Monday, July 25, 2016

Thành Phố Buồn sau 30/04/1975

Thành Phố Buồn trước 1975 là TP mang nhiều kỷ niệm đẹp, Thơ mộng, lảng mạng, trử tình trong tình yêu.
sau 1975 TP Buồn , buồn cho dân tộc VN không có Tự Do-Nhân Quyền-Dân Chủ, buồn cho quê hương đất nước VN đang mất dần vào tay tàu cộng mà đảng csvn đã dâng hiến 

 Thành Phố Buồn 2
Thành phố nào ??? có côn an
Dân tỏ bày,,, đàn áp đi tù.
Thành phố nghèo,,, người dân đã khổ.
Mà côn an,,, chặng khắp nẻo đường.
Giờ Dân Oan,,, nay khắp ba miền.
Tiếng kêu gọi,,, bầu trời Dân Oan.
Thấy dân mình,, đi biểu tình,,, vui sướng ,,, đẹp sao.
Một sáng nào ??? thấy côn an.
Ngày chủ nhật,,, ngày của côn đồ.
Giờ phố tàu,,, tràn lang khắp nẻo.
Đời Dân Oan,,, kiếp sống không nhà.
Mà lang thang,,, lê lết phố phường.
Giấc mơ là,,, được Tự Do thôi.
Tiếng kêu gào,,,hãy chung lòng …..gở bỏ xiềng gông…..


Điệp Khúc: Rồi từ đó,,,vì đấu tranh..nên đời tôi….. nhọc nhằn….
Rồi từ đó,,, bắt giam tôi,,,giam cầm tôi…….nhiều lần,
Con người không có nhân quyền,, khi đời không có tương lai
Không còn công lý,,, bởi bọn……….tà gian.
Thành phố nào ??? lắm tay sai.
Dân chúng mình,,, đập nát tên hồ.
Loài côn đồ,,, Hùng, Sang, Triết ,Dũng.
Mà đem quê,,, đổi bán cho tàu.
Trời không tha,,, Ai bán nước nhà.
Khiến dân nghèo,,, lận đận lao đao.
Biển quê mình,,, đang chết dần,,,chết cả Miền Trung………


Điệp Khúc: Rồi từ đó,,,vì đấu tranh..nên đời tôi….. nhạt nhòa….
Rồi từ đó,,, bắt giam tôi,,,giam cầm tôi…….nhiều lần,
Con người không có nhân quyền,, khi đời không có tương lai
Không còn công lý,,, bởi bọn……….tà gian.
Thành phố nào ??? lắm tay sai.
Dân chúng mình,,, đập nát tên hồ.
Loài côn đồ,,, Hùng, Sang, Triết ,Dũng.
Mà đem quê,,, đổi bán cho tàu.
Trời không tha,,, Ai bán nước nhà.
Khiến dân nghèo,,, lận đận lao đao.
Biển quê nhà,,, đang chết dần,,, tan nát Việt Nam…
Khiến dân nghèo,,, lận đận lao đao.
Biển quê nhà,,, đang chết dần,,, tan…. nát……. Việt ……. Nam.


*** Ghi chú: Hùng, Sang,Triết,Dũng
(csvn = Nguyễn Sinh Hùng,Trướng Tấn sang,Nguyễn Minh Triết & Nguyễn Tấn Dũng)

Lý Đài Nhân, Vạn Hồ ngày thứ sáu, 15 tháng 07 năm 2016

Tình Thâm - Trần Cẩm Hoa

Tình thâm.
Tôi với nó... sanh ra cùng một Mẹ .
Đất nước điêu linh, nên cách biệt đôi bờ.
Nó bờ kia, tôi bờ này vò võ. ..
Hai dãi đất, hai khung trời xa lắt...
Nhưng chị em chẳng bao giờ chia cắt...
Ở bên nớ ,giữa đại dương sóng dữ. ..
Nó ngoi ngóp, vẫy vùng cơn tuyệt vọng. ..
Mẹ tôi đó...tấm thân già xiêu vẹo .
Sức yếu mòn, run rẫy...ngất từng cơn. ..
Nào có thể, giữ gìn con cái Mẹ.

Tôi bờ kia, sống đủ đầy sung túc. ..
Cũng đại dương, sao sóng lại êm xuôi...
Dõi theo nó, theo Me, theo bè bạn. ..
Chén cơm trắng, miệng đắng...nước mắt trào.
Nhói từng cơn, tim đau , lòng quặn thắt.
Mẹ Việt Nam, con kêu Người tỉnh giấc. ..
Đất nước mình, nay còn hay đã mất..?
Quân bán nước, lũ tham tàn độc ác...
"Nướng dân đen, trên ngọn lửa hung tàn.
Vùi con đỏ, xuống dưới hầm tai vạ "...
Nhưng cuối đầu...hèn nhát với ngoại bang...
Đã quá đủ cho dân ta chịu nhục..
Bảy mươi năm, làm trâu cày ngựa cởi.
Toàn dân hỡi...chị, em ta cùng đứng...
Sánh vai nhau...mà gìn giữ núi sông
Quyết quét sạch lũ ba đình hút máu.
Về mẫu quốc, bọn cẩu trung khốn nạn.
Cho Việt Nam sống an lạc, thái hoà. ..!

