Wednesday, August 24, 2016

Cải cách ruộng đất (1949 -1957) - HỒ CHÍ MINH - LAND REFORM VIETNAM

8 20 2016 Paltalk DD TNTDCNDVN by HVCali @5pm

Côn đồ chặn Đại sứ quán Đức ko cho thăm tiến sỹ Nguyễn Quang A

Hàng ngàn người tiếp tục xuống đường chống Formosa tại Nghệ An, Hà Tĩnh

90 năm csvn là con hoang, đầy tớ cs Tàu - Phạm V

Nguồn gốc 90 năm csvn là con hoang, đầy tớ cs Tàu!
Tháng 9 tới đây có 2 hội nghị thượng đỉnh: từ 3 đến 4 tháng 9, hội nghị thượng đỉnh G-20 qui tụ 20 nước đã phát triển (developed) và đang phát triển (developing). Dẫn đầu vẫn là G-20, câu hỏi đặt ra: TT Obama có gặp riêng TT Putin không? CT Tập Cận Bình có gặp riêng TT Nhật Bản Abe không? TT Obama, tin từ Washington cho biết chắc là không gặp Tập Cận Bình, hai bên đang gay go, Biển Đông là vấn đề số một. Vả lại, họ Tập cho rằng Obama đã không còn quyền lực, chỉ còn 5 tháng nữa thôi là phải rời Bạch Ốc.Bận rộn và lo lắng cho họ Tập và Ngoại trưởng Vương Nghị không phải là vấn đề kinh tế ở thượng đỉnh G-20 hay thượng đỉnh ASEAN ở Viên Chăn, Lào, mà lại là vấn đề phán quyết của tòa án Trọng Tài The Hague ở Hòa Lan. Thượng đỉnh ASEAN ở Viên Chăn gồm 27 nguyên thủ quốc gia từ TT Nga Putin cho đến Thủ tướng Nhật, TT Nam Hàn, CT Tập Cận Bình, Thủ tướng Ấn Độ, TT Tân Tây Lan, Úc Đại Lợi, Anh quốc và Liên Âu.Thế giới quan tâm về vấn đề Biển Đông và phán quyết của tòa trọng tài The Hague sẽ bất ngờ được nêu lên ở thượng đỉnh G20 ở Hàng Châu, Hoa Lục. Trường hợp này khó mà ngăn nổi. Một số nước sẽ nêu gương sáng của Hoa Kỳ: tòa Trọng tài The Hague đã ra phán quyết Hoa Kỳ phải trả lại cho Iran 400 triệu $US và tiền lời từ năm 1979 cho cựu hoàng Shah của Iran, ông đặt mua khí giới của Mỹ nhưng Mỹ chưa trao thì xảy ra cuộc cách mạng Khomeini, Shah bị lật đổ, Hoa Kỳ không trao hàng, đóng băng 400 triệu đô. Hoa Kỳ đã tuân theo phán quyết của tòa và đã trả 400 triệu đô cho Iran. TC đã chống lại phán quyết của tòa trọng tài The Hague, vấn đề trở nên nghiêm trọng và rất nghiêm trọng.TRUNG CỘNG QUYẾT NẮM CHẶT VN!CT Tập Cận Bình sẽ qua "kinh lý" VN vào tháng 9, 2016 này sau khi tham dự Hội nghị thượng đỉnh ASEAN & Á Đông ở Viên Chăn, Lào, vào trung tuần tháng 9 này. Tin từ Hà Nội cho bản báo biết ĐCSVN chuẩn bị cuộc đón tiếp từ tuần này, bộ Chính trị Cộng đảng đã cử Đinh Thế Huynh thay TBT Phú Trọng tiếp rước Bình. Nhớ lại tháng 10, 2015, Tập sang kinh lý VN trước khi xuống Tân Gia Ba hội đàm với TT Đài Loan Mã Anh Cửu, Tập xác định trước thềm phủ chủ tịch, bên Trương Tấn Sang, nói trống không câu "Một hành lang, một con đường" tức dùng hành lang Biển Đông dọc theo duyên hải VN và lập con đường Tơ lụa Biển Đông. Bộ CT cử Đinh Thế Huynh ra tận phi trường Nội Bài, đứng dưới chân máy bay đón rước vợ chồng CT Bình. Giới quan sát ở Hà Nội bấy giờ đã tiên liệu Huynh sẽ lên vù vù. Đại hội Đảng XII, Huynh được đôn lên hàng thứ 6, Huynh - Trưởng ban Tuyên giáo TƯĐ - sẽ thay Trọng.HAI TÊN VIỆT GIAN CÔNG KHAI BÁN LINH HỒN DÂN TỘC CHO TCĐinh Thế Huynh, Đinh La ThăngTổng cục tình báo Hoa Nam của TC bao trùm Việt, Miên, Lào và Thái Lan, có thể nói đã đào tạo tay sai tâm phúc một cách kỳ công, trong đó có Đinh Thế Huynh, Đinh La Thăng, dân Nam Định. Đinh Thế Huynh còn là Chủ tịch Hội đồng lý luận TƯĐ, cùng một đối tác đồng chí với TC, mỗi năm luân phiên họp một lần, là cơ quan tối cao về tư tưởng, ý thức hệ và lập trường chung của hai đảng Việt - Trung và thực ra chỉ là một hệ thống từ thời HCM tức Lý Thụy ở Quảng Châu, thủ đô của Trung Hoa Dân Quốc, thời Quốc Cộng liên hiệp. ĐCSVN chỉ là tế bào của ĐCSTH.Mặc dầu Nguyễn Tất Thành là người Đông Dương đầu tiên trong ĐCS Pháp và cũng là cán bộ Đông Dương đầu tiên trong Đệ Tam Quốc Tế nhưng ĐCS Đông Dương lại là đứa con hoang của ĐCS Tàu. Năm 1924, Thành tức Linov theo Đặc sứ Borodine từ Mạc Tư Khoa qua Bắc Kinh rồi xuống Quảng Châu. Thành/Linov chưa biết đến cái nôi của CSĐD, Thành đổi tên là Lý Thụy nhờ có Hồ Học Lãn, trung tá phục vụ trong QĐQDĐ Trung Hoa, Lý Thụy mới móc nối được với Lâm Đức Thụ, tên điệp viên của Mật thám Pháp đóng vai khi thì là VNQPH, khi úp úp mở mở là CS Đông Dương, dù bấy giờ CSĐD chưa ra đời. Qua tên điệp viên Thụ, Lý Thụy móc nối được với Hồ Tùng Mậu cùng quê với Cử nhân Hồ Sĩ Tảo, sinh phụ của Tất Thành. Người CSĐD đầu tiên là Đặng Thú Hức, từ Thái Lan trốn qua Tàu và ông gia nhập CS Tàu ở Thượng Hải.Thời gian đầu ở Quảng Châu, Đệ Tam CSQT qua Borodine ghép Lý Thụy tức Linov vào cơ sở ĐCS Tàu hoạt động trong chính phủ Quốc Cộng Liên Hiệp mà Chu Ân Lai là Bí thư Đảng, sau Chu Ân Lai trao cho vợ là Đặng Dĩnh Siêu nắm quyền Bí thư. Từ đây, Lý Thụy là đảng viên ĐCS Tàu trong vòng tay vợ chồng Chu Ân Lai. Nhờ có cái thế phái khiển tình báo đặc trách Đông Dương, trong Đông Phương Bộ (Tình báo quốc ngoại của Liên Xô), Lý Thụy nổi bật lên hàng đầu, khuất phục được Hồ Tùng Mậu, loại Đặng Thú Hức (người Nghệ An), lôi kéo được Hoàng Văn Hoan v.v... Để che mắt QDĐ Tàu và để có căn cước hợp pháp, CS Tàu phong Lý Thụy quân hàm Thiếu tá Đệ Bát lộ quân mà chính ủy lúc đầu là Đặng Tiểu Bình, từng được gặp Mao trước năm 1949. Ông ta chuẩn bị lên chiến khu Diên An trình diện Tưởng thì xảy ra chiến tranh Quốc Cộng lần thứ 2.Trốn qua Hồng Kông, Lý Thụy (HCM) đổi tên là Tống Văn Sơ, vẫn là một phái khiển phản gián của KGB Liên Xô, tá danh, Đông Phương bộ thuộc Đệ Tam QuốcTế. Người cao cấp nhất của ĐDCSĐ, thuộc cơ sở ĐCS Tàu, là Hồ Tùng Mậu bị Anh bắt nhốt. Sơ trốn thoát, cuối cùng cũng bị bắt. Mật thám Anh đột nhập vào một căn nhà trọ, tóm cổ Tống Văn Sơ (HCM) đang nằm cùng một giường với một thiếu nữ, nàng chính là vợ Hồ Tùng Mậu đang nằm tù. Nàng bị giữ mấy ngày rồi được thả, bỏ đi biệt tăm từ bấy giờ. Sơ thoát khỏi tù, Đệ III QT giúp cho Sơ vẫn giữ tên Linov, trốn qua Ý rồi từ đây trở về Moscow.Năm 1938, Linov được Tình báo KGB Liên Xô gởi về Tàu, cùng đi một chuyến xe hỏa với Nguyễn Khánh Toàn (sau này về Hà Nội (1945). Toàn bị loại vì biết HCM quá nhiều, sau năm 1946, chỉ được HCM cho giữ chức Chủ tịch UB kháng chiến Liên khu 4. Một đảng viên CS Tàu người Việt sau Đặng Thú Hức là Nguyễn Sơn. Sơn là một tướng trẻ theo Mao Trạch Đông trong cuộc Vạn Lý Trường Chinh chạy lên vùng núi Diên An. Sơn là một trong 16 tướng Hồng quân sống sót, cùng Mao và Đặng Tiểu Bình (chính ủy) chạy đến Diên An.Năm 1945, nghe tin VMCS đã cướp được chính quyền, Sơn xin Mao về nước, Mao không cho, Sơn liền trốn về, HCM giữ độc tôn lãnh đạo đảng nên chèn ép Sơn, chỉ cho Sơn làm Thiếu tướng Tư lệnh Liên khu Tư (4). Sơn là người duy nhất chỉ gọi HCM là Hồ CT mà không gọi là Bác Hồ như Võ Nguyên Giáp, Phạm Văn Đồng. Sơn không phục Võ Nguyên Giáp, dễ hiểu, Sơn đã từng là Thượng tướng Hồng quân TC. Năm 1950, Sơn bất mãn, ở khu Tư trở qua Tàu, Mao Trạch Đông yêu quí không bỏ tù vì tội đào ngũ, lột lon Sơn xuống Thiếu tướng cho làm Cục trưởng Cục tác chiến. Với tư cách này, Sơn đã từng qua thanh sát chiến trường Cao Ly. Sau Sơn bị ung thư, Mao Trạch Đông cho Sơn về Hà Nội vẫn được hưởng lương bổng tướng lãnh TC và danh vọng "anh hùng Diên An" (viết theo tài liệu của học giả Hoàng Văn Chi, tác giả danh phẩm "Từ thực dân đến Cộng sản". Học giả Hoàng Văn Chi là anh vợ Nguyễn Sơn. Học giả Sơ cuồng Lê Du (Nam Phong tạp chí) có 3 cô em gái là hoa khôi Hà Nội, cô lớn lấy nhà văn Vũ Trọng Phụng, tác giả bộ phê bình "Nhà văn hiện đại", cô út "tuyệt thế giai nhân" lấy Nguyễn Sơn, khoảng năm 1948 ở Thanh Hóa). Theo tác giả Hoàng Văn Chi, Sơn khinh Giáp, rất trọng PV Đồng. Sơn coi HCM là con hoang của ĐCS Tàu, "em nuôi của vợ chồng Chu Ân Lai", chính vợ Chu làm mối cho Lý Thụy lấy Tăng Tuyết Minh và tổ chức tiệc cưới Lý Thụy và Tuyết Minh ở Quảng Châu.Lý Thụy mang chứng minh thư đảng viên ĐCS Tàu. Năm 1938 về Côn Minh (Vân Nam), cơ sở tình báo ĐCS Tàu trao cho thương gia Lý Ban (CS Tàu nằm vùng) bao bọc, chứa chấp Lý Thụy. Một hôm, theo lệnh đảng, Lý Ban bàn với Lý Thụy rằng ĐCSĐD cần thay đảng kỳ nền đỏ búa liềm. Đó là quốc kỳ Liên Xô. CSĐD cần phải được CS Trung Hoa giúp đỡ, chi bằng đặt CSĐD vào hệ thống ĐCS Tàu. Thứ nhất sẽ được Trung tướng Tiêu Văn, "Tả phái nằm vùng" bí mật yểm trợ. Tiêu Văn là Phụ tá Đại tướng Trương Phát Khuê, Tư lệnh Đệ Tứ chiến khu Hoa Nam còn gọi là Đệ Tứ Phương diện quân, sau nữa sẽ biến CSĐD thành đảng CSVN nằm trong cơ sở ngoại biên của ĐCS Tàu do Mao Trạch Đông lãnh đạo. Do vậy, Đảng kỳ của ĐCSVN trong hệ thống ĐCS Tàu lấy nền đỏ một sao vàng, một sao này là một sao ngoại biên của "Ngũ tinh liên châu". Đổi cờ đảng như thế dễ nhận ra nhau là anh em ruột thịt "như môi với răng". Lý Thụy, Phạm Văn Đồng, Hoàng Văn Hoan đồng ý ngay! Để tạo vây cánh, HCM đề nghị Lý Ban làm ủy viên liên lạc, là gạch nối giữa CSVN và ĐCSTH, đứng sau là Trung tướng Tiêu Văn ngầm hỗ trợ. Tiêu Văn được Đại tướng Trương Phát Khuê cử làm giám đốc đặc trách các đảng CMVN ở Đệ Tứ khu chiến, chính yếu là VNQDĐ và Đồng Minh Hội. Tóm lại ĐCSĐD hoạt động ở Trung Hoa chỉ là cơ sở của ĐCSVN trong hệ thống ĐCS Tàu.VAI TRÒ CỦA PHẠM VĂN ĐỒNGNhững người CSVN đầu tiên ở Tàu (trong bí mật thuộc ĐCS Tàu) ngoài Đặng Thú Hức, Hồ Tùng Mậu, Phạm Văn Đồng rồi đến Hoàng Văn Hoan là nhân vật chủ chốt.
 Phạm V

