc quyền cai trị, độc tài toàn trị đã đẩy đất nước VN vào bờ vực thẳm. Đảng chỉ lo bảo vệ quyền lợi của đảng; đặt quyền lợi của đảng viên và phe nhóm lên trên quyền lợi của Tổ quốc, dân tộc. Đất nước sau 40 năm thống nhất vẫn đầy rẫy bất công, nghèo đói; công nghiệp, nông nghiệp cực kỳ lạc hậu; nông dân bị phản bội (bị cướp trắng quyền làm chủ ruộng đất); công nhân bị bán rẻ cho tư bản trong và ngoài nước tha hồ bóc lột; đời sống đại đa số nhân dân lao động, trí thức đều ngày càng bi đát; đạo đức XH ngày càng xuống cấp; quân đội thì “trung với đảng”, công an “chỉ biết còn đảng còn mình” nên quyền con người bị chà đạp thô bạo, hận thù chia rẽ chồng chất…
 
Bên ngoài thì Trung Quốc luôn chực chờ nhảy vào cướp đất liền, biển đảo; băm nát tài nguyên khoáng sản, cát cứ những vị trí trọng yếu của đất nước.

Ai cũng thấy rõ là đảng CSVN đang hấp hối và giãy chết. Như một con thú hung dữ, trước khi trút hơi thở cuối cùng, đảng CSVN trở nên điên cuồng, cố bám giữ quyền lực và quyền lợi cho các phe cánh của đảng và cho các nhóm lợi ích thân hữu ăn chia; ra sức cướp sạch những đồng tiền cuối cùng trong ngân khố và trên mồ hôi, xương máu của nhân dân. Sự sụp đổ của đảng CSVN là tất yếu, chỉ còn vấn đề thời gian.
 
Thời gian phù hợp để đảng CSVN giãy chết là từ nay đến kỳ ĐH 12 của đảng (dự kiến vào đầu năm 2016).
 
Các dấu hiệu sụp đổ, giãy chết của đảng CSVN đang hiện ra rất rõ:
 
1. Khủng hoảng lãnh đạo: Không còn một tên độc tài nào trong đảng “đủ tài” để tập họp nhóm cầm đầu đảng (Bộ Chính trị-BCT) để “nhất hô, bá ứng” như thời Lê Duẩn –Lê Đức Thọ. Các vị vua tập thể (BCT) đang chia rẽ sâu sắc về quyền lợi, sẵn sàng đấu đá, triệt hạ lẫn nhau. Phe đảng X và phe đảng Lú đấu đá quyết liệt, hậu quả là con chốt thí Nguyễn Ba Thanh “đang từ khỏe mạnh chuyển sang từ trần”. Đảng CSVN hiện nay chỉ là một triều đình phong kiến trá hình. Các ông bà vua chúa và các sứ quân tỉnh thành đang chia bè rẽ phái, chuẩn bị tranh quyền đoạt vị tại ĐH 12 này. Bài học lịch sử cho thấy: các triều đình phong kiến bị sụp đổ là do “Lú quân” và “loạn tướng” khắp nơi, nạn kiêu binh hoành hành bá đạo như hiện nay.
 
2. Khủng hoảng đường lối xây dựng đất nước: Đảng tiếp tục kiên định lấy Chủ nghĩa Mác-Lenin và tư tưởng HCM làm cương lĩnh lãnh đạo, xây dựng đất nước theo định hướng XHCN, tức là chấp nhận “thiên đường mù”. Đi tìm thiên đường mù thì… ai cũng biết, đến hết thế kỷ này và thêm vài thế kỷ nữa cũng không thể tìm ra. Giáo sư Trần Phương, cựu phó thủ tướng, đã phát biểu nhân dịp góp ý vào cương lĩnh của đảng cách nay bốn năm:Thế bây giờ cái CNXH của ông là cái gì đây? Thật ra mà nói, chúng ta nói và chúng ta biết là chúng ta bịp người khác! Đến tôi bây giờ, tôi cũng không biết cái CNXH mà chúng sẽ đi là cái CNXH gì đây? Ông bip thiên hạ với cái CNXH của ông!... Ông nói CNXH mà ông không biết nó là cái gì cả. Ông nói định hướng XHCN mà ông không biết cái định hướng nó là cái gì… Tôi nói thật là chúng ta tự lừa dối chúng ta… tôi hỏi ông CNXH bây giờ là cái gì? Tôi đố các ông trả lời được đấy?. Chính tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng đã thừa nhận: “xây dựng CNXH còn lâu dài lắm, đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa”.
 