Trần Cẩm Hoa

Họ Đã Bán Nước Rồi (csvn) Nghệ Sĩ Kim Chi


Nghệ sĩ Kim Chi, người từng vượt Trường Sơn từ Bắc vào Nam hồi chiến tranh Việt Nam, nay trở thành gương mặt tranh đấu cho dân chủ, nhân quyền, tự do báo chí tại Việt Nam, mạnh mẽ lên tiếng chỉ trích nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam. Nhân dịp bà có mặt tại Hoa Kỳ (lần thứ nhì), blogger Điếu Cầy có cuộc phỏng vấn dưới đây. Xin mời độc giả theo dõi.
***
Điếu Cầy: Chào chị. Từng là nghệ sĩ tham gia nhiều phim “cách mạng,” năm 1964, từng cùng chồng là đạo diễn Hồng Sến vượt Trường Sơn vào Nam, cũng từng là MC của đoàn Văn Công “Giải Phóng,” điều gì khiến chị tham gia vào những hoạt động đấu tranh đòi dân chủ trong nước?

Nghệ Sĩ Kim Chi: Khi tham gia đoàn Văn Công Giải Phóng vào chiến trường, tôi mang khát vọng là giải phóng quê hương. Tôi nghĩ như thế, là vì theo thông tin tuyên truyền của báo chí nhà nước thì ông Diệm đang “lê máy chém đi khắp miền Nam” và đang gây ra rất nhiều nỗi đau cho miền Nam. Thành ra tôi nghĩ tôi rất sẵn sàng để tham gia vào cuộc chiến bảo vệ quê hương, thống nhất đất nước, đánh Ngụy đuổi Mỹ.
Cái suy nghĩ rằng trẻ thì dấn thân là như thế. Tại sao tôi là một người như thế mà hôm nay lại thay đổi để đồng hành với mọi người cùng tranh đấu? Phải nói rằng đó là một quá trình nhận thức về sự thực.
Trước đây, thông tin bị bưng bít và tôi cứ nghĩ rằng Ngụy là xấu, Mỹ là âm mưu xâm chiếm Việt Nam. Sau này, thông qua báo mạng, Internet, thì sự thật được phanh phui, và những gì sai trái của nhà nước này, những cái tội ác, tôi đã nhìn thấy. Từ những chuyện như hội nghị Thành Đô và âm mưu chiếm đoạt Việt Nam của Trung Quốc tràn ngập trên mạng. Các thông tin ấy thuyết phục tôi. Tôi mới bừng tỉnh ra là, ô hay, như thế là không phải như mình nghĩ.
Đặc biệt làm cho tôi đau đớn quằn quại là những người dân oan. Một cái Đảng công bố là dân cày có ruộng, mọi người được no ấm, trong nhận thức của tôi bây giờ nó là cái khẩu hiệu, hay nói mạnh hơn, là một sự dối trá.
Tôi không chịu được khi tôi nhìn thấy dân oan ngày ngày ngồi cạnh bên Ba Đình, những người mà người ta đeo biển đòi đất hay những vụ án oan sai, tất cả những điều đó lộ trước mắt tôi. Rồi thì truyền thông, báo mạng đã vạch ra cho tôi thấy những tội ác của cái chế độ hiện nay đối với dân. Đó là điều đã đánh thức tôi. Nên đối với tôi bây giờ, phải nói rằng tôi cảm ơn báo mạng vô cùng, cảm ơn Facebook vô cùng. Nếu không có những cái đó thì tôi còn ngu lâu lắm.
Sự thực như thế và tôi nghĩ rằng vai trò của báo mạng, thông tin của truyền thông quốc tế và trong nước đã giúp mở mang sự hiểu biết cho dân chúng và cho bản thân tôi. Tôi đã có rất nhiều biến đổi trong suy nghĩ nhờ đọc báo mạng, và phải nói thực là hiện nay đến mức tôi không còn quan tâm đến báo giấy nữa, vì ở đó, sự thực nó bưng bít, chuyện như thế này thì nói ra thế khác, nên hoàn toàn không còn để cho tôi quan tâm chú ý nữa.
Tóm lại, tôi thay đổi nhận thức, tôi đồng hành cùng đồng bào là vì tôi nhìn thấy sự thực. Những vụ án oan sai, những cuộc bắt bớ vô lý những người tranh đấu, đó là nhìn thấy thật.
Điếu Cầy: Những người cùng giới văn nghệ sĩ đồng tình với chị không? Có phải ngày càng có nhiều văn nghệ sĩ công khai bày tỏ chính kiến như chị?
Nghệ sĩ Kim Chi: Vâng, có. Hiện thì tôi thấy trong các anh em nghệ sỹ đồng lòng với những việc chúng tôi làm ngày một đông. Minh chứng là trong nhóm câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng, tôi thấy có một số văn nghệ sĩ, nhà văn, nhà báo, nhà thơ… Điều đó chứng tỏ sự chuyển biến của giới văn nghệ sĩ. Họ đã bắt đầu có những hành động can trường, dám xuống đường biểu tình, dám viết bài, dám trả lời phỏng vấn, thì tôi thấy đó là những tín hiệu mừng vui. Thật sự thì cũng chưa được nhiều lắm, nhưng mà rồi tôi tin là nó sẽ nhiều.