Tình Hình Kinh Tế & Chính Trị Trung Cộng - Chu Chỉ Nam

Sơ qua tình hình chính trị và kinh tế của Trung Cộng, cùng  sự  khác biệt giữa Tập Cận Bình và Lý Khắc Cường về cải tổ kinh tế
Chu Chi Nam và Vũ Văn Lâm
 - Gần đây báo chí Trung cộng, Hồng Kông và báo chí ngoại quốc, đặc biệt là tờ Wall Street Journal, có đăng tải sự khác biệt quan điểm giữa Tập Cận Bình và Lý Khắc Cường về vấn đề cải tổ kinh tế. Sự khác biệt này, nhất là ở giới chóp bu, từ xưa đến giờ vẫn được giấu kín, nay được bạch hóa.
Tại sao vậy? Chúng ta hãy cùng nhau bàn luận để nhìn rõ vấn đề hơn.
Nhưng để nhìn rõ vấn đề, chúng ta cũng cần nhìn sơ về tình hình chính trị và kinh tế nước Tàu:
I) Chính trị và kinh tế Trung cộng từ ngày mở của của Đặng Tiểu Bình
Chúng ta không ai chối cãi rằng từ ngày trở lại chính quyền, Đặng Tiểu Bình chủ trương chính sách mở cửa, từ năm 1978 tới nay, Trung cộng đã làm một bước tiến nhảy vọt, khác với chính sách "Đại Nhảy Vọt" của Mao Trạch Đông vào 1958-1960 đã đưa nước Tàu vào nạn đói, đưa đến hậu quả hàng 40 triệu dân Tàu đã chết. Bước nhảy vọt của họ Đặng không những đã chấm dứt nạn đói, mà còn đưa Trung cộng vào hàng cường quốc kinh tế đứng thứ nhì trên thế giới, nếu tính theo Tổng sản lượng.
Tại sao nước Tàu lại làm được một bước tiến nhảy vọt dưới thời Đặng Tiểu Bình. Đây là một câu hỏi mà nhiều nhà quan sát, nhiều nhà kinh tế đặt ra.
Tất nhiên khi trở lại chính quyền, họ Đặng đã lấy nhiều quyết định, không phải là một mình, mà do một nhóm người chóp bu. Nhóm người chóp bu này nằm trong 8 đại gia đình, theo đó:
1) Gia đình Đặng Tiểu Bình.
2) Gia đình tướng Vương Chấn, đây là một người tướng văn dốt, vũ dát, một thảo khấu. Vào thời Mao Trạch Đông bị Tưởng Giới Thạch ruồng bắt, phải làm cuộc Vạn lý Trường chinh, bị vây khốn, thiếu lương thực, thì đã được nhóm thảo khấu của Vương Chấn giúp đỡ. Từ đó họ Vương đã được Mao trao toàn quyền lo về vấn đề lương thực của quân đội, theo Mao hết mình, sau khi Mao chết, thì theo Đặng. Chính Vương Chấn và Trần Vân, đã đề nghị vào buổi họp Trung ương đảng vào ngày 10 đến ngày 22/03 /1977, dưới thời của Hoa Quốc Phong, người được Mao chỉ định chính thức kế vị, rằng cần phải phục hồi quyền lực của Đặng Tiểu Bình, nhưng đề nghị này bị từ chối và Vương Chấn bị Trung ương khiển trách.
Vì vậy sau khi họ Đặng truất phế được họ Hoa, Vương Chấn được trọng dụng, coi như nhân vật thứ nhì của Bát đại gia.
3) Gia đình đứng thứ ba là Trần Vân, như vừa nói ở trên. Ông này được coi như "giáo hoàng" về kế hoạch kinh tế, suốt trong thời kỳ Mao cầm quyền, hay xa hơn nữa là từ ngày đảng cộng sản Tàu được thành lập năm 1921. Đây cũng là người ủng hộ nhiệt tình họ Đặng, chấp nhận trao quyền kinh tế cho con cháu Bát đại gia.
4) Gia đình thứ tư là Dương Thượng Côn, đã là tay em của Đặng Tiểu Bình từ lúc ở Liên Sô về, là Phó tướng của họ Đặng, đặc trách về Quân ủy Quân đoàn 8, ở vùng Tây nam; sau được đưa lên Quân ủy toàn quân, rồi Chủ tịch nước, vào thời biến cố Thiên An Môn, 1989. Người ra đón Gorbatchev ở phi trường trong chuyến viếng thăm đầu tiên nước Tàu, chính là Dương Thượng Côn.
5) Lý Tiên Niệm, đương kim Chủ tịch Quốc Hội lúc bấy giờ.
6) Tống Niệm Cùng, Phó thủ Tướng, đặc trách về kinh tế nước ngoài.
7) Bành Chân, Thị trưởng thành phố Bắc Kinh, đặc trách về vấn đề pháp luật.
8) Bạc Nhất Ba, cha của Bạc Hy Lai, Chủ tịch Hội đồng Cố vấn.
Bát đại gia đã lấy một số quyết định quan trọng, trên mọi lãnh vực từ chính trị quốc nội tới hải ngoại, từ kinh tế tới canh nông rồi xã hội, và vẫn còn ảnh hưởng sâu đậm trên nước Tàu, cho tới ngày hôm nay.
Đại để những quyết định đó là:
Về đối ngoại: chấp nhận chính sách mở cửa và đứng hẳn về phía tư bản, nhất là từ khi Đặng Tiểu Bình viếng thăm Hoa Kỳ năm 1979, rồi dạy cho Việt Nam một bài học, thách thức Liên Sô lúc bấy giờ, mặc dầu Việt Nam và Liên Sô mới ký một hiệp ước hỗ tương quân sự vào năm 1978.
Về canh nông và kinh tế: Chấp nhận cho nông dân mướn đất, tự trồng trọt, một phần hoa lợi đóng cho chính phủ, phần còn lại để tiêu dùng và có thể bán trên thị trường. Quyết định đã được lấy từ thời thất bại của chính sách "Đại nhảy vọt" của Mao, nhưng nay được giữ lại. Về kinh tế, chấp nhận cho mở những hãng xưởng tư, mở cửa buôn bán với nước ngoài, thực hiện cuộc thử nghiệm tại một số địa phương, như vùng Thẩm Quyến ở Quảng Đông, mở cửa cho ngoại quốc đến đầu tư, khuyến khích mở những hãng xưởng có sự hợp tác của ngoại quốc, qua hợp đồng "Joint Venture", một phần vốn của ngoại quốc, một phần vốn của tư nhân hay vốn của nhà nước.
Rút tỉa kinh nghiệm thành công của kinh tế Nhật, Nam Hàn, Đài Loan, Singapour, nay Trung cộng của họ Đặng đã hướng nền kinh tế về sản xuất để xuất cảng.
Nhưng một trong những quyết định quan trọng của Bát đại gia, đó là trao toàn tài sản quốc gia, tất cả những hầm mỏ, những hãng quốc doanh, những ngân hàng vào tay con cháu của tám đại gia này, nằm trong 3 tập đoàn chính (Holding), tập đoàn xây cất nhà cửa, do một người con gái và con rể Đặng Tiểu Bình nắm, tập đoàn lo về thực phẩm cho quân đội lúc ban đầu, sau lan sang ngành mở tiệm ăn, xây khách sạn, khu du lịch, khu giải trí, do Vương Quân, con của tướng Vương Chấn cầm đầu, tập đoàn khai thác hầm mỏ, sau lan sang xây cất cầu cống đường xá, đầu tư khai thác dầu mỏ ở nước ngoài, do một người con rể khác của họ Đặng cầm đầu.
Ngoài ra còn có quyết định thành lập một ngân hàng mang tên là Ngân hàng Trung ương Xây dựng Trung quốc, do Trần Nguyên, con của Trần Vân cầm đầu cùng nhiều phó tổng giám đốc là con cháu của Bát đại gia.
Theo tờ báo Bloomberg: "26 hậu duệ (tức con cháu của Bát đại gia) điều hành hay nắm giữ các chức vụ hàng đầu trong các công ty nhà nước thống trị nền kinh tế. Chỉ riêng 3 người con - con trai tướng Vương Chấn, Vương Quân, con rể Đặng Tiểu Bình, Hà Bính, và Trần Nguyên, con trai Trần Vân, đứng đầu hoặc vẫn điều hành các công ty thuộc sở hữu nhà nước với tài sản cộng chung là 1,6 ngàn tỷ $ năm 2011. Con số này tương đương với 1/5 tổng sản lượng lúc bấy giờ." Trung cộng lúc này có vào khoảng 15000 doanh nghiệp nhà nước, được chuyển vào tay con cháu Bát đại gia, nhưng đằng sau có vào khoảng 3000 ngân hàng, người nắm giữ vai trò chính hệ thống ngân hàng, qua Ngân hàng Trung ương xây dựng nước Tàu, là Trần Nguyên, với sự phụ tá của Hà Bính và Vương Quân, yểm trợ những ngân hàng cũ, đồng thời lập ra những ngân hàng mới; cũng như yểm trợ những hãng xưởng quốc doanh cũ và đồng thời lập ra những hãng xưởng mới.