3. Khủng hoảng kinh tế: Đảng CSVN đang cạn tiền, không còn đủ chi tiêu cho hệ thống cai trị tham nhũng, lạc hậu, mang đậm tính băng đảng và khủng bố. Sau khi “ăn không chừa thứ gì”, đảng CSVN đang bị bức bách về kinh tế, chỉ trông chờ vào kiều hối hàng năm và in tiền, tăng đủ loại thuế để cố sống qua ngày. Dấu hiệu ngày càng bi đát, đến mức phải "chặt khúc Quốc lộ để bán vé; hầm chưa xây đã thu phí; dự án ngàn tỷ bỏ hoang, mất vốn…"(1). Quan chức các tỉnh thành đua nhau lập dự án bán đất để chia chác (tỉnh Khánh Hòa đang bán bãi biển Nha Trang cho Cty nước ngoài cát cứ). Nợ nước ngoài đến hạn phải trả ngày càng tăng cao, trần nợ công đã chạm ngưỡng nguy hiểm, quỹ BHXH không còn đủ tiền chi trả cho công nhân nên đẻ ra Điều 60 luật BHXH, nguồn thu từ dầu thô ngày càng ít vì giá thấp (có thể càng khái thác càng lỗ vì chi phí-lãng phí cao.)
 
4. Dấu hiệu đảng bán nước ngày càng lộ rõ: Mật ước tại Hội nghị Thành Đô (9/1990) đang được TQ thi hành gấp rút. Từ nay đến năm 2016, TQ sẽ hoàn thành việc thiết lập các căn cứ quân sự trên các đảo, bãi đá chiếm được của VN (Hoàng-Trường sa), thực thi quyền kiểm soát 80% biển Đông. Nguồn thu từ tài nguyên tại biển Đông của VN coi như mất trắng. Dầu thô và nguồn lợi hải sản sẽ bị cạn kiệt trong vài năm tới, nguồn thu ngoại tệ sẽ bị bế tắc. VN không thể in tiền đi mua vũ khí để phòng vệ biển đảo như đã lừa dối với Nhân dân được nữa. Đảng càng đi vay mượn của TQ càng đưa đầu vào thòng lọng. Chính sách ngoại giao “đu dây” giữa Mỹ và TQ càng làm cho đảng kẹt giữa hai làn đạn, nghiêng về phía nào cũng chết.
 
5. Khủng hoảng đạo đức XH: Giáo dục đào tạo loạn xạ, hàng chục vạn cử nhân, thạc sĩ thất nghiệp, nạn bằng cấp giả “rờ đâu cũng có”; bệnh viện biến thành máy chém bệnh nhân; XH rối ren, loạn lạc, tình trạng cướp, giết, hiếp… và loạn các loại tặc: không có thời điểm nào trong lịch sử mà các loại cướp (tặc) nhiều như bây giờ. Dưới sự cai trị “sáng suốt, đạo đức, văn minh” của đảng CSVN, cán bộ đảng viên biến thành cướp ngày (hối lộ, tham nhũng), rất nhiều loại cướp (tặc) đã được sinh sôi nảy nở loạn cào cào: Sa tặc, khoáng tặc, vàng tặc, lâm tặc, địa tặc, than tặc, đinh tặc, tin tặc, cáp (điện) tặc, nghêu tặc, cẩu tặc… dâm tặc!