Điếu Cầy: Năm 2014 chị có chuyến đi đến Hoa Kỳ vận động cho tự do báo chí tại Việt Nam. Từ những kinh nghiệm bản thân mình, chị thấy báo chí tự do có thể góp phần khai dân trí, chấn dân khí, thay đổi xã hội Việt Nam theo hướng minh bạch và dân chủ như thế nào?
Nghệ sĩ Kim Chi: Điều đó rất cần thiết. Tôi nghĩ hiện nay cái công lớn nhất của báo chí tự do là đã phanh phui ra rất nhiều sự thật mà trước đây báo lề Đảng bưng bít tất cả. Nhưng bây giờ, với thông tin hiện đại nhất, nhờ mạng xã hội, Internet, báo chí tự do có thể nói là đã chiếm lĩnh thị trường và có công rất lớn là mở mang dân trí.
Điếu Cầy: Hoạt động của các nhà báo tự do, blogger trong nước hiện nay gặp những khó khăn gì? Đồng bào ở hải ngoại có thể giúp gì cho họ?
Nghệ sĩ Kim Chi: Quỹ hỗ trợ là điều hay; không chỉ cho những bài báo hay những câu chuyện mà cũng có thể là thơ, kịch nói, kịch bản phim, tất cả các thể loại, những gì có thể góp phần mở mang dân trí, vạch trần tội ác những kẻ bán nước và khích lệ những người đang tranh đấu.
Rất cần khích lệ anh em và làm cho những người cầm bút không sợ khi mình đi đến dân chủ thì mình bị đói. Nhiều người văn nghệ sỹ bây giờ họ sợ đấu tranh dân chủ thì sẽ không được đi sáng tác ở Hội, không có tiền nhuận bút, họ rất sợ hãi. Có người trước đây trong Hội Sân Khấu, rất thân với tôi, sau ngày quay lưng lại với tôi, sợ tôi buồn họ nói với tôi một câu rất buồn cười: “Chị thông cảm với tôi, cơm áo gạo tiền nó cần thiết, tôi không thể nào nhịn đói mà tranh đấu được.” Đó là điều tôi hiểu được và thông cảm được. Do đó tôi nghĩ nếu có một cái quỹ thì rất tuyệt; và trong lòng tôi nghĩ tôi sang đây tôi muốn nói với mọi người mong muốn đó.
Điếu Cầy: Hiện còn nhiều tù nhân lương tâm đang bị giam giữ trong các nhà tù ở Việt Nam. Hầu hết họ là những nhà báo tự do, những blogger chỉ biểu đạt chính kiến ôn hòa trên Internet mà bị tù đày. Trong chuyến đi này, chị có muốn gặp gỡ các vị dân biểu, nghị sĩ Hoa Kỳ để vận động cho họ không?
Nghệ sĩ Kim Chi: Đối với tôi, ngày nào còn một người tù nhân lương tâm còn ở trong nhà giam thì đều rất là xót xa, và tôi có cảm giác họ cũng như những người ruột thịt của tôi. Hiện nay, tôi được biết có đến 84 tù nhân lương tâm đang ở trong tù mà nổi bật là những người rất can trường, yêu nước, như Trần Huỳnh Duy Thức, Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, Luật Sư Nguyễn Văn Đài, dân oan Cấn Thị Thêu, Bùi Minh Hằng và còn nhiều nữa. Như vậy là trên 84 người vẫn còn đang bị giam cầm.
Cái “tội” của họ là yêu nước và nói sự thật. Cho nên tôi nghĩ có cơ hội, nhất định là tôi sẽ đòi tự do cho họ. Cũng như lần trước, tôi cũng đã làm như thế. Lần này tôi nghĩ cũng có thể tự tạo cho mình một cơ hội gặp những người có quyền ở đất nước Hoa Kỳ tự do này, kêu gọi hỗ trợ. Tôi nghĩ đó là lương tâm và trách nhiệm của tôi.
Điếu Cầy: Ngày 12 Tháng Bảy, Tòa Trọng Tài Thường Trực (PCA) tại The Hague, Hà Lan, ra phán quyết về vụ Philippines kiện Trung Quốc về “đường Lưỡi Bò” trên Biển Đông. Theo phán quyết của tòa thì đã không có bằng chứng lịch sử cho thấy Trung Quốc có đặc quyền kiểm soát vùng biển và nguồn tài nguyên tại khu vực có tranh chấp. Cả thế giới đã ủng hộ phán quyết của Tòa PCA. Sau phán quyết, nhân dân vui mừng, nhưng nhà cầm quyền Việt Nam vẫn e dè, chưa có công bố cụ thể đối với phán quyết của PCA. Theo chị, phán quyết của PCA ảnh hưởng gì tới Việt Nam?