Kết quả là như thế nào: lúc đầu là 3000 ngân hàng, nay trở thành 30000 ngân hàng, vận dụng một số tiền khổng lồ là 30000 tỷ $, gấp 3 lần tổng sản lượng hiện nay. Về những doanh nghiệp quốc doanh thì như thế nào? Từ 15000 bước sang mức độ là 150000, vận dụng một số tiền là 15000 tỷ $, gấp 1,5 tổng sản lượng.
Họ đã đưa kinh tế nước Tàu từ thời chết đói Mao Trạch Đông sang một nền kinh tế tăng trưởng vượt bực, với 2 con số trong một thời gian dài là mấy chục năm.
Một vài con số để rõ:
Tăng trưởng năm 2002 là 9,1 % lên tới mức độ cao nhất là 14,2 % năm 2007, rồi xuống 7,5 % năm 2014, nay 2016 là 6,7 %.
Tất nhiên những con số này cũng chỉ có thể tin một cách tương đối, vì chính Lý Khắc Cường, đương kim Thủ tướng bây giờ, lúc chưa lên Thủ tướng, thường tuyên bố công khai với bạn bè và báo chí ngoại quốc, là những con số do chính phủ đưa ra là không chính xác, có phần thổi phồng. Tuy nhiên không ai chối cãi rằng có tăng trưởng. Trung cộng đã là nền kinh tế đứng thứ nhì thế giới về tổng sản lượng, đứng đầu thế giới về nhập cảng và xuất cảng.
Nền kinh tế chủ yếu là nhằm vào xuất cảng. Những hãng quốc doanh mới lập ra được coi như những trại lính, ban quản trị được chỉ định từ trên xuống, chỉ có nhiệm vụ là truyền lệnh, thợ thuyền là những người lính, hay hơn thế nữa những người nộ lệ, bị bóc lột tối đa, vừa bởi những ông tư bản đỏ, vừa bởi những ông tư bản trắng từ nước ngoài, chỉ biết vâng lời, sản xuất và sản xuất, sản xuất để xuất cảng.
Cán cân thương mại luôn luôn thặng dư, trung bình hàng trăm tỷ $ một năm. Một vài con số: Tính theo phần trăm của tổng sản lượng, thì cán cân ngoại thương năm 2002, thặng dư 2,4%, năm 2003, là 2,6 %, cứ như thế tăng, đến tột độ năm 2007 là 10,1 %, tất nhiên nay bắt đầu giảm như năm 2014 là 2 %. Như đầu năm 2016, xuất khẩu giảm 11,2% và nhập khẩu giảm 19 % so với cùng thời kỳ năm trước.
Chính sách mở cửa kinh tế của Đặng Tiểu Bình và Bát đại gia, có những thành quả tốt đẹp như trên; nhưng ngược lại cũng có những tiêu cực và mặt trái xấu xa của nó, không chỉ riêng trên phương diện kinh tế, mà cả chính trị, xã hội, môi sinh, môi trường và dân số.
Chỉ riêng lãnh vực dân số, chính sách một con làm cho dân số trở nên già sớm, giới trẻ bị hư hỏng, vì là một con, nhất là con trai, nên được nuông chiều.
Về chính trị xã hội, quyết định trao toàn quyền chính trị cho Bát đại gia, và toàn tài sản kinh kế quốc gia cho con cháu họ, đã là một quyết định đi phản lại lòng dân và phản lại chiều hướng tiến bộ của nhân loại. Đó chỉ là một quyết định kéo dài chế độ độc tài cộng sản, mặt trái của chế độ quân chủ, nay cộng thêm chế độ gia tộc. Thực ra nếu chúng ta theo dõi kỹ lịch sử Tàu, thì chế độ Bát đại gia này cũng chẳng có gì mới lạ, nó đã có từ lâu thời Xuân Thu - Chiến quốc (770-256 trước Công Nguyên), và gần hơn nữa là chế độ Bát Kỳ (Tám cái cờ), trao đất đai, lãnh thổ, quyền hành quân sự, chính trị cho con cháu nhà vua, được tiêu biểu bởi một màu cờ, từ Hoàng kỳ, đến Hồng Kỳ, Bạch kỳ v.v... Nói một cách khác đi là con cháu vua, mỗi người nắm một vùng chiến thuật, có tất cả quyền hành, đất đai, quân số v.v... Nhưng ai cũng biết, chế độ nhà Thanh rồi cũng sụp đổ vì đi ngược lòng dân và đi trái trào lưu tiến bộ của nhân loại.
Người ta có thể nói chuyện dân bất mãn, giới sĩ phu trí thức, nhất là giới trẻ, sinh viên học sinh, trong đó có cả những người cao cấp cộng sản, như cựu Tổng bí thư Hồ Diệu Bang, Triệu Tử Dương, đã nổi lên trong biến cố Thiên An Môn 1989, là một thí dụ điển hình.
Từ năm 1989 tới nay, tình hình chính trị, kinh tế, xã hội, môi trường cũng không có gì tiến triển tốt đẹp, nếu không nói là càng tồi tệ hơn. Bằng chứng là những cuộc nổi dậy, biểu tình chống chính phủ, hàng năm có đến cả mấy trăm ngàn vụ. Riêng vấn đề ô nhiễm, thì chỉ cần quan sát ngay ở thủ đô, thành phố Bắc kinh, mỗi buổi sáng là sương mù ô nhiễm dày đặc, ai ra ngoài cũng phải mang khẩu trang.
Chính vì vậy mà ông La Vũ, có thể nói là bạn nối khố của Tập Cận Bình, vì cha của 2 người đều là đại công thần của Mao, đều là Phó Thủ tướng, một người đặc trách về công an, nội vụ, người khác đặc trách về thông tin, ý thức hệ, tuyên truyền, thêm và đó, hai bà mẹ lại chơi thân với nhau, khi lên voi cũng như lúc hoạn nạn, trong một bức thư gần đây, gửi họ Tập, đã viết:
"Trung quốc đang ngập lụt trong khủng hoảng: khủng hoảng về đức tin, đạo đức, môi trường, kinh tế, tài chánh, giáo dục, y tế, và tài nguyên thiên nhiên. Tại sao? Gốc rễ của vấn đề là chế độ độc tài một đảng của đảng CS Trung quốc."
Ông kết luận:
"Cha của chúng ta là những nhà cách mạng nòng cốt của Mao Trạch Đông. Nhưng sau cuộc cách mạng, thay vì có được một nhà nước dân chủ, chúng ta trở thành một nhà nước độc tài. Đó là sự khác biệt giữa Mao Trạch Đông và Georges Washington.”
Về kinh tế, người ta có thể nói kinh tế tư bản nhà nước, với 150000 doanh nghiệp nhà nước, những trại lính, hay đúng hơn là những trại nô lệ, đã đạt tới cực điểm vào những năm 2000. Bảo rằng giới lãnh đạo Trung cộng, không ý thức được điều này thì cũng không đúng, vì vào năm 2002, trong Đại hội Đảng lần thứ 16, đưa Hồ Cẩm Đào lên chức Chủ tịch đảng và Chủ tịch nhà nước, với một chương trình "Bốn Hài hòa". Đại để như sau:
- Hài hòa xã hội: làm thế nào để giảm bớt sự chênh lệch giầu nghèo trong xã hội.
- Hài hòa kinh tế: không thể quá chú trọng về kinh tế hướng ngoại, chỉ nhằm vào xuất cảng mà quên đi kinh tế quốc nội, phải làm sao để tăng phần tiêu thụ quốc nội.
- Hài hòa giữa nông thôn và thành thị: không thể chỉ chú trọng đến thành thị, nhất là những vùng ven biển, mà bỏ mặc nông thôn.
- Hài hòa với thiên nhiên: tức vấn đề môi sinh, môi trường, không thể để ô nhiễm không khí,

Chu Chỉ Nam

Đảng & Ác Bá - Cánh Cò

Năm 2012 trên Cánh cò có bài “Cường hào ác bá đỏ”, lúc ấy tập trung vào vụ
án khu cống Rộc của anh em Đoàn Văn Vươn với các chi tiết:

*“7 giờ 30 phút ngày 5-1, hơn 100 cán bộ công an, quân đội và đại diện các
ban ngành chức năng tiến hành cưỡng chế hơn 50 ha đầm nuôi trồng thủy sản,
trồng cây ăn quả tại vùng bãi bồi của Đoàn Văn Vươn tại khu cống Rộc, xã
Vinh Quang, huyện Tiên Lãng. Khi các cơ quan tiến hành cưỡng chế đã bị gia
đình ông này quyết liệt chống trả lại bằng vũ khí trong đó có chất nổ và
súng hoa cải gây thương tích nặng cho một số công an trong đó có một thượng
tá chỉ huy vụ cưỡng chế này.”*

Đó là cường hào lớn, cường hào có môn bài có cương lĩnh và có cả Quốc hội
phía sau. Còn cường hào nhỏ như “cái đêm hôm ấy đêm gì” hay “mùa sưu thuế ở
Thanh Hóa” thì cả nước làm sao đếm xuể.

Vậy cường hào là ai và ác bá là kẻ nào.