6. Khủng hoảng niềm tin: Do lo sợ Nhân dân không còn tin vào đảng nên đảng không dám “trưng cầu ý dân”, không dám ra luật Lập hội, luật Biểu tình. Đảng coi Nhân dân là “lực lượng thù địch” tiềm năng, sẵn sàng sử dụng toàn diện các biện pháp đê hèn nhất để khủng bố, bắt giam những người yêu nước. Trong mười năm trở lại đây, trước mắt đảng, chỗ nào cũng có “thế lực thù địch”. Đảng CSVN đã chính thức tuyên chiến với Nhân dân. Kẻ nào dám tuyên chiến với Nhân dân, kẻ đó phải chết chắc!
 
Rõ ràng: đảng CSVN đang lâm vào bế tắc toàn diện!
 
Nhiều GS-TS của đảng đang tìm thuốc để cố cứu đảng CSVN qua cơn hấp hối này nhưng không còn thuốc nào phù hợp. Cộng sản chỉ có thể bị thay thế, không thể sửa đổi!
 
Đảng CSVN đã lộ nguyên hình là một đảng cướp! Không còn “ăn không chừa thứ gì” nữa mà đang “cướp sạch, không chừa thứ gì” để chuẩn bị lo hậu sự.
 
Từ nay đến ngày đảng CSVN tổ chức ĐH 12-cũng là ngày đại tang của đảng, toàn dân VN hãy chung tay đào mồ để chôn lấp cái xác chết phình trương, thối tha của đảng.
 
Xin mượn lời của Phương Uyên để thay lời kết thúc: đảng CSVN đi chết đi!
 
Ngày đó đang đến rất gần… rất gần.

Thằng Lượm - Dân làm báo
 
26/5/2015

Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org
email: freespeech4vietnam@gmail.com

 