Nghệ sĩ Kim Chi: Tôi nghĩ việc phán quyết của PCA đã làm chấn động đối với Việt Nam. Những người dân yêu nước khao khát thoát Trung thì rất vui mừng. Tôi rất vui khi ông xã tôi bảo các trí thức Việt Nam tập họp tại sứ quán Philippines tặng hoa chúc mừng. Và đối với tôi thì tôi thầm nghĩ đáng lẽ việc làm này nhà nước Việt Nam phải làm và nhà nước Việt Nam phải học Philippines, phải đuổi Trung Quốc ra khỏi Biển Đông.
Điếu Cầy: Theo chị tại sao họ lại chậm trễ đưa ra công bố và thậm chí lại đàn áp bắt giữ người dân khi họ công khai bày tỏ ủng hộ đối với phán quyết của PCA?
Nghệ sĩ Kim Chi: Tôi nói điều này nghe nặng nhưng mà điều đó chứng tỏ họ bán nước rồi. Chứ nếu họ thật sự yêu nước thì không thể như thế được. Tôi chỉ nói ngắn gọn như vậy thôi.
Điếu Cầy: Chị có nhắn gởi gì đến anh em đấu tranh dân chủ trong và ngoài nước?
Nghệ sĩ Kim Chi: Tôi mừng vì thấy anh em đội ngũ ngày một đông và can trường, và điều đó hứa hẹn một tương lai tươi sáng. Nhưng tôi có lo, thực ra nó còn rời rạc là một, chưa thật sự đoàn kết là hai, và cá tính khác biệt đôi khi đánh mất nhau để làm cho nhau tổn thương.
Rồi họ bị bọn, tôi nghĩ là tình báo Hoa Nam, rồi dư luận viên và công an, tìm cách chia rẽ mà chúng ta không cảnh giác để mắc mưu. Cho nên thích hành hạ nhau trên mạng, thích nói xấu nhau, thích làm nhục nhau, thì tôi không đồng tình với việc đó. Tôi mong mọi người tôn trọng nhau, nhìn nhau ở những mặt tích cực, nhìn những sự cống hiến của anh em mình và khích lệ nhau, động viên nhau. Tôi có một ao ước như thế, và trong ngoài cùng đoàn kết. Và cái nhắn gởi cuối cùng là xin nói với đồng bào hải ngoại, rằng anh em trong nước rất biết ơn và mong mỏi luôn được hỗ trợ cả vật chất lẫn tinh thần để người tranh đấu ở Việt Nam đỡ rơi vào cảnh đói khổ. Hiện nay phải nói là công an Việt Nam, cộng sản Việt Nam đang tìm mọi cách để làm cho người tranh đấu khốn khổ. Ở đâu cũng bị đuổi, bị mất việc làm và bị nhiều thứ cho nên chúng ta cần phải yêu thương nhau, đùm bọc nhau, đoàn kết đoàn với nhau để chung một khối. Các hội nhóm cần liên kết với nhau để cùng thực hiện điều thiêng liêng nhất, đó là dành lại đất nước.
Điếu Cầy: Một câu hỏi thêm, như chị có nói là một số văn nghệ sĩ trong nước bày tỏ với chị là vì vấn đề cơm áo gạo tiền, họ không dám cất lên tiếng nói. Phải chăng các hội đoàn về văn nghệ ở Việt Nam đang chịu sự chi phối của chính quyền và đang nhận những tài trợ từ chính quyền để hoạt động theo định hướng?
Nghệ sĩ Kim Chi: Hoàn toàn là như thế. Người ta nghĩ rằng nếu bị cắt đi những tác phẩm của họ thì sẽ ảnh hưởng đến đời sống. Ví dụ như một số văn nghệ sĩ trước đây, Phùng Quán hay một số người khác nữa phải viết chui, viết chui ẩn tên người khác để kiếm sống vì cái chế độ này hễ ai dám nói thật thì bị coi là giặc, mà đã là giặc thì không bao giờ xài đến tên người đó.
Chuyện mới nhất của tôi thôi là khi tôi đang ở Cam Ranh thì hãng phim tài liệu vào làm phim “Yersin.” Mà tôi cũng đang định thắp hương cho “Yersin” thì cậu đạo diễn mời tôi đến để quay tôi đi đặt hoa cho “Yersin.” Nhưng khi hội đồng duyệt phim của bộ văn hóa đến duyệt thấy cảnh tôi thắp hương thì bắt phải cắt bỏ. Tại sao phải như vậy? Chỉ vì tôi dám tranh đấu mà họ loại hình ảnh tôi ra khỏi phim.
Nhưng tôi trộm nghĩ, một người yêu nước như tôi, nếu phim đó ra hải ngoại mà có hình ảnh tôi thì nó tốt chứ. Nhưng mà người ta coi tôi là giặc nên dẹp bỏ tôi. Ai mà đi với phong trào nhân quyền dân chủ thì đều bị coi là phản động. Nhưng tôi xin nói thật, trong suy nghĩ của tôi, phản động là kẻ đi ngược lại với ý nguyện của nhân dân, kẻ làm cho mất nước, kẻ làm cho đất nước nghèo khổ và mất nhân quyền dân chủ, đó mới là phản động, chứ còn tôi là người yêu nước, tôi luôn tự hào. Tôi rất tự tin kể cả họ có dùng cái chết đối với tôi thì tôi vẫn nghĩ tôi đúng.