Theo nhiều tự điển lẫn các tác phẩm văn học viết về hai nhóm này thì cường
hào là chính quyền cấp thấp xuất hiện từ thời Pháp thuộc, có nhiệm vụ thay
chính phủ bảo hộ lo việc thu thuế, quản lý nhân khẩu và các thủ tục hành
chánh khác. Những chức vụ như chánh tổng, hay có nơi gọi là cai tổng, lý
trưởng, hương quản . . .là kẻ thù của dân chúng bởi sự hống hách lạm quyền
và nhất là dẫm lên luật pháp muốn bắt giữ, tra khảo hay tống giam ai cũng
được để từ đó khi nghe tới hai chữ cường hào là người dân phát khiếp, run
rẩy như thấy cọp về làng.

Về ác bá thì miền Bắc có danh từ địa chủ còn trong Nam thì có bá hộ hay
điền chủ, những kẻ có tiền bỏ ra mua đất cho người nông dân thuê lại để làm
ruộng. Tài sản và sự giàu có của họ phải nương vào cường hào để trấn áp
người dân nào không nộp tô đúng quy định, sự hợp tác này hình thành cụm từ
“cường hào ác bá” như một cặp song sinh, cộng sinh với nhau trên xương máu
người dân.

Khi bản tuyên ngôn độc lập được Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc tại Hà Nội vào năm
1945 người dân ở các thôn xã xa xôi của miền Bắc hớn hở tin rằng nạn cường
hào sẽ không còn đất sống. Người dân không thể ngờ rằng trong nỗ lực tiêu
diệt Việt gian, cường hào, địa chủ. . . Đảng Lao động Việt Nam, sau này đổi
tên là Đảng Cộng sản Việt Nam, đã phát động chương trình Cải cách ruộng đất
và cuộc cải cách này tiêu diệt cường hào địa chủ thì ít mà tận diệt người
dân thường thì nhiều.

Tưởng đâu nạn cường hào ác bá chấm dứt nhưng cũng từ năm ấy chính người
Cộng sản lại tự cấy hạt giống cường hào vào chính tâm hồn họ một cách âm
thầm nhưng khốc liệt để tới ngày nay người dân mới nhận ra được cái lõi của
con người cộng sản với tấm căn cước mới: cường hào đỏ.

Các vụ lớn như Quỳnh Lưu, Tiên Lãng không hề làm cho chế độ lo sợ bởi người
cộng sản đã trang bị tận răng tâm lý chết sống một lòng của người đảng viên
đối với quyền lợi và miếng cơm manh áo của họ. Hình ảnh cai tổng thời Pháp
thuộc được thay vào đó là Huyện ủy, Tỉnh ủy hay Ủy viên trung ương. Lý
trưởng, hương quản là chỉ huy các lực lượng công an, an ninh sẵn sàng bóp
họng người dân nào không tuân lệnh đảng.

Cường hào không làm ra tiền được, chúng chỉ ăn cắp hay ăn cướp của dân. Mà
muốn cướp thì phải có của để mà cướp, người dân chỉ còn có đất thì nhà nước
cướp một lần thật gọn: đó là chính sách quản lý đất đai không cho người dân
nào có quyền sở hữu dù một mảnh vườn một mẩu đất con con.

Từ đó, cường hào lớn nhất đối với bần nông chính là Đảng cộng sản Việt Nam
khi chính đảng chủ trương sở hữu đất đai toàn diện.

Do không có quyền gì trên mảnh đất đang canh tác nên khi ác bá xuất hiện
thì hoạt cảnh cường hào tiếp tay với ác bá lại diễn ra như thời Pháp thuộc.

Nếu ác bá thời xưa là địa chủ, hay điền chủ, bá hộ thì ngày nay ác bá chính
là các công ty kinh doanh lớn nhỏ, cấu kết với bọn cường hào là chính quyền
các cấp tước đoạt đất đai tài sản của người dân.

Dương Nội với ác bá Geleximco, Văn Giang với Ecopark và hàng trăm vụ khác
diễn ra trên khắp đất nước này.

Kết hợp với ác bá người Việt chưa đủ, đám cường hào đỏ còn táo tợn cấu kết
với bọn ác bá nước ngoài để tận thu tài nguyên quốc gia. Từ Bauxite tới
Vũng Áng những ác bá hiện đại nguy hiểm gấp ngàn lần thời thực dân, chúng
tiêu diệt tới cùng từng sự sống nhỏ bé nhất. Guồng máy cường hào không ai
kiểm soát ấy cứ vận hành ngày đêm thách đố lương tâm người Việt qua hơn 70
năm và còn tiếp tục gậm nhấm dài lâu tiến trình phát triển trên lưng người
dân cùng khổ.

Cường hào và ác bá chỉ sợ duy nhất một nền pháp luật công minh, vì lẽ đó
Đảng Cộng sản hết lòng khuyến khích một nền pháp lý què quặt và trình diễn.
Cường hào lớn cách nào cũng không vào tù, ác bá độc ác cách mấy cũng có thể
mua chuộc pháp luật. Formosa, tên ác bá mới và lớn nhất vừa mua chuộc pháp
luật Việt Nam với cái giá 500 triệu đô la.

Hàng trăm ngàn dân oan cả nước kêu thấu trời xanh nhưng chưa có một nhân
vật nào dù nhỏ nhất phải vào tù vì cướp đất. Tiếng kêu khản họng của dân
oan như vọng vào sa mạc, họ sống mà như đã chết, uất hận tận cùng rồi cũng
chỉ trông mong vào luật nhân quả, mà hỡi ơi, nhân quả hình như không có
thật ở cõi đời này.

Với ác bá Formosa tuy mạnh nhưng đụng vào lịch sử: Quỳnh Lưu, nơi đang có
các cuộc đấu tranh trực diện với cường hào xứ Nghệ. Và phản ứng của người
dân tại các tỉnh miền Trung khác với phản ứng cam chịu của người dân oan
mất đất, họ tập trung lại biểu tình, đỏi bồi thường và nhất là đỏi đuổi cổ
tên ác bá Formosa ra khỏi đất đai của họ.

Lịch sử xoay vần, tạo nên rồi lại diệt.

Cánh Cò - RFA

Trao Đổi Thư Tín - Hòa Ái RFA

Thông tin nổi bật nhất trong tuần qua liên quan đến vụ nổ súng ở Yên Bái mà
hậu quả là hai lãnh đạo cao cấp của tỉnh bị thiệt mạng.

*Vụ án Yên Bái và thái độ người dân*

Vụ án thu hút sự chú ý của dư luận vì theo tin truyền thông Nhà nước Việt
Nam loan đi cả nạn nhân và thủ phạm gây án đều tử vong. Câu hỏi của những
người quan tâm và cũng là thắc mắc của nhiều khán thính giả cùng độc giả
Đài RFA đặt ra vì sao các đảng viên là những cán bộ lãnh đạo lại “thanh
trừng” nhau như vậy? Mở đầu chương trình hôm nay, Hòa Ái trích dẫn những
giả thuyết mà quý thính giả gửi về đài, cho rằng đó là động cơ giết chết
các đồng chí bằng những phát đạn của Chi cục trưởng Chi cục Kiểm lâm, ông
Đỗ Cường Minh đối với Bí Thư tỉnh và Chủ tịch Hội đồng Nhân dân tỉnh ở Yên
Bái:

*“Nói tới Chi cục Kiểm lâm thì chắc là tham nhũng, ăn chia không đồng đều.
Đây là kết cuộc của địa phương quyền.”*

 *“Một việc không thể chối cãi, đó là vấn nạn buôn quan bán chức trong nội
bộ Đảng Cộng sản Việt Nam. Khi đã mua chức thì phải kiếm lời. Và khi phải
thuyên chuyển nhân sự trong những nghành nghề béo bở bị ảnh hưởng đến quyền
lợi thì việc ‘tử hình’ hai đồng chí là một việc có thể hiểu được.”*

Nguyên nhân chính là các cán bộ, quan chức trong hệ thống đảng lãnh đạo nắm
quyền hành trong tay, chia chác quyền lực và lợi ích không đều nên thù hằn,
tiêu diệt nhau.
- Thính giả

 *“Nguyên nhân chính là các cán bộ, quan chức trong hệ thống đảng lãnh đạo
nắm quyền hành trong tay, chia chác quyền lực và lợi ích không đều nên thù
hằn, tiêu diệt nhau.”*

 *“Bè phái nhóm lợi ích sẵn sàng ra tay thảm sát nhau vì mâu thuẫn quyền
lực.”*

 *“Tôi là người Việt Nam rất yêu quý đất nước mình, không tham gia đảng phái
nào, không cổ xuý hay ca ngợi cái xấu, nhưng sự việc này có suy nghĩ thật
đáng sợ như hồi chuông bấy lâu nay chưa hề xảy ra. Vụ việc này như tia lửa
của que diêm nhỏ dẫn đến cháy cả một cái chợ khổng lồ là nội bộ của đảng
lãnh đạo hiện nay.”*

 *“Vụ giết nhau bằng súng ở Yên Bái là một gương sáng cho những ai đương
nhiệm, đương chức. Họ nên soi lại bản thân có phải là người tử tế không hay
là thành phần cơ hội ngồi mát ăn bát vàng, ăn trên ngồi trước trong khi còn
đó rất nhiều người dân nghèo cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, nhà dột cột
xiêu…Những quan tham như thế có đáng sống hay không?”*

 *“Ai chết dân Việt Nam còn đau buồn thương tiếc, chứ bọn lãnh đạo tranh
giành chức vụ, tham nhũng có chết thì cũng không ai đau buồn và thương tiếc
đâu.”*

 *“Những quan tham hại dân hại nước chết bớt chừng nào thì dân mừng chừng
đó. Cần phải soi lại chính mình đi, sao dân tình lại ghét như vậy?”*

Lãnh đạo không được lòng dân và sự bảo vệ của dân thì sớm muộn cũng bị diệt
dù có ra luật bảo vệ lãnh tụ cũng chẳng có ích gì. Tấm gương các nước ở
Liên xô vẫn còn đó, ráng soi cho kỹ.
- Thính giả

Hòa Ái nhận được chia sẻ của một thính giả qua Facebook, viết rằng “Điều
nhức nhối của xã hội Việt Nam là khi quan chức bị sát hại dù chưa biết rõ
nguyên nhân mà gần như dân chúng hả hê nhiều hơn so với niềm thương tiếc và
lo lắng, thậm chí tìm đỏ con mắt trên các trang mạng xã hội cũng khó thấy
một lời chia buồn cùng 3 gia đình trong vụ nổ súng ở Yên Bái. Không rõ
Chính phủ Việt Nam có nhận ra điều này không? Nhưng tôi bây giờ hiểu rõ
được vì sao Dự thảo Luật Cảnh vệ của Việt Nam phải có các quy định dành cho
nhân viên có chức vụ cao cấp trong Đảng Cộng sản lãnh đạo được bảo vệ đặc
biệt”. Về thông tin Dự thảo Luật Cảnh vệ được trình bày trước phiên họp thứ
hai của Ủy ban Thường vụ Quốc Hội vào hôm 15 tháng 8, Hòa Ái ghi nhận một
vài ý kiến của quý thính giả như sau:

*“Tham nhũng khủng khiếp, bè phái, đua nhau bóc lột người dân bằng
bao nhiêu loại thuế mà còn ra Chỉ thị 15 để bảo vệ tuyệt đối cho quan
chức mà không ai làm gì được...Ôi, những ‘đầy tớ nhân dân’ siêu
phàm của chế độ xã hội chủ nghĩa!”*

*“Điều này cho thấy Đảng bắt đầu lo sợ khi người dân ngày càng chán ghét hệ
thống tham nhũng từ trên xuống dưới của đảng lãnh đạo nên phải tăng cường
bảo vệ.”*

*“Thì ra đã hết cái thời ‘nhân dân làm chủ, nhà nước quản lý, đảng lãnh
đạo’ rồi sao? Các vị lãnh đạo bây giờ không phải do dân bầu ra sao nên sợ
đến đổi phải bày ra ‘chế độ bảo vệ’ phải không? Xây tường, xây rào làm chi
khi nội bộ thanh toán lẫn nhau, kể cả bằng súng như ở Yên Bái, bảo vệ chặt
chẽ đến đâu chăng nữa cũng chưa chắc an toàn.”*

*“Lãnh đạo không được lòng dân và sự bảo vệ của dân thì sớm muộn cũng bị
diệt dù có ra luật bảo vệ lãnh tụ cũng chẳng có ích gì. Tấm gương các nước
ở Liên xô vẫn còn đó, ráng soi cho kỹ.”*

*“Cái gì cần cho đảng, cho chế độ thì nhanh lắm, còn cái gì cho dân như
Luật biểu tình thì cứ trì hoãn mãi.”*

  Nói đến Luật Biểu tình vẫn chưa được Quốc Hội Việt Nam thông qua, Hòa Ái
ghi nhận trong 2 tuần liên tiếp giáo dân ở giáo phận Vinh tổ chức các sinh
hoạt kêu gọi bảo vệ môi trường trong sạch. Hưởng ứng lời kêu gọi “Một ngày
vì môi trường” của Ủy ban Công lý và Hòa Bình giáo phận Vinh, vào ngày Chủ
Nhật, mùng 7 tháng 8, hàng ngàn giáo dân tuần hành với các biểu ngữ yêu cầu
nhà máy thép Formosa Hà Tĩnh phải đóng cửa. Vào ngày 15 tháng 8, số người
tham gia lên đến hàng chục ngàn cũng chung tiếng nói buộc Formosa không
được tiếp tục hoạt động trên lãnh thổ Việt Nam vì gây ra thảm họa ô nhiễm
môi trường.

Quý thính giả Đài Á Châu Tự Do bày tỏ sự ủng hộ tinh thần kiên quyết của
tín đồ giáo phận Vinh. Thính giả Nguyễn Việt Thắng viết những dòng tâm tình
trên Facebook RFA “*Người dân toàn quốc cần phải sẵn sàng phối hợp với đồng
bào miền Trung bảo vệ công lý, lẽ phải để bảo vệ môi trường sống cho đất
nước.”*

Khi người dân nổi giận và dân chúng ở các tỉnh thành đều biểu tình, tỉnh
nào cũng năm ba ngàn người thì chắc chắn quân đội và công an không đủ lực
lượng để ngăn cản luồn sóng ào ạt của người dân.
- Thính giả Hùng Nguyễn

Trong khi đó, nhiều thính giả đề nghị Chính phủ Hà Nội cần phải tỉnh táo
đứng về phía người dân để nghe ý nguyện của họ là đóng cửa Formosa hầu
tránh các di hại cho các thế hệ con cháu của dân tộc Việt. Thính giả Bạch
Trinh lên tiếng rằng

*“Fomosa cần phải vĩnh viễn đóng cửa tại Việt Nam vì chúng gây thảm hoạ môi
trường khắp nơi. Mới vài năm hoạt động ở Hà Tĩnh mà biển đã trở thành vùng
chết, kéo dài 70 năm thì dân ta nước ta có còn không? Chúng ta đã khổ rồi,
thế hệ con cháu ta sống ra sao, có còn hình hài con người như cha ông nữa
không? Càng nghĩ tôi càng xót xa! Rồi vài năm nữa, lớp người có chức quyền
này chết đi, ai sẽ là người gánh trách nhiệm đây? Cần phải đóng cửa Fomosa
vì sự sống của chúng ta”.*

Thính giả Phú Xê chia sẻ *“Biết nói gì hơn trước thảm trạng quốc gia đây?
Dân cần biển sạch, cá sạch. Nhưng Đảng lãnh đạo cần sắt thép, cần đô la và
cần những nhà đầu tư như Formosa. Biết bao giờ Chính phủ Việt Nam nhận lỗi
và sửa sai với người dân về thảm họa Formosa như Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc
lên tiếng xin lỗi đã để đoàn xe sang trọng bóng loáng chạy vào phố cổ Hội
An”.*

Và thính giả Hùng Nguyễn kêu gọi:

*“Sẵn dịp Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc biết điều còn xin lỗi thì hy vọng đảng
lãnh đạo thay đổi thể chế theo đúng đường lối quốc tế là ‘tự do-dân
chủ-nhân quyền’ cho toàn dân. Bây giờ có 30 ngàn đến 50 chục ngàn giáo dân
biểu tình để bày tỏ thái độ không chấp nhận Formosa hoạt động ở Việt Nam.
Khi người dân nổi giận và dân chúng ở các tỉnh thành đều biểu tình, tỉnh
nào cũng năm ba ngàn người thì chắc chắn quân đội và công an không đủ lực
lượng để ngăn cản luồn sóng ào ạt của người dân.”*

Hòa Ái xin được kết thúc chương trình hôm nay với nội dung ngắn gọn của một
thính giả gửi qua email đến Đài RFA rằng “Người dân Việt Nam chết lần mòn
vì mất đất mất nhà, chết vì môi trường ô nhiễm, thức ăn độc hại... Còn quan
chức Việt Nam thanh toán lẫn nhau vì quyền lực và lợi ích. Đất nước Việt
Nam đúng là hạnh phúc với những linh hồn vất vưỡng nơi thiên đàng mang tên
Xã hội Chủ nghĩa.”
  
Quý thính giả ở Hoa Kỳ có thể nghe các chương trình phát thanh của đài qua
số điện thoại 641-552-5011.

Hòa Ái kính mong quý khán thính giả và độc giả tiếp tục liên lạc với đài
cũng như đóng góp ý kiến về các vấn đề quý vị quan tâm. Quý vị có thể liên
lạc qua email tại địa chỉ vietweb@rfa.org hoặc hoaai@rfa.org, hoặc qua hộp
thư thoại tại số 202-530-7775.

Hòa Ái - RFA

Tuesday, August 23, 2016

OVM4TV 205

LỜI KÊU GỌI CỦA CHIẾN SĨ NGUYỄN THỊ NGỌC HẠNH

Hộ Khẩu: Một thứ khôi hài, vô lý và ngu ngốc

Hộ Khẩu: Một thứ khôi hài, vô lý và ngu ngốc


Giới thiệu

Bài viết này được thực hiện với mục đích cho người Việt Nam thấy được sự vô lý, ngu ngốc và độc hại của chính sách hộ khẩu. Đây không phải là bài viết đầu tiên viết về Hộ Khẩu. Nhưng theo nhận xét của tôi, cách viết văn của người Việt quá rườm rà, dài dòng, lòng vòng, không đi thẳng vấn đề và khó hiểu. Bài viết này sẽ không đi lòng vòng mà sẽ vô thẳng vấn đề.

Nếu phải chọn một biểu tượng của sự đỉnh cao trí tuệ của các nước chủ nghĩa xã hội thì tôi xin chọn sổ Hộ Khẩu. Không có một thứ nào ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân Việt Nam, nhất là những người sống xa quê, thường xuyên bằng sổ Hộ Khẩu.

Tôi biết vài bạn học trường Cảnh Sát Nhân Dân. Tôi hỏi các bạn ấy và vài người làm Công An sổ Hộ Khẩu là gì. Kết quả là không một ai có thể giải thích hay có câu trả lời ngắn ngọn. Những người được nhà nước giao trách nhiệm quản lý Hộ Khẩu còn không biết nó là gì nữa.

Không ai hiểu tại sao nó lại tồn tại, cũng không ai giải thích một cách logic nó tồn tại để làm gì. Nhưng nó vẫn tồn tại. Nó tồn tại để hành hạ người dân một cách vô lý và để làm công cụ kiếm ăn cho mấy anh chị Công An một cách phi lý. Mọi người không cần và không nên tin những gì tôi viết một cách tuyệt đối, các bạn có thể hỏi cha mẹ các bạn để biết thêm sự thật.


Hộ Khẩu là gì?

Hộ Khẩu là một chính sách quản lý người dân theo địa phương được chính quyền trung ương phân chia.

Ở Việt Nam, mỗi tỉnh và thành phố thuộc trung ương là một địa phương quản lý riêng.

Mỗi tỉnh và thành phố trung ương có bộ hành chính riêng biệt để quản lý.

Mỗi tỉnh và thành phố trung ương cấp và quản lý hộ khẩu riêng.

Nói cho dễ hiểu. Việt Nam là một đất nước có 58 tỉnh và 5 thành phố thuộc trung ương. (5 thành phố đó là: Thành Phố Hồ Chí Minh/Sài Gòn, Cần Thơ, Hà Nội, Hải Phòng, Đà Nẵng) Mỗi đơn vị là như một đất nước nhỏ với bộ hành chính riêng và trong trường hợp này, Hộ Khẩu riêng.

Hộ Khẩu là một cái giấy (cuốn sổ) chứng minh người dân là người thường trú ở địa phương thuộc đơn vị hành chính đó.

Hộ Khẩu được quản lý bởi Công An địa phương (phường, thị xã, thành phố, tỉnh).

Nếu sổ hộ chiếu là vật chứng chứng minh 1 người dân là công dân Việt Nam. Sổ Hộ Khẩu cũng như là một vật chứng chứng minh 1 người dân ở địa phương có “địa phương tịch” ở địa phương đó.

Nếu đi đâu, chuyển nơi cư trú hoặc tạm trú cũng phải tới đồn Công An để khai báo.

Hiện tại nếu muốn có sổ Hộ Khẩu thì phải có nhà, không có thì xin nhập vô nhà nào đó.

Muốn có giấy Chứng Minh Nhân Dân thì phải có Hộ Khẩu, không có Hộ Khẩu thì coi như không phải là một công dân Việt Nam theo pháp lý, nghĩa là một người vô quốc tịch.

Mỗi nhà có 1 sổ Hộ Khẩu, người chủ nhà là người chủ Hộ Khẩu. Ai muốn nhập hay tách cũng phải có chữ ký của chủ hộ.