Cây Búa, Con Người và Con Bò - Đinh Từ Thức

Phát biểu tại Trung tâm Hoa Kỳ, Lãnh sự quán Hiệp Chủng Quốc, TP HCM, hôm 19/5 trong khuôn khổ chuyến thăm hai ngày tới Việt Nam, ông Blinken nói:
“Tổng thống Obama rất mong được đón tiếp Tổng bí thư [Nguyễn Phú Trọng] ở Washington. Đây là chuyến đi lịch sử. Đó là chuyến thăm đầu tiên của một Tổng bí thư tới Washington và Hoa Kỳ. Tôi nghĩ nó sẽ gửi đi thông điệp mạnh mẽ cho thế giới rằng các cựu thù, vốn đối đầu trong cuộc chiến khó khăn và gây biết bao đau khổ, có thể trở thành bạn.”
Chuyến đi của ông Nguyễn Phú Trọng, khi được thực hiện, đúng là chuyến đi lịch sử, vì từ khi lập quốc, Hoa Kỳ đã từng đón tiếp nhiều vua chúa, quốc trưởng, tổng thống, thủ tướng, nhưng chưa từng đón tiếp một Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản. Hơn thế nữa, ngày 24 tháng 8, 1954, Quốc Hội Liên Bang Hoa Kỳ còn thông qua đạo luật coi hoạt động cộng sản là bất hợp pháp (Communist Control Act). Đạo luật này nói rõ, Đảng Cộng Sản, tuy hình thức là một đảng chính trị, nhưng thực chất là một tổ chức hoạt động theo lệnh ngoại bang, nhằm mục đích cướp chính quyền bằng bạo lực, để thiết lập chế độ độc tài.
Chính vì luật lệ chống cộng của Mỹ, vào năm 1959, Tổng Bí Thư Cộng Đảng Liên Xô Nikita Khrushchev đã phải vận động khó khăn mới được Tổng Thống Eisenhower đồng ý đón tiếp. Tuy nhiên, vào năm 1958, khi Nikolai Bulganin bị mất chức Thủ Tướng, Khrushchev kiêm luân chức vụ này, thành ra, ông tới Mỹ với tư cách đứng đầu Chính Phủ Liên Xô, không với tư cách Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản. Người tương nhiệm đón ông, Tổng Thống Eisenhower, với tư cách đứng đầu Chính Phủ Hoa Kỳ, không với tư cách người đứng đầu Đảng Cộng Hoà. Điều này không gây trở ngại cho nghi lễ ngoại giao: Ngày 15 tháng 9, 1959, Mỹ đã đón tiếp Khrushchev bằng nghi lễ dành cho một quốc trưởng, với 21 phát đại bác (đúng ra, hàng thủ tướng chỉ được 19 phát – nhưng Khrushchev muốn 21, Mỹ cũng chiều), và quốc kỳ Liên Xô được trưng bầy cùng với quốc kỳ Mỹ.
Cũng vậy, vào cuối tháng Một đầu tháng Hai 1979, Đặng Tiểu Bình (Deng Xiaoping) tới thăm Mỹ, tuy là nhân vật quyền thế nhất Trung Quốc thời bấy giờ, ông ta không tới với tư cách Tổng Bí Thư. Đặng Tiểu Bình đã tới Mỹ bằng chức vụ chính thức là Phó Thủ Tướng Chính Phủ (Vice Premier), một địa vị cũ ông từng đảm nhiệm từ năm 1952, thời còn Thủ Tướng Chu Ân Lai. (Trong một cuộc đón tiếp, Tổng Thống Carter đã nói nhầm “Vice Premier” thành “Vice Minister”, rồi cố chữa lại).
Khi hai chức Tổng Bí Thư và Chủ Tịch Nước Trung Quốc còn riêng rẽ, vào mùa Hè 1985, Lí Tiên Niệm (Li Xiannian) đã tới Mỹ với tư cách Chủ Tịch Trung Quốc, được Tổng Thống Reagan đón tiếp, không có vấn đề gì, vì tuy thực tế họ Lí ít quyền hơn lãnh tụ Đặng Tiểu Bình và Tổng Bí Thư Hồ Diệu Bang (Hu Yaobang), nhưng trên danh nghĩa, ông đại điện cho cả nước. Từ khi Tổng Bí Thư Đảng kiêm cả chức Chủ Tịch Nước, ông Hồ Cẩm Đào (Hu Jintao) đã tới Mỹ thời Tổng Thống George W. Bush (2006), và Tổng Thống Obama (2009) với tư cách Chủ Tịch Nước, không với tư cách Tổng Bí Thư.