Điếu Cầy: Cảm ơn chị dành thời gian cho Người Việt.

Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do

7-23-2016 Chương Trình Từ Cánh Đồng Mây với Blogger Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc N...

7 23 2016 Paltalk DD TNTDCNDVN by HVCali @5pm

7 22 2016 Paltalk DD TNTDCNDVN by HVCali @5pm

RFI 20h Radio Vietnamese Ngày 25-7-2016, DAI PHAT THANH QUOC TE PHAP Bản...

OVM4TV 192

OVM4TV 193

OVM4TV 195

Khó khăn không nói thành lời - Lâm Ngân Mai

Tiếng kêu cứu của Dân Oan Việt Nam - phim tài liệu của CFDV

Wednesday, July 6, 2016

Ngày Độc Lập Hoa Kỳ 4 Tháng 7 - Trần Khải

Khắp nước Mỹ đang siết chặt an ninh, phòng ngừa khủng bố tấn công vào những ngày cuối tuần này. Vì chúng ta đang trong những ngày cuối tuần dài của Lễ Độc Lập Hoa Kỳ, còn gọi là Ngày July Fourth, hay Ngày 4th of July.

Ngày 4 tháng 7 hàng năm là ngày khắp Hoa Kỳ tưng bừng pháo bông, diễn hành, hội chợ, mở tiệc... vì đó là ngày lập quốc Hoa Kỳ.

Và bây giờ cũng là ngày quân khủng bố muốn tấn công để lấy tiếng, vì ngày lễ này là biểu tượng tự hào về đất nước Hoa Kỳ.

Hôm Thứ Năm 30-6-2016, một ngày trước khi nhiều triệu dân Mỹ lái xe, lên xe lửa, lên phi cơ để mừng ngày cuối tuần của Lễ Độc Lập Hoa Kỳ, Bộ Trưởng Nội An Jeh Johnson cảnh báo rằng dân Mỹ sẽ thấy siết chặt an ninh công cộng nhiều thêm vào ngày lễ này.

Nhiều phi trường khắp Hoa Kỳ cũng cho biết bắt đầu siết thêm an ninh sau trận tấn công khủng bố ở Istanbul, Thổ Nhĩ Kỳ.

Tại Hoa Kỳ, Ngày Độc Lập, còn gọi là 4 tháng 7 (the 4th of July), là một ngày lễ liên bang để kỷ niệm Tuyên ngôn Độc lập được ký năm 1776.

Theo Tự điển Bách khoa Mở, tuy ngày 4 tháng 7 đã được kỷ niệm từ lâu, nhiều người cho rằng ngày này không chính xác. Trong cuộc Chiến tranh Cách mạng, những người thuộc địa ở vùng Tân Anh (New England) đã đấu tranh với Anh từ tháng 4 năm 1775. Kiến nghị đầu tiên trong Quốc hội Lục địa để giành độc lập được đưa ra trong ngày 8 tháng 6. Sau khi có nhiều bàn cãi, Hội nghị đã bí mật thống nhất bầu (12-0) đòi độc lập từ Đế quốc Anh trong ngày 2 tháng 7. Hội nghị sau đó sửa đổi văn bản tuyên ngôn cho đến sau 11 giờ ngày 4 tháng 7, khi 12 thuộc địa bầu chấp nhận và đưa ra một phiên bản chưa ký cho các nhà in. Lúc đó, New York không bầu trong cả hai cuộc. Philadelphia đón mừng Tuyên ngôn bằng cách đọc bản tuyên ngôn với công chúng và đốt lửa mừng trong ngày 8 tháng 7. Mãi đến ngày 2 tháng 8 thì một phiên bản sạch mới được các thành viên trong hội nghị ký, nhưng vẫn giữ bí mật để họ khỏi bị quân Anh đánh trả đũa.