Có bao nhiêu nước trên thế giới quản lý người dân bằng Hộ Khẩu?

Hiện tại trên thế giới chỉ có 3 nước áp dụng chính sách Hộ Khẩu. 3 nước này cũng là 3 cường quốc về kinh tế và văn minh của nhân loại. 3 nước đó là: đại cường quốc Trung Quốc, tiểu cường quốc Việt Nam và siêu cường quốc Bắc Hàn.

Hộ Khẩu bắt đầu từ đâu?

Dựa theo các chứng cứ lịch sử, Hộ Khẩu bắt đầu từ triều đình nhà Hạ bên Trung Quốc (2100 – 1600 Trước Công Nguyên).
Khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc chiến thắng cuộc nội chiến Trung Quốc và thành lập chính phủ, chính sách Hộ Khẩu đã được tái sinh để quản lý nhân dân.

Năm 1954 khi Đảng Cộng Sản Việt Nam dành chiến thắng Điện Biên Phủ và thành lập chính phủ ở miền Bắc sau Hiệp Định Geneva, họ đã áp dụng chính Hộ Khẩu trong việc cải cách ruộng đất và thực hiện kinh tế định hướng xã hội chủ nghĩa.
Sau 30/4/1975, Đảng Cộng Sản “giải phóng” miền Nam, chính sách Hộ Khẩu được áp dụng trên toàn quốc.

Vì sao Việt Nam lại dùng Hộ Khẩu?

Việt Nam là một nước chủ nghĩa xã hội với nền kinh tế chủ nghĩa xã hội.

Hộ Khẩu dùng để phân chia lương thực trong thời bao cấp toàn quốc (1975-1986). Mỗi nhà được chia lương thực dựa theo chi tiết trong sổ Hộ Khẩu. Ví dụ: mỗi người được 100g gạo, nhà kia có 5 người, nhà đó được cấp/mua bằng tem phiếu 500g gạo. Tôi dùng gạo cho nó sang chứ thời đó dân Việt Nam ăn bo bo, khoai mì và bắp khô là chính.

Đảng muốn hạn chế số người từ vùng nông thôn di dân ra thành thị nên đã áp dụng Hộ Khẩu để hạn chế sự đi lại và cũng để dễ kiểm soát hơn.

Các thành viên của ban Tuyên Giáo Đảng Cộng Sản (Dư Luận Viên) luôn cho rằng sổ Hộ Khẩu là điều cần thiết để quản lý tội phạm, đây là một điều phi lý. Trên thế giới chỉ có 3 nước áp dụng Hộ Khẩu, còn những nước còn lại thì loạn hết?

Hộ Khẩu được áp dụng để quản lý người dân theo cơ chế của một chế độ độc tài toàn trị.

Nó khóa chân người dân vào mỗi địa phương, cho phép Công An theo dõi và quản lý từng bước một.

Hiện tại, chính sách Hộ Khẩu là một công cụ kiếm ăn chính của Công An, nhất là ở các thành phố lớn, nơi thu hút lao động ngoại tỉnh tới làm việc. Cứ mỗi lần tới làm giấy tạm trú, KT3 là tốn vài chục vài trăm. Lấy vài chục vài trăm nhân lên cho vài ngàn trường hợp thì doanh thu của Công An từ việc chạy chọt giấy tờ này là bao nhiêu?

Vì sao Hộ Khẩu là một chính sách vô lý?

Đã là người Việt Nam, có quốc tịch Việt Nam thì tại sao phải phân chia ra từng địa phương làm gì?

Đã là công dân Việt Nam, đi đâu làm gì là quyền tự do cơ bản của mỗi người. Tại sao phải khai báo với Công An?

Mỗi lần chuyển địa phương sinh sống, thay đổi hộ khẩu là một hành trình vô cùng gian khổ. Mấy anh chị Công An hành tới hành lui, phải phong bì vài trăm và triệu mới xong chuyện. Còn nếu chuyển vô 1 trong 5 thành phố trung ương thì cả chục triệu trở lên.

Tất cả các chế độ phúc lợi xã hội được quản lý phân chia theo từng địa phương. Ai ở đâu thì làm việc với địa phương đó. Một người Lạng Sơn chỉ được hưởng phúc lợi công ở Lạng Sơn, còn nếu chuyển qua địa phương khác thì không được gì, vì địa phương đó không chịu trách nhiệm.

Chính sách hộ khẩu tác động thế nào tới quyền con người và quyền công dân của bạn?

Hạn chế quyền đi lại tự do.

Vi phạm quyền không bị phân biệt đối xử.

Vi phạm quyền an cư.

Vi phạm quyền được hưởng anh sinh xã hội.

Tác động của chính sách hộ khẩu đối với nền kinh tế:

Làm phát sinh các thủ tục, giấy tờ không cần thiết.

Làm tốn tiền của, thời gian của người dân và doanh nghiệp.

Dễ phát sinh tiêu cực, hối lộ.

Làm giảm lòng tin của người dân và chính quyền.

Người dân dễ bị nhà nước sách nhiễu.

Sổ Hộ Khẩu cần thiết khi làm việc gì?

Người dân Việt Nam muốn làm bất cứ một điều gì liên quan tới thủ tục hành chính cũng cần cái Hộ Khẩu (hoặc tạm trú dài hạn KT3). Sau đây chỉ là vài ví dụ:

Cho con đi học trường công.

Xin việc ở các cơ quan nhà nước địa phương.

Làm giấy Chứng Minh Nhân Dân.

Làm Hộ Chiếu.

Đăng ký kết hôn.

Làm giấy khai sinh cho con.

Đăng ký mua xe. Campuchia nghèo xác sơ mà người dân mua xe bất cứ nơi đâu cũng đăng ký xe chính chủ. Không lẽ Việt Nam thua kém cả Campuchia?

Đăng ký tham gia đầu tư cổ phiếu.

Mua bảo hiểm ý tế công (và vài bảo hiểm tư nhân).

Mua nhà. Tôi mua nhà ở đâu thì liên quan gì tới sổ Hộ Khẩu?

Vay tiền ngân hàng.

Làm sổ đỏ (giấy chứng nhận quyền sở hữu đất).

Thi bằng lái xe. Tôi chưa biết nước nào cần sổ Hộ Khẩu cả.

“Xin” giấy phép kinh doanh.

Tham gia các giải thế thao (taekwondo, Vovinam, Karate, vân vân)

21 câu chuyện khôi hài và bi ai của người dân Việt Nam về Hộ Khẩu

Sống trong một đất nước có những chính sách phi lý, điển hình là chính sách Hộ Khẩu, người dân Việt Nam đã quá quen với sự phi lý này mà không thấy được sự phi lý của nó. Sổ Hộ Khẩu đã làm khổ mỗi con người Việt Nam trực tiếp và gián tiếp hàng ngày. Những chuyện sau đây là hoàn toàn có thật, mời các bạn đọc và mong các bạn nhìn thấy sự phi lý của sổ Hộ Khẩu.

1. Một cặp vợ chồng ngoài tỉnh đã vào Sài Gòn ăn học và có công ăn việc làm ổn định. Giờ có đủ khả năng mua nhà trả góp. Khổ nổi là khi tới ngân hàng thì họ đòi KT3 (hoặc Hộ Khẩu TP Hồ Chí Minh). Từ nhỏ tới lớn họ chưa bao giờ biết về mấy quy định này. Thế là họ hỏi bạn bè, cuối cùng tốn 3.5 triệu cho 1 anh Công An để anh ta làm giấy KT3 giả. 3.5 triệu là gần bằng một tháng lương công nhân, để đổi lấy một cái giấy mà họ không hiểu tại sao họ phải cần.

2. Một cặp vợ chồng công nhân vào Sài Gòn làm công. Có con, muốn con học trường công (vì tiền đâu mà học trường tư?). Không có cách nào khác, họ đành tới đồn Công An khu vực để chạy sổ KT3, tốn 4 triệu.

3. Một cô sinh viên tốt nghiệp trường sư phạm ở Sài Gòn. Được sở phân đi dạy ở trường cao đẳng trong thành phố. Sau 3 tháng dạy, hiệu trưởng đòi cô ta trình hộ khẩu thành phố Hồ Chí Minh, nếu không có sẽ đuổi ra khỏi biên chế. Cô ta ráng chạy chọt, cò Hộ Khẩu ra giá 25 triệu. Nhưng tiếc là chạy không kịp nên cuối cùng bị đuổi việc vì không có Hộ Khẩu Thành Phố Hồ Chí Minh. Có cái nước nào như nước này không?

4. Một cặp vợ chồng cùng tốt nghiệp trường sư phạm ở Sài Gòn. Về quê đi dạy cũng phải tốn tiền chạy cả trăm triệu. Cuối cùng quyết định chạy Hộ Khẩu Thành Phố Hồ Chí Minh tốn 50 triệu để đủ giấy tờ đi dạy ở một trường Sài Gòn.

5. Một bạn trẻ tham gia môn taekwondo (và các môn khác như Vovinam, Karate) ở tỉnh ABC, ban tổ chức không cho phép với lý do “không có Hộ Khẩu ABC”. Thể thao Thái Lan đang phấn đấu để vượt lên cùng châu lục và tham vọng chinh phục thế giới. Trong khi đó, các nhà tổ chức thể thao ở Việt Nam còn hỏi “con có hộ khẩu không?”. Chưa thấy cái nước nào làm thể nào mà ngu đần như nước này. Tới bây giờ còn làm thể thao theo sổ Hộ Khẩu, hỏi sao thế thao nước này vẫn dậm chân tại chỗ. Nếu các bạn chưa biết, các giải thể thao phong trào và thành tích ở nước ngoài hầu hết là mở rộng, ai cũng có thể tham gia, chẳng ai hỏi Hộ Khẩu anh là gì.

6. Một bạn bất đồng chính kiến (đảng gọi là phản động) đi thăm một người bạn ở tỉnh khác. Nửa đêm công an gỏ cửa để “kiểm tra giấy tờ tạm trú tạm vắng”. Mấy trường hợp này thì những bạn nào hoạt động xã hội dân sự, chính trị ở Việt Nam đã bị quá nhiều lần. Công An không cần giấy phép của tòa án, muốn tới kiểm tra tạm trú tạm vắng là tới.

7. Một chủ đầu tư nhà nghỉ nói với ông bạn khi biết ông này muốn đầu tư mở nhà nghỉ: “Vậy để tui đưa ông số điện thoại của thằng công an này. Anh mở nhà nghỉ mà không lót tiền cho tụi nó, nó không duyệt giấy phép đâu. Hàng tháng mà không cà phê cà pháo thì nó hứng lên là nửa đêm gỏ cửa đòi kiểm tra tạm trú tạm vắng của khách là khách chạy đi hết.”

8. Một anh thanh niên đi phượt, ngủ qua đêm ở một nhà nghỉ ở quốc lộ 1 A ở tỉnh Đồng Nai. Bất chợt có tiếng gỏi cửa “chị ơi cho kiểm tra tạm trú tạm vắng”. Ông chồng liền nói với bà vợ “em lấy 300k đưa cho nó đi, phiền quá”.

