Đảng cộng đã phá mạt tàn quê hương
Vét vơ của cải ruộng nương
Cướp nhà, cướp đất một phường ác gian
Đấu tố, chém giết dã man
Dậy con tố bố đầy tràn bất lương
Cắt phăng đất nước đoạn trường
Dòng sông Bến Hải đôi đường cách chia
Đớn đau những phải xa lìa
Làng xưa, bến cũ, tiến về phương Nam
Nắng vàng mái ấm an toàn
Dựng mùa hoa nở rỡ ràng dân nam
Tưởng đâu cuộc sống thanh nhàn
Cộng đem súng đạn Tầu ban giết người
Nồi da sáo thịt tơi bời
Khủng bố, bắn giết những người anh em
Mẹ Việt Nam khóc rũ mềm
Đớn đau vì lũ con quên cội nguồn
Dân tộc bất hạnh lệ tuôn
Núi xương , sông máu thảm buồn quê hương
Vũ khí Nga, Hán phô trương
Từ phương Bắc lấn xâm phương Nam rồi
Tan hoang bình địa, hỡi Trời
Cửa tan nhà nát rã rời tâm can
Người dân xơ xác nghiệt oan
Chiến sĩ gẫy súng mộng tan trong tù
Thế rồi, đảng cộng trả thù
Lùa dân Nam đến tít mù rừng hoang
Cướp nhà, cướp của, cướp vàng
Cướp sạch, cướp hết bàng hoàng xót đau
Đảng vơ vét để chia nhau
Thì ra "giải phóng" là Tao cướp Mày
Thế rồi, dân hãi chạy ngay
Vượt rừng, vượt biển, thương thay dân lành
Bốn mươi năm không chiến tranh
Nước Việt xuống dốc không phanh mọi đường
Đói nghèo, nhục nhã, nhiễu nhương
Suy thoái đạo đức, bất lương lan tràn
Quan quyền lươn lẹo tham gian
Đảng viên tỷ phú mưu toan lọc lừa
Dân nghèo không mái che mưa
Quan đảng nhà nạm ngọc thừa vàng son
Học trò lội suối trèo non
Học trên sàn đất héo hon đói lòng
Đảng xây nghìn tỷ tượng đồng
Túi quan tham vét hoa hồng năm trăm
Xa lộ cầu cống đường hầm
Xi măng cốt sắt hà rầm đảng ăn
Cầu cống xơi láng không nhằn
Cho nên mưa lũ, phố thành biển sông!
Kể sao cho hết nỗi lòng
Oán than, thù giận, hận giòng mọt sâu
Nhưng tội nặng, kể hết đâu
Bán nước, bán biển, địa đầu non sông
Rồi đây bán cả giang sơn
Cho quân Tàu cộng. Căm hờn đau thương
Đứng lên dành lại quê hương
Từ tay đảng cộng, muôn phương vui mừng
Đứng lên con cháu Trưng Vương
Hưng Đạo, Nguyễn Huệ, Triệu Nương, Ngô Quyền
Đứng lên dành lại quê hương!
Thiên Kim
Dậy con tố bố đầy tràn bất lương
Cắt phăng đất nước đoạn trường
Dòng sông Bến Hải đôi đường cách chia
Đớn đau những phải xa lìa
Làng xưa, bến cũ, tiến về phương Nam
Nắng vàng mái ấm an toàn
Dựng mùa hoa nở rỡ ràng dân nam
Tưởng đâu cuộc sống thanh nhàn
Cộng đem súng đạn Tầu ban giết người
Nồi da sáo thịt tơi bời
Khủng bố, bắn giết những người anh em
Mẹ Việt Nam khóc rũ mềm
Đớn đau vì lũ con quên cội nguồn
Dân tộc bất hạnh lệ tuôn
Núi xương , sông máu thảm buồn quê hương
Vũ khí Nga, Hán phô trương
Từ phương Bắc lấn xâm phương Nam rồi
Tan hoang bình địa, hỡi Trời
Cửa tan nhà nát rã rời tâm can
Người dân xơ xác nghiệt oan
Chiến sĩ gẫy súng mộng tan trong tù
Thế rồi, đảng cộng trả thù
Lùa dân Nam đến tít mù rừng hoang
Cướp nhà, cướp của, cướp vàng
Cướp sạch, cướp hết bàng hoàng xót đau
Đảng vơ vét để chia nhau
Thì ra "giải phóng" là Tao cướp Mày
Thế rồi, dân hãi chạy ngay
Vượt rừng, vượt biển, thương thay dân lành
Bốn mươi năm không chiến tranh
Nước Việt xuống dốc không phanh mọi đường
Đói nghèo, nhục nhã, nhiễu nhương
Suy thoái đạo đức, bất lương lan tràn
Quan quyền lươn lẹo tham gian
Đảng viên tỷ phú mưu toan lọc lừa
Dân nghèo không mái che mưa
Quan đảng nhà nạm ngọc thừa vàng son
Học trò lội suối trèo non
Học trên sàn đất héo hon đói lòng
Đảng xây nghìn tỷ tượng đồng
Túi quan tham vét hoa hồng năm trăm
Xa lộ cầu cống đường hầm
Xi măng cốt sắt hà rầm đảng ăn
Cầu cống xơi láng không nhằn
Cho nên mưa lũ, phố thành biển sông!
Kể sao cho hết nỗi lòng
Oán than, thù giận, hận giòng mọt sâu
Nhưng tội nặng, kể hết đâu
Bán nước, bán biển, địa đầu non sông
Rồi đây bán cả giang sơn
Cho quân Tàu cộng. Căm hờn đau thương
Đứng lên dành lại quê hương
Từ tay đảng cộng, muôn phương vui mừng
Đứng lên con cháu Trưng Vương
Hưng Đạo, Nguyễn Huệ, Triệu Nương, Ngô Quyền
Đứng lên dành lại quê hương!
Thiên Kim
No comments:
Post a Comment