John Adams, được Thomas Jefferson cho là một trong những người quan trọng nhất trong phía đòi độc lập, viết thư cho vợ Abigail trong ngày 3 tháng 7 rằng ông tin rằng ngày 2 tháng 7 sẽ được kỷ niệm làm ngày độc lập trong các thế hệ tới. Ông đã sai hai ngày. Tuy biểu quyết trong ngày 2 tháng 7 là việc quyết định, ngày 4 tháng 7 là ngày được viết trong bản tuyên ngôn. Văn bản của Jefferson, sau khi được Hội nghị hiệu đính, được chấp nhận trong ngày 4. Đó cũng là ngày đầu tiên dân chúng Philadelphia nghe được tin về việc đòi độc lập chính thức này.

Ông Hồ Chí Minh đã copy một đoạn văn từ bản Tuyên ngôn độc lập năm 1776 của Hoa Kỳ để đưa vào bản Tuyên ngôn độc lập nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa do chính ông đọc tại vườn hoa Ba Đình, Hà Nội, vào ngày 2 tháng 9 năm 1945. Đoạn văn này như sau:

"Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc."

Nhưng than ôi, cả ông Hồ và Đảng CSVN của ông không hề tôn trọng những lời tuyên ngôn tuyệt vời như thế.

Trong bản Việt ngữ đăng ở MaxReading.com, Tuyên Ngôn Độc Lập Hoa Kỳ có những đoạn mở đầu như sau, trích:

"Trong tiến trình phát triển của nhân loại, khi một dân tộc nào đó cần thiết phải xóa bỏ những mối liên kết chính trị giữa họ với một dân tộc khác và khẳng định trước các lực lượng trên toàn trái đất vị thế độc lập và bình đẳng mà các qui luật của tự nhiên và thượng đế đã ban cho họ, thì sự tôn trọng đầy đủ đối với các quan điểm của nhân loại đòi hỏi họ phải tuyên bố những nguyên do dẫn họ đến sự biệt lập đó.

Chúng tôi khẳng định một chân lý hiển nhiên rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, rằng tạo hóa đã ban cho họ những quyền tất yếu và bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền được tự do và mưu cầu hạnh phúc. Rằng để đảm bảo cho những quyền lợi này, các chính phủ được lập ra trong nhân dân và có được những quyền lực chính đáng trên cơ sở sự nhất trí của nhân dân, rằng bất cứ khi nào một thể chế chính quyền nào đó phá vỡ những mục tiêu này, thì nhân dân có quyền thay đổi hoặc loại bỏ chính quyền đó và lập nên một chính quyền mới, đặt trên nền tảng những nguyên tắc cũng như tổ chức thực thi quyền hành theo một thể chế sao cho có hiệu quả tốt nhất đối với an ninh và hạnh phúc của họ.

Thật vậy, sự thận trọng sẽ buộc người ta hiểu rõ rằng một chính quyền đã được thiết lập qua một thời gian dài thì không nên thay đổi chỉ vì những lý do đơn giản, nhất thời. Mọi kinh nghiệm đều đã chứng tỏ điều đó, rằng khi cái xấu còn trong chừng mực chịu đựng nổi, thì nhân loại dễ cam chịu nó, hơn là dám tự trao cho mình quyền loại bỏ những thể chế mà họ đã quen thuộc. Nhưng khi hàng loạt các hành vi lạm quyền và chiếm đoạt theo đuổi những mục tiêu giống nhau, lộ rõ ý đồ áp chế họ dưới ách chuyên quyền độc đoán, thì họ có quyền và có bổn phận phải lật đổ chính quyền đó và bổ nhiệm những chiến sĩ mới để bảo vệ nền an ninh của họ trong tương lai.

Những thuộc địa này đã từng phải cắn răng chịu đựng, nhưng bây giờ đã đến lúc buộc họ phải xóa bỏ thể chế chính quyền cũ. Lịch sử của vua nước Anh hiện nay là lịch sử của những nỗi đau thương và sự tước đoạt triền miên, tất cả đều nhằm mục đích trực tiếp là thiết lập ách chuyên chế bạo ngược ở những bang này..."(hết trích)

Chúng ta đọc kỹ, và suy nghĩ về Việt Nam, để thấy rằng, một thời xa xưa của thế kỷ 18, triều đình Anh quốc là thực dân, bóc lột thuộc địa Hoa Kỳ.