9. Một chú Việt Kiều Mỹ đã về hưu, nay về Việt Nam để dưỡng già. Ổng muốn mua căn nhà. Cái anh môi giới nói ổng cần hộ khẩu. Mà không có nhà thì phải nhập. Ổng đi tới luật sư trình bày vấn đề. Ngày hôm sau anh luật sư gọi điện nói: “Tụi công an muốn 20 triệu tiền cà phê, em thương lượng lắm rồi đó anh.” Về hưu mà còn bị hành đấy.

10. Một anh thanh niên quê ở tỉnh vô Sài Gòn lập nghiệp. Vì không có hộ khẩu Sài Gòn nên phải nhờ người khác đứng tên chiếc xe. Biết là phiền nhưng biết sao bây giờ. Quê thì xa, không có thời gian về. Không lẽ mua xe rồi xách xe về quê đăng ký?

11. Chị họ tôi sau khi đám cưới, đăng ký kết hôn thì 2 bên gia đình mua cho một căn nhà ở cùng thành phố, chỉ khác phường. Vậy mà khi tới Công An cắt Hộ Khẩu cũ và làm Hộ Khẩu mới cũng tốn 3 triệu. Nhắc lại, cùng thành phố, chỉ khác phường.

12. Thời hậu 1975, có vô số người di dân từ miền trung vô nam không mang theo gì cả. Nghĩa là họ không có giấy tờ để chứng minh họ là ai. Không có Hộ Khẩu đồng nghĩa với họ không phải là công dân Việt Nam. Tôi không biết có bao nhiêu người như vậy nhưng theo tôi thì quá nhiều, nhất là những lao động ở những xóm nghèo ở Sài Gòn.

13. Một cặp vợ chồng bức xúc vì không làm giấy khai sinh cho con được với lý do: “Cô vợ chưa nhập Hộ Khẩu vào nhà chồng.”

14. Một gia đình kia có mảnh đất trống sát bên nhà mình. Đám cưới con cái họ xây thêm 1 căn nhà nữa kế bên cho vợ chồng ở. Công An kêu phải làm sổ Hộ Khẩu vì địa chỉ nhà mới riêng biệt với nhà cũ. Vòng vo hơn 1 tháng, cuối cùng tốn 5 triệu tiền cà phê mới có sổ Hộ Khẩu cho nhà mới. Lúc đó mới được gắn điện và nước.

15. Một bà mẹ tới một trường công ở Hà Nội đăng ký cho con đi học, ông hiệu trưởng nói vì không có Hộ Khẩu khu vực nên cứ đưa 4 triệu là ổng cho qua. (4 triệu là một tháng lương của một lao động phổ thông, bạn tưởng tưởng đi làm 1 tháng trời để lót tiền cho con được đi học, cảm giác đó sẽ ra sao).

16. Chuyện của (nghệ sĩ) Thành Lộc. Thời bao cấp anh ta ở chung nhà với chủ hộ. Chủ hộ đi xuất cảnh đoàn tụ gia đình. Chính quyền địa phương nói chủ hộ đi đồng nghĩa với tất cả tài sản đều giao cho chính quyền giải quyết, căn nhà cũng vậy. Anh ta và người thân vẫn ở đó nhưng ở thuê trên chính căn nhà của mình.

17. Trong những năm 2000, giới sinh viên còn có “tệ nạn” lấy nhau vì cái hộ khẩu vì có nhiều công ty khi tuyển nhân viên họ lại yêu cầu có có hộ khẩu tại Sài Gòn. Lý do thì nhiều nhưng chính nhất là vì: làm bán hàng nên cầm tiền của công ty, nếu ở tỉnh thì khó xác minh và mất thời gian. Những trường hợp ôm tiền công ty rồi bỏ trốn cũng rất khó khăn để thu hồi. Công ty mình làm hồi 2005 có 1 bạn giao hàng do thiếu nợ bên ngoài nên ôm 1 cục gần 100 triệu bùng mất, công ty không cách nào lấy lại được dù đã báo Công An.

18. Một anh du học sinh sau 4 năm học trở về nước và chuẩn bị hồ sơ tìm việc làm. Lúc đó gia đình mới nói là Công An đã cắt cắt Hộ Khẩu vì đã anh ta đã đi hơn 2 năm. Muốn nhập lại thì phải chứng minh anh ta là con của chủ hộ. Phiền quá nên tới Công An đưa anh Công An 2 triệu để giải quyết êm đẹp. Chính sách thu hút nhân tài về nước của Việt Nam đấy.

19. Một anh chủ đầu tư nhà trọ loại cao cấp than phiền: “Tao ghét nhận khách nước ngoài lắm. Mỗi lần tụi Công An biết có người nước ngoài tới thuê là tụi nó tới vòi tiền với lý do người nước ngoài không được ở lâu, phải khai tạm trú tạm vắng mỗi ngày. Tao không quan tâm, vì chi phí đó tụi nước ngoài trả gián tiếp qua tiền trọ, nhưng tao ghét tụi Công An hay tới chỗ trọ đòi tiền cà phê. Nhiều lúc tụi nó đi nhậu kêu tao ra nhậu chung, biết chuyện nên mỗi tháng tao tới nộp 2-3 triệu để tụi nó khỏi làm phiền tao nữa. Kinh doanh ở xứ này là phải chơi theo luật rừng nào cọp nấy mày ơi.”

20. Một cặp cha mẹ vì quá bất mãn với chất lượng giáo dục ở trường công trong khu vực, và cũng không đủ tiền để cho con học trường tư nên tìm cách cho con nhập Hộ Khẩu vào nhà người thân ở khu vực có trường tốt hơn. Tốn 20 triệu. Cha mẹ đã đi làm đóng thuê, muốn gửi con mình đi đâu thì đó là quyền của họ. Nhà trường cũng có quyền chấp nhập hay không. Chuyện học hành của người Việt Nam tới giờ này vẫn còn phụ thuộc vào sổ Hộ Khẩu thì làm sao khá nổi?

21. Một người bạn học cùng lớp cấp 3 với tôi, vì bố mẹ anh ta bán nhà đi ở trọ, cho nên không có hộ khẩu. Thế là học xong cấp 3 anh ta không thể thi vào trường đại học nào được, vì trong hồ sơ dự thi bắt buộc phải có giấy chứng minh nhân dân, mà muốn có giấy Chứng Minh Nhân Dân thì phải có hộ khẩu. Thế là anh ta buộc phải đi làm thuê suốt 3 năm, mặc dù học cũng thuộc diện khá. Trong suốt 3 năm đi làm thuê, gia đình anh ta phải chạy vạy khắp nơi để xin cho anh ta được nhập khẩu vào một nơi nào đó, nhưng do gia đình không có người thân thích, cho nên phải 3 năm anh ta mới nhờ được người cho ké vào sổ hộ khẩu. Cũng may sau đó anh ta thi đỗ đại học, và bây giờ trở thành giáo viên.

Và đó là những điều bạn cần biết về sổ Hộ Khẩu. Hy vọng càng ngày càng nhiều người sẽ nhận ra sự vô lý, ngu ngốc và khôi hài của nó. Chỉ khi người dân Việt Nam bước chân ra khỏi Việt Nam, họ mới biết được đất nước Việt Nam vô lý đến mức nào, điển hình là sổ Hộ Khẩu.

Ku Búa ( THĐP )

Biên soạn & Bổ Sung: Ku DXD.
 

Chúng ta không vô can!!! Cô Giáo Trần Thị Lam

Vậy là sau bao nhiêu ngày chờ đợi, cuối cùng dù đau đớn, ta cũng phải chấp nhận một sự thật là biển đã bị đầu độc.
Chúng ta tạm bằng lòng vì thủ phạm của tội ác đã được gọi tên.
Những người thiếu trách nhiệm, buông lỏng quản lý… rồi đây phải trả lời trước công luận và chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Nhưng còn chúng ta, chúng ta có thật sự vô can?
Chúng ta đã thờ ơ với tình hình chính trị xã hội của đất nước khi nghĩ rằng mọi việc đã có Đảng và chính phủ lo.
Chúng ta nghĩ chỉ cần chăm sóc cho cái tổ của mình là đủ, những biến động ngoài cánh cửa không ảnh hưởng đến gia đình mình.
Chúng ta chỉ cần yên ổn.
Chúng ta dửng dưng trao vận mệnh của mình và con cháu mình vào tay của những kẻ tham lam và năng lực quản lý yếu kém.
Chúng ta sợ hãi đủ thứ, sợ một từ nhạy cảm, sợ cả cái bấm like với một bài viết bày tỏ quan điểm trên các trang facebook, sợ một tiếng nói thầm, sợ thể hiện chính kiến.
Chúng ta sống câm lặng như những cái bóng hoặc phù phiếm, sặc sỡ như loài côn trùng.
Chúng ta vô cảm.
Chúng ta hèn nhát.
Cho đến một ngày chúng ta hoảng sợ nhận ra rằng, mâm cơm nhà mình đã thiếu khuyết đi món ăn từ biển, hạt muối ta ăn không biết có an toàn, món rau không thể không chấm nước mắm… mùa hè ta đến biển chỉ để đứng trên bờ ngắm nhìn những con sóng.
Tai hoạ đã gõ cửa nhà tất cả chúng ta, không trừ một ai.
Chúng ta nơm nớp lo sợ cho tương lai.
Chúng ta sống trong môi trường xã hội nhưng quên mất một điều chúng ta được mẹ thiên nhiên bao bọc và nuôi dưỡng.
Khi mẹ thiên nhiên nổi giận thì không có biệt lệ cho bất kì ai.
Sự hèn nhát, sự sợ hãi, sự dửng dửng, vô cảm đã biến chúng ta thành những kẻ đồng loã với cái ác.
Chúng ta đã phản bội thiên nhiên, phản bội quê hương và cái giá chúng ta phải trả là môi trường sống của chính mình bị đầu độc, là sức khoẻ, sinh mạng, sự tồn vong của nòi giống.
Để xảy ra thảm cảnh môi trường như ngày hôm nay, tôi, bạn, tất cả chúng ta đều không vô can./-

Trần Thị Lam

 

PHỎNG VẤN GIÁM MỤC NGUYỄN THÁI HỢP VỀ HIỆN TÌNH ĐẤT NƯỚC - NHÀ BÁO PHẠM ...

Chương Trình Đọc Báo Vẹm số 491

Kim Ngân Chủ tịch quốc hội lên tiếng Vụ xả súng giết nhau tại ...Trang Lê

Đánh Dân be bét máu trong đồn côn an xã Yên Thường

Saturday, August 20, 2016

Ngư dân Hà Tĩnh cảnh cáo tứ trụ đảng cộng sản VN.