Về phần Việt Nam, các ông Phan Văn Khải đến Mỹ vào tháng Sáu 2005, và Nguyễn Tấn Dũng vào tháng Sáu 2008, đều với tư cách Thủ Tướng Chính Phủ. Ông Nguyễn Minh Triết thăm Mỹ tháng Sáu 2007 với tư cách Chủ Tịch Nước. Tóm lại, Mỹ chưa từng tiếp đón nhân vật nào tới thăm với danh nghĩa Tổng Bí Thư Đảng Động Sản, dù từ Liên Xô, Tầu, hay Việt Nam.
*
Nghi lễ nào ỡ Mỹ sẽ dành cho Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, và ai sẽ đón tiếp ông?
Bản tin BBC trích lời Thứ Trưởng Ngoại Giao Blinken nói: “Tổng thống Obama rất mong được đón tiếp Tổng bí thư [Nguyễn Phú Trọng] ở Washington”. Nhưng đón với tư cách gì? Không thể dành nghi lễ đón tiếp quốc trưởng hay thủ tướng cho ông Trọng, vì ông Trọng không đảm nhiệm các chức vụ này. Cũng không thể đón tiếp ông Trọng với danh nghĩa Tổng Bí Thư, vì ông Obama không phải là Tổng Bí Thư đảng Dân Chủ, và dù ông đang làm chủ Nhà Trắng, nhưng Quốc Hội trong tay đảng Cộng Hoà. Trừ khi ông Obama muốn đón ông Trọng – cả hai người với tư cách riêng — ở nhà riêng của ông ở Chicago, hay tại quê ông ở Hawaii, thì được.
Ngoài sự không tương xứng về chức vụ giữa khách và chủ, còn có rắc rối về cờ. Trong nghi lễ đón quốc khách, nước chủ nhà trưng quốc kỳ của mình cùng với quốc kỳ của khách. Cờ đỏ sao vàng khởi đầu là cờ của Việt Minh, nhưng sau đã biến thành quốc kỳ của Việt Nam bây giờ, trong khi Đảng Cộng Sản có đảng kỳ riêng là hình búa liềm mầu vàng trên nền đỏ. Mỹ trưng cờ đỏ sao vàng đón các ông Khải, Triết, Dũng là điều hợp lý, vì các ông này đứng đầu Nước, hay đầu Chính Phủ của Nước Việt Nam. Với ông Trọng, đúng ra phải trưng cờ búa liềm (giống lá cờ ông cầm trong hình), là đảng kỳ của Đảng do ông làm Tổng Bí Thư. Nếu trưng cờ đỏ sao vàng đón ông Trọng, Mỹ sẽ phạm sai lầm: Một là đánh đồng địa vị Tổng Bí Thư cùng với những người có địa vị thấp hơn như Chủ Tịch Nước và Thủ Tướng, hai là phủ nhận biểu tượng của Đảng Cộng Sản qua hình ảnh búa liềm.
Như mọi người đã biết, cái liềm là biểu tượng của nghề nông, rất phù hợp cho nghề nghiệp của đa số dân Việt vào đầu thế kỷ 20. Cây búa là biểu tượng cho công nhân công nghiệp. Nhưng khoảng giữa thế kỷ 20, công nghiệp tại Việt Nam không đáng kể. Do đó, cây búa trên đảng kỳ Cộng Sản Việt Nam có một vai trò quan trọng hơn nhiều. Đó là võ khi chủ yếu đề hoàn thành cuộc “cách mạng thần thánh”.
Trên Facebook của Nguyễn Tuấn vào đầu tháng Năm 2015, có đăng một tấm hình do Nguyễn Lân Thắng chụp ở Bảo tàng Quân đội Việt Nam, với ghi chú nguyên văn như sau:
Cây búa dưới đây được chụp ở Bảo tàng Quân đội Việt Nam (1). Phía dưới kỉ vật có ghi như sau:
“BÚA. Đồng chí Nguyễn Văn Thắng, huyện đội phó huyện Mỏ Cày (Bến Tre) dùng bổ chết 10 tên ác ôn trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước”. Ngoài ra, còn có dòng chữ tiếng Anh:
“HAMMER. WITH THIS, CAMARADE NGUYEN VAN THANG, DEPUTY CHIEF OF MO CAY MILITARY DISTRIS, BEN TRE PROVINCE, KILLED TO DEATTS A TOTAL OF 10 LOCAL TYRANTS.” (Chú ý phiên bản tiếng Anh sai văn phạm và ngữ vựng rất nhiều, nhưng không có nói đến “Chống Mỹ cứu nước”).