Và bây giờ, Đảng CSVN cũng đóng vai thực dân, biến dân tộc làm thần dân cho đảng này.

Cái xấu, lạm quyền, độc đoán, chuyên quyền, áp chế...

Và rồi:

"Chúng tôi khẳng định một chân lý hiển nhiên rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, rằng tạo hóa đã ban cho họ những quyền tất yếu và bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền được tự do và mưu cầu hạnh phúc."

Tại sao cùng là dân tộc Việt với nhau, lại có thể áp bức nhau như bây giờ nhỉ. Phải chăng ĐCSVN không phải là người Việt nữa?



Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận
Freespeech4vietnam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 Voice Mail

Sự kiện Formosa phải là đại thảm hoạ của dân tộc VN - Trang Lê

Tuesday, July 5, 2016

Chúng ta không vô can !!! Cô Giáo Trần Thị Lam

- Vậy là sau bao nhiêu ngày chờ đợi, cuối cùng dù đau đớn, ta cũng phải chấp nhận một sự thật là biển đã bị đầu độc. Chúng ta tạm bằng lòng vì thủ phạm của tội ác đã được gọi tên. Những người thiếu trách nhiệm, buông lỏng quản lý... rồi đây phải trả lời trước công luận và chịu trách nhiệm trước pháp luật. Nhưng còn chúng ta, chúng ta có thật sự vô can?
 
Chúng ta đã thờ ơ với tình hình chính trị xã hội của đất nước khi nghĩ rằng mọi việc đã có Đảng và chính phủ lo.
 
Chúng ta nghĩ chỉ cần chăm sóc cho cái tổ của mình là đủ, những biến động ngoài cánh cửa không ảnh hưởng đến gia đình mình.
 
Chúng ta chỉ cần yên ổn.
 
Chúng ta dửng dưng trao vận mệnh của mình và con cháu mình vào tay của những kẻ tham lam và năng lực quản lý yếu kém.
 
Chúng ta sợ hãi đủ thứ, sợ một từ nhạy cảm, sợ cả cái bấm like với một bài viết bày tỏ quan điểm trên các trang facebook, sợ một tiếng nói thầm, sợ thể hiện chính kiến.
 
Chúng ta sống câm lặng như những cái bóng hoặc phù phiếm, sặc sỡ như loài côn trùng.
 
Chúng ta vô cảm.
 
Chúng ta hèn nhát.
 
Cho đến một ngày chúng ta hoảng sợ nhận ra rằng, mâm cơm nhà mình đã thiếu khuyết đi món ăn từ biển, hạt muối ta ăn không biết có an toàn, món rau không thể không chấm nước mắm... mùa hè ta đến biển chỉ để đứng trên bờ ngắm nhìn những con sóng.
 
Tai họa đã gõ cửa nhà tất cả chúng ta, không trừ một ai.
 
Chúng ta nơm nớp lo sợ cho tương lai.
 
Chúng ta sống trong môi trường xã hội nhưng quên mất một điều chúng ta được mẹ thiên nhiên bao bọc và nuôi dưỡng.
 
Khi mẹ thiên nhiên nổi giận thì không có biệt lệ cho bất kỳ ai.
 
Sự hèn nhát, sự sợ hãi, sự dửng dửng, vô cảm đã biến chúng ta thành những kẻ đồng lõa với cái ác.
 
Chúng ta đã phản bội thiên nhiên, phản bội quê hương và cái giá chúng ta phải trả là môi trường sống của chính mình bị đầu độc, là sức khỏe, sinh mạng, sự tồn vong của nòi giống.
 
Để xảy ra thảm cảnh môi trường như ngày hôm nay, tôi, bạn, tất cả chúng ta đều không vô can.
 

Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ VOA Radio Vietnamese, 8h00, ngày 5/7/2016 VOA tiếng...

7-2-2016 Chương Trình Từ Cánh Đồng Mây với CCB Nhà báo Nguyễn Vĩnh Nguyên

Cô giáo Nguyễn Thị Bích Hạnh bị csvn đuổi dạy (Từ 1 Cô Giáo trở thành 1 Người Đàn Bà Thép sau 9 năm)

Monday, July 4, 2016

Thông Báo Tài Chánh 30 Tháng 06 Năm 2016

Kính thưa quý Ân Nhân, ban điều hành  cập nhật Tài Chánh  hàng tháng, xin vui lòng liên lạc với chúng tôi qua phone 612-986-4914 hoặc email: freespeech4vietnam@gmail.com , để ban điều hành kiểm lại, nếu có điều gì thiếu sót mong được sự thông cảm của quý vị,,, Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận xin thánh thật cám ơn.