Cây búa này là khí cụ đã đánh cho “Mỹ cút Nguỵ nhào”, đã được trình bầy trong Bảo Tàng Quân đội, và hình ảnh của nó trên Đảng kỳ. “Mừng Đảng, Mừng Xuân, Mừng Đất Nước”, Đảng trên Nước hai bậc, cờ Đảng trọng hơn cờ Nước, trưng cờ Nước đón TBT Đảng là hạ nhục Đảng, coi thường TBT. Để không phạm lỗi ngoại giao, Sở Nghi Lễ Nhà Trắng nên gọi sang Tầu, đặt làm ngay một lô Cờ Búa Liềm để đón TBT Trọng. Đảng Kỳ Việt “Made in China”. Perfect!
*
Tin RFI ngày 21 tháng 05, 2015, cho hay:
Theo hãng tin DPA, chính quyền Việt Nam hôm nay, 21/05/2015, thông báo sẽ kiểm tra các lò mổ sau khi có những lời tố giác là bò sống của Úc xuất sang Việt Nam đã bị giết bằng cách dùng búa tạ đập vào đầu.
Thông báo nói trên được ông Đàm Xuân Thành, Cục phó Thú y, Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn Việt Nam, đưa ra sau khi Thủ tuớng Úc Tony Abbot cho biết là chính quyền Canberra sẽ điều tra về cáo buộc của Hiệp hội bảo vệ súc vật Úc Animals Australia.
Hôm thứ ba vừa qua, hiệp hội này cho biết đã có được một clip video bò bị đập đầu bằng búa tạ tại một lò mổ ở Việt Nam. Theo Animals Asutralia, những hình ảnh này « kinh khủng đến mức không thể phổ biến được ». Hiệp hội này kêu gọi tạm ngưng xuất khẩu bò sống của Úc sang Việt Nam, giống như đã từng làm với Indonesia năm 2011.
Không có hình chụp cảnh đồng chí Nguyễn Văn Thắng đã dùng cây búa được trưng bầy trong Bảo tàng Quân đội đập chết mười người như thế nào, chỉ thấy trong cảnh đập bò trên đây, cây búa giết người và giết bò giống hệt nhau. Điều này giúp chính quyền Việt Nam dễ dàng trả lời chính quyền Úc về vấn đề nhân đạo đối với bò Úc. Có thể trả lời đại khái như vầy:
Quý vị đã hoàn toàn hiểu sai lầm chúng tôi. Như quý vị đã biết qua những bằng chứng cụ thể còn được trưng bầy trong Bảo tàng Quân đội, trong cuộc chiến đấu thần thánh của chúng tôi, cây búa đã được dùng như một khí cụ để các đồng chí cán bộ của chúng tôi kết liễu đời sống của bất cứ viên chức chính quyền địa phương nào bị coi là cản trở tiến trình của cách mạng. Nói khác đi, cây búa đã được chúng tôi dùng để hoá kiếp cuộc sống của con người, khi chúng tôi thấy con người đó không thích hợp cho cách mạng. Nay, 40 năm sau cách mạng thành cộng, dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng Cộng Sản quang vinh muôn năm, toàn dân đã quy về một mối, cây búa vạn năng không còn cần cho con người nữa, chúng tôi đã dùng nó cho những con bò của quý quốc. Bằng chuyển hoá tài tình này, bò của quý quốc đã được đối xử ngang hàng với người dân bốn ngàn năm văn hiến của chúng tôi. Thế mà quý quốc đã phản đối, thay vì ghi nhận thiện chí của chúng tôi, đó là sự sai lầm đáng tiếc cần sớm điều chỉnh.
*
Sau khi lãnh đạo phái đoàn Hoa Kỳ tham dự cuộc đối thoại thường niên giữa Hoa Kỳ và Việt Nam lần thứ 19 tại Hà Nội, trong cuộc họp báo tại đây ngày 11 tháng 5, Phụ Tá Ngoại Trưởng Hoa Kỳ Thomas Malinowski nói ông đã nhận thấy có tiến bộ, tuy không nhiều, về hiện tình nhân quyền tại Việt Nam. Ông kể ra một vài bằng chứng như số tù nhân lương tâm trong tù đã giảm đi, và gần đây, không có vụ kết án nào mới….
Trở về Hoa Kỳ, trong cuộc gặp gỡ cộng đồng người Mỹ gốc Việt vùng Thủ Đô Washington vào chiều 20 tháng 5, tại tư gia Bác Sĩ Nguyễn Quốc Quân, trả lời thắc mắc qua một số câu hỏi về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam hiện nay, ông Malinowski tái xác nhận ông có thấy một chút tiến bộ, tuy không có gì là vững chắc, và Việt Nam cần phải thay đổi nhiều hơn nữa, như sửa đổi bộ Luật Hình Sự, để được nhận vào TPP.
Ông Malinowski đã nói đúng. Chỉ với những bằng chứng được nêu ra trong bài này, cũng đủ để chứng minh, quả thật Hà Nội đã có tiến bộ về nhân quyền: Đi từ chỗ tuỳ tiện đập chết người bằng búa, bây giờ, họ chỉ còn tuỳ tiện đánh bể mặt người bằng ống sắt, bất cứ ai bị coi là “phản động”.
Ngày 11 tháng 05, 2015, thi hành Công luật (Public Law) 103-258 do Quốc Hội thông qua và Tổng Thống Clinton ký ban hành vào tháng Năm 1994, trong khi Lễ kỷ niệm năm thứ 21 Ngày Nhân Quyền Việt Nam (Vietnam Human Rights Day) diễn ra tại trụ sở Thượng Viện Quốc Hội Hoa Kỳ, tại Hà Nội, như một trả lời hùng hồn cho hiện trạng nhân quyền tại Việt Nam, nhà vận động nhân quyền Nguyễn Chí Tuyến (Blogger Anh Chí) đã bị côn đồ, mà dư luận nghi là theo lệnh của công an, đánh bể đầu bằng ống kim khí. Hãy tưởng tượng, vào thời nhân quyền chưa có tiến bộ tại Việt Nam, cái đầu anh có chịu nổi cây búa tạ không?
Tám hôm sau, 19 tháng 05, 2015, vào đúng ngày Việt Nam tưng bừng kỷ niệm Sinh Nhật thứ 125 của Chủ Tịch Hồ Chí Minh, và cũng tại “Thành Phố mang tên Bác”, anh Đinh Quang Tuyến đã bị đánh bể mặt, gẫy mũi, bằng ống kim khí. Tội của anh là, trước kia HCM tranh đấu dành độc lập bằng cách đặt mình dưới sự sai khiến của Tầu, trong khi ngày nay anh bảo vệ nền độc lập quốc gia bằng cách chống Tầu. Cũng may mắn như anh Tuyến Nguyễn, nhờ Hà Nội đã tiến bộ từ thời búa tạ lên thời ống sắt, mà công dân Tuyến Đinh không bị chung số phận với những con bò Úc.
*
Bây giờ, xin trở lại chuyến thăm Mỹ của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng. Vì là chuyện tương lai, chúng ta phải chờ để quan sát sự tinh tế của chính quyền Obama như thế nào, qua việc sẽ tiếp ông Trọng theo nghi lễ nào; nghi lễ dành cho một người đứng đầu nước, hay nghi lễ cho một người đứng đầu đảng cộng sản, cờ đỏ sao vàng hay cờ búa liềm…
Tuy nhiên, dù với nghi lễ nào, cũng có chuyện có thể bàn ngay từ bây giờ, đó là món quà ông Trọng sẽ tặng ông Obama. Đồ dùng hay kỷ vật bằng ngà voi, là thứ không thể tặng được nữa, vì quốc tế đã cấm. Trước nay, trong các chuyến công du, lãnh đạo Việt Nam thường có thói quen mang theo những bức hoạ khảm xà cừ hay sơn mài hình Chùa Một Cột, Vịnh Hạ Long…, những thứ này đã quá nhàm. Chuyến đi của ông Trọng có tính lịch sử, cũng nên mang theo một món quà đặc biệt, có khả năng tạo ấn tượng nơi người nhận, và gây chú ý trong dư luận nước chủ nhà.