Bản Thông Báo Tài Chánh FSP4VN
Còn Lại Của Tháng May/2016
$1,768.34
Nhận Của Tháng Jun/2016
$1,140.00
Tổng Cộng Tháng Jun/2016
$2,908.34
Trừ Ra Chí Phí Tháng Jun/2016
($1,316.12)
Tổng Cộng Số Tiền Hiện Tại
$1,592.22

Tên khủng bố Nhà Hàng Mỹ Cảnh, Sàigòn ngày 25/06/1965

Các bạn có biết rằng một đống huân huy chương treo kín ngực người đàn ông trông rất nhân hậu này có được từ đâu ko? Từ máu của chính người Việt Nam ta đó!
Đây chính là tên khủng bố Huỳnh Phi Long, kẻ cùng đồng bọn đã đánh bom nhà hàng Mỹ Cảnh trên bến Bạch Đằng, Sài Gòn đêm 25/6/1965. Vụ khủng bố do 5 tên Việt Cộng thực hiện, cầm đầu là Huỳnh Phi Long, đã khiến 43 người chết (trong đó có 21 người Việt Nam) và 81 người bị thương (62 người Việt Nam). bên Tây có khủng bố Hồi giáo thì bên ta cũng có khủng bố Hồ giáo đấy thôi 





Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận
Freespeech4vietnam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 Voice Mail

Giữa Quê Người Tôi Hát Tên Anh - Võ Thu Nga & Huy Hoàng

OVM4TV 186

dân đến đồn công an đòi Hoàng Dũng bị bắt vì đòi khởi kiện Formosa xả th...

Công an mặc áo chống đạn trang bị vũ khí đánh kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh tại...

Vì Hai Chữ Tự Do !!!!

Nước Mỹ chào mừng ngày Lễ Độc Lập lần thứ 240
Hôm nay July 04, Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ Kỷ niệm tròn 240 năm ngày thông qua Tuyên ngôn Độc lập (July 04,1776 - July 04, 2016).
Trong không khí tưng bừng chào mừng ngày Lễ Độc lập, trên khắp nước Hoa-Kỳ diễn ra nhiều hoạt động văn hóa sôi nổi như diễn hành, bắn pháo hoa, lễ hội, tiệc ngoài trời… Người dân Hoa-Kỳ sẽ được chiêm ngưỡng những màn trình diễn pháo hoa từ 9 quốc gia và pháo hoa có thể thay đổi tới 17 màu.
Người Mỹ bắt đầu tổ chức chào mừng Lễ Độc lập từ năm 1977. Các lễ kỷ niệm lớn đầu tiên diễn ra ở thành phố Philadelphia, mở màn bằng diễu hành, bắn 13 loạt pháo chúc mừng cùng lễ hội pháo hoa. Theo Liên đoàn bán lẻ quốc gia Mỹ, số tiền dự đoán được chi tiêu cho lễ Quốc khánh năm nay là 6,8 tỷ USD.
Trong ngày Quốc khánh, người Mỹ tiêu thụ khoảng 150 triệu chiếc xúc xích và họ cũng chế biến các món ăn độc đáo khác, trong đó có món súp rùa bởi tương truyền, ngày 4-7-1776, cựu Tổng thống John Adams cùng vợ ăn mừng Lễ Độc lập với món chính là súp rùa, cá hồi kho với nước sốt trứng, đậu xanh và khoai tây luộc.
Vào ngày 4-7, người Mỹ chỉ dám gõ nhẹ 13 lần vào chiếc chuông Tự do - một trong những biểu tượng của nước Mỹ để làm dấu hiệu thông báo cho các chuông khác trên khắp đất nước, bởi chuông Tự do có một vết nứt lớn.
Ngày 4-7 năm nay cũng có ý nghĩa đặc biệt với Tổng thống Barack Obama, bởi đây là lần cuối ông kỷ niệm Ngày Độc lập trên cương vị người đứng đầu nước Mỹ và đây cũng là thời điểm quan trọng khi con gái lớn của ông - Malia Obama, sinh ngày 4-7-1998 vừa tròn 18 tuổi. Tuy nhiên, bên cạnh không khí tưng bừng chào đón ngày Quốc khánh, Mỹ cũng đang tăng cường các biện pháp an ninh trên toàn quốc.
Nhà chức trách Mỹ cho biết không có mối đe dọa cụ thể trong dịp lễ này, tuy nhiên, sau vụ tấn công tại sân bay Istanbul ở Thổ Nhĩ Kỳ và Bangladesh, Giám đốc Cơ quan Tình báo Trung ương Mỹ (CIA) John Brennan cảnh báo rằng nhóm Nhà nước Hồi giáo (IS) tự xưng có thể tìm cách thực hiện một vụ tấn công tương tự ở Mỹ. Cảnh sát vũ trang được triển khai tăng cường tuần tra tại các sân bay và trạm xe lửa, xe buýt.



Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận
Freespeech4vietnam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 Voice Mail