Hãy nhìn vào lịch sử của Mỹ, để xem món quà nào do quốc khách tặng đã được chú ý nhiều.
Thời Tổng Thống đầu tiên George Washington, món quà nhận được từ nước ngoài nổi đình đám nhất là chiếc chìa khoá ngục Bastille của Pháp. Hầu Tước (Marquis) Lafayette vốn là một phụ tá của Washington trong cuộc chiến dành độc lập cho Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ. Về Pháp, đóng vai trò quan trọng trong cuộc cách mạng 1789, Lafayette được trao nhiệm vụ chỉ huy lực lượng Vệ Binh Quốc Gia, và được giữ chìa khoá Ngục Bastille (nhà tù bị dân chúng nổi dậy phá ngày 14 tháng 7, 1789, biến ngày này thành Quốc Khánh của Pháp). Tháng 3, 1790, Lafayette gửi chiếc chìa khoá Bastille tặng Tổng Thống Mỹ. George Washington rất trân trọng món quà này, ông trưng bầy nó tại phòng khánh tiết Phủ Tổng Thống ở New York. Khi thủ đô tạm đặt tại Philadelphia, ông cũng trưng bầy chiếc chìa khoá ở đây. Trước khi về hưu năm 1797, chìa khoá Bastllle được đem về tư dinh của Washington ở Mount Vernon, và vẫn còn giữ tại đó cho đến nay.
Món quà Khrushchev tặng Eisenhower trong chuyến thăm nước Mỹ vào tháng 9 năm 1959 là một vật làm giống hệt vệ tinh nhân tạo Sputnik thu nhỏ, đựng trong một cái hộp. Hai năm trước đó, ngày 4 tháng 10, 1957, Liên Xô đã qua mặt Mỹ trong lãnh vực không gian, bất ngờ phóng lên quỹ đạo quanh trái đất một vệ tinh nhân tạo nhỏ, hình trái cầu, đường kinh hơn nửa mét với 4 que antenna, nặng 184 pounds, mang tên Sputnik. So với ngày nay, vệ tinh này chỉ là một thứ đồ chơi, sống được có bốn tháng, nhưng hơn nửa thế kỷ trước, nó đã gây chấn động dư luận thế giới, khiến giới khoa học Mỹ mất ăn mất ngủ. Lúc đầu, Khrushchev đã định mở món quà đặc biệt này trước ống kính TV thế giới ngay khi tới Mỹ tại phi trường quân sự Andrews, nhưng sau nghĩ lại, đã chỉ trao quà tại Bạch Ốc.
Từ hai món quà của Lafayette và Khrushchev, có thể rút ra kết luận, món quà tặng của quốc khách cần mang tính lịch sử, và có giá trị áp đảo về tinh thần. Món quà để TBT Trọng tặng TT Obama gồm cả hai đặc tính trên, chính là cây búa của đồng chí Nguyễn Văn Thắng. Giá trị lịch sử ở chỗ chính nó là một di vật lịch sử đang được trang trọng trưng bầy trong Bảo tàng Quân đội, và hình ảnh của nó trên Đảng kỳ, và áp đảo ở chỗ người Mỹ nhìn thấy sẽ khiếp sợ. Nếu cho rằng cây búa này đã trở thành bảo vật quốc gia, không thể lấy ra khỏi viện bảo tàng để tặng nước ngoài, thì có thể làm quà bằng một cái khác giống như vậy, hay theo kích thước và trọng lượng nhỏ hơn, kiểu món quà Sputnik của Khrushchev, với lời dẫn cả tiếng Việt và tiếng Anh vẫn để y hệt lời dẫn của cây búa nguyên thủy. Điều này sẽ là cơ hội để TBT Đảng Cộng Sản VN khẳng định trước Hoa Kỳ và thế giới rằng: “Chúng tôi có thể không hoàn hảo trong việc sử dụng tiếng Anh, nhưng chúng tôi là bậc thầy trong lãnh vực sử dụng cây búa một cách tuỳ tiện, dù trên con người, hay con bò”.
Đinh Từ Thức
Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org
email: freespeech4vietnam@gmail.com