Xã hội đỏ, xã hội đen - Dân Làm Báo

 Cái xương sống của chủ nghĩa cộng sản là nói láo. Nói láo để giữ đảng, giữ chế độ, giữ quyền lợi. Và bố cũng như nhiều đảng viên khác phát huy tinh thần nói láo đấy để kiếm thêm tiền cho đường dây. Nói láo “giải phóng miền Nam” để đưa triệu người chết, nhưng thử đếm xem có bao nhiêu gia đình Trung Ương đảng là gia đình liệt sĩ? Nói láo cho “Ngư dân bám đất bám biển” nhưng ai trong Trung Ương đảng lên án Trung quốc xua đuổi, đánh đập ngư dân? Làm kiểm lâm không nói láo, cho khai thác gỗ lậu thì tiền đâu cho đường dây cuả lãnh đạo đảng? Rập y như khuôn các ngành nghề khác, không có gì lạ cả.

*
Chuyện rất bình thường xẩy ra ở XHCN ưu việt. Từ người dân bình dị đến lãnh đạo cấp cao trong đảng.
Nai vàng và Bò rừng.
Hai Còm đứng trước quán “Nai Vàng”, hai tay chống nạnh, mắt nhìn trừng trừng về quán “Bò Rừng” chỉ cách đó vài trăm mét, nói lớn tiếng như chửi đổng:
- Tổ cha nó, mình mở quán này bao nhiêu năm nay, tốn bao nhiêu công sức. Thấy mình làm ăn được, thằng Ba Phi mới mở quán gần bên, giành hết khách quen của mình. Sáng nào đi ngang qua quán, nó cũng liếc liếc, dòm dòm kên kên như thách thức mình.
Vợ Hai Còm vội kéo chồng vào trong:
- Thôi, bớt nóng đi ông. Gây lộn rồi ẩu đã, công an đến can thiệp. Ba Phi nó có bà con với Chín Lé, công an khu mình đó. Ông liệu mình có chơi lại nó không? Tiền mấ́t, tật mang. Xong rồi sợ phải đóng cửa hàng thì làm gì mà sống?
Hai Còm ngã người ngồi xuống ghế, tay đập mạnh xuống bàn, miệng vẫn không bớt lầm bầm. Đột nhiên ông im lặng đứng bật dậy, với chìa khóa xe:
- Bà ở trông hàng, tui đi đây có chút chuyện.
Vợ Hai Còm nhìn theo, ông chồng như đang giận dữ, rồ tay ga phóng nhanh. Bà hiểu chồng bà muốn tìm người tâm sự, nhờ giúp đỡ, Ba Búa của băng nhóm “Đời Đen Bạc”.
*
Vợ Ba Phi đưa khăn thấm mắt rồi cẩn thận lau nhè nhẹ quanh cặp mắt tím bầm của chồng:
- Tội nghiệp. Ông trước giờ ăn ở hiền lành, có bao giờ đánh đấm gì ai. Sao tụi nó nỡ lòng nào…
Ba Phi nghẹn ngào, uất ức lập lại chuyện mà bà vợ như đã thuộc lòng:
- Nó trùm sô lên đầu làm tui thấy tối om, tay bị thằng khác khoá lại, rồi nó thụi, nó uýnh vô mặt mình như vô bao cát. Tui còn nghe rõ tiếng thằng Ba Búa hỏi: "Anh Hai thấy đủ chưa, còn thêm gì nữa không?” Trời đất qủi thần ơi, cha sinh mẹ đẻ đến giờ, nó oánh mình tàn nhẫn đến dzậy, nó còn hỏi đủ đô chưa để bơm thêm.
Vợ nắm tay chồng, an ủi:
- Thôi mình ráng nhịn nó. Bây giờ có thưa kiện có chứng cớ nào rõ ràng đâu. Mấy bữa rày, ông không có đi qua để liếc nhìn dô quán của nó. Thấy nó hiền khô à, ngồi im trong quán cười cười một mình chứ không ra đứng trước quán như trước kia nữa.
- Trời, bà không thấy nó cười kiêu khích à. Tui tức cành hông quá không chịu nổi. Bà coi hàng, tui đi công chuyện.
Vợ Ba Phi nhìn theo chồng. Ba Phi như không còn thương tật gì trong người, phóng xe như bay trên đường. Đường đến nhà Tám Giang Hồ thuộc băng đảng “Mặt Trời Đen”.
*
Vợ chồng Ba Phi vừa ăn cơm tối xong, có tiếng gõ cửa dồn dập. Ba Phi vội mở cửa:
- Ủa chú Chín. Có chuyện gì cấp bách mà chú phải đến tối như vậy?
- À. Mình vô trong nhà nói chuyện.
Chín Lé chờ Ba Phi đóng cửa, chậm rãi:
- Thằng Tám Giang Hồ mới gặp em...
- Ấy... Sao chú công an mà quen với giới xã hội đen?
- Ồ... xã hội đen hay xã hội đỏ đều là xã hội chủ nghĩa hết. Trung ương chỉ thị cho chúng em phải đi sâu đi sát quần chúng, phân biệt xã hội này, xã hội kia sao đi sâu đi sát được. Trung ương chỉ sợ nhất là bọn phản động trà trộn. Nếu tìm thấy đứa nào có tư tưởng chính trị lệch lạc phải báo cáo ngay, cần hỗ trợ Trung ương cũng cung cấp đầy đủ. Ở thành phố lớn, Trung ương còn xử dụng xã hội đen để chèn cho té xe, đánh người bất đồng chính kiến hay biểu tình ôn hoà kia mà. Ngoài chuyện liên quan đến chính trị, các chuyện khác địa phương tự giải quyết, Trung ương bận lắm không có thì giờ để mắt đến đâu.
À, Tám Giang Hồ kể em nghe chuyện anh nhờ Tám đánh trả thù Hai Còm. Em biết vợ Hai Còm có dây dưa rễ má gì đó với phó phòng công an tỉnh. Anh Ba đụng vô nhằm ổ kiến lửa, không những anh Ba vô tù tội mà em cũng bị vạ lây. Thôi anh Ba ráng nhịn, chờ khi nào có cơ hội tốt đẹp hơn như khi tay phó phòng bị mất chức thì làm gì cũng đâu có sao. Em cảnh cáo Tám không được đụng tới Hai Còm. Còn anh Ba có tức quá thì ráng đứng hô lớn mấy khẩu hiệu của đảng và nhà nước cho dán cùng ở các đầu đường, xó chợ cho đỡ tức. Em đang phấn đấu để được đề bạt, anh Ba ráng nhịn.
*
Con thương mến của bố,
Khi con đọc được những hàng chữ này thì bố đang nằm trần trụi, im lìm trong nhà xác lạnh giá của bệnh viện tỉnh. Thân thể cứng đơ, nhợt nhạt của bố đang được giảo nghiệm để đưa kết quả vào báo cáo trong cái gọi là điều tra, khởi tố vụ án mạng do bố đã gây ra.
Trải qua thời gian nghèo khó của một công nhân, giai cấp tiên phong của đảng, bố đã không mệt mỏi học tập, rèn luyện theo gương bác Hồ vĩ đại. Bố đã hăng hái hô theo khẩu hiệu của đảng, nhắm mắt làm theo những gì đảng bảo phải làm. Vào đảng, càng gần đảng, bố càng nhận ra sự thật.
Ban ngày khi mặt trời còn chiếu những tia nắng chói chang, là lúc lãnh đạo đảng tung các lá cờ đỏ, nói những lời hoa mỹ về XHCN, thiên đường cộng sản, về chiến thắng thần thánh đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào... những lời này mỗi ngày được lập đi lập lại, cố nhồi nhét vào trong đầu không phải chỉ những người như bố mà còn những đứa trẻ con. Nhưng khi mặt trời đã lặn, bóng đen che phủ và những lá cờ đỏ đã sang màu đen xẫm, xã hội bố đang sống nó cũng đổi màu và lộ ra bộ mặt thật. Lãnh đạo đảng đua nhau nói đến tiền bạc, của cải, chức vị, các nhóm lợi ích... Họ bàn nhau trên bàn nhậu, chia bè chia cánh, trao nhau bao bì…
Bố nhớ ngày được cân nhắc làm Trưởng chi cục Kiểm lâm của tỉnh, Bí thư tỉnh nheo mắt nói khẽ: "Thế mình cùng dây với nhau rồi nhé". Thực dễ hiểu, một đường dây với những phong bì dầy cộm, theo đó truyền đi từ dưới lên trên. Nếu một cá nhân nào trong đường dây đến tuổi về hưu, cả dây phải góp sức, làm lại khai sanh để người đó ở lại “phục vụ “thêm. Những người vì lý do nào không ở trong đường dây, sẽ bị trừ khử không thương tiếc, một luật chơi của xã hội đen.
Cái xương sống của chủ nghĩa cộng sản là nói láo. Nói láo để giữ đảng, giữ chế độ, giữ quyền lợi. Và bố cũng như nhiều đảng viên khác phát huy tinh thần nói láo đấy để kiếm thêm tiền cho đường dây. Nói láo “giải phóng miền Nam” để đưa triệu người chết, nhưng thử đếm xem có bao nhiêu gia đình Trung Ương đảng là gia đình liệt sĩ? Nói láo cho “Ngư dân bám đất bám biển” nhưng ai trong Trung Ương đảng lên án Trung quốc xua đuổi, đánh đập ngư dân? Làm kiểm lâm không nói láo, cho khai thác gỗ lậu thì tiền đâu cho đường dây cuả lãnh đạo đảng? Rập y như khuôn các ngành nghề khác, không có gì lạ cả.
TBT Nguyễn phú Trọng, theo chân Tập Cận Bình phát động “giết muỗi, đập ruồi”. Môi trường sống của ruồi muỗi là kho rác phế thải chủ nghĩa cộng sản, là vũng nước lầy lội của XHCN. Không lo dọn dẹp rác, nước đọng để trừ trứng ruồi, muỗi, thì nó lại sản sinh mạnh thêm. Như sợ bị ảnh hưởng “giết muỗi đập ruồi”, Bí Thư, Phó Bí Thư quyết định cải tổ lại đường dây để được “hạ cánh an toàn”. Mắt xích yếu nhất cần loại trừ khỏi đường dây là bố. Trong cuộc họp, họ ân cần, an ủi sẽ sắp xếp cho bố vị trí tốt đẹp hơn. Bố hiểu đấy là những lời nói láo, và kinh nghiệm trong cuộc chơi, bố cũng hiểu bố bất lực, không làm gì được để đáp trả lại sự dốt trá đó. Trong nhiều ngày qua, bố nghĩ nhiều về những sự dối trá mình đã làm cho cả đường dây được hưởng. Bây giờ đường dây đó quật lại vào mặt mình, mình phải hứng chịu một mình. Con có hiểu sự đau khổ ấy của bố không? Càng suy nghĩ càng thấy sự ngu xuẩn của mình đã bị lợi dụng. Không còn lối thoát cho sự đè nén mỗi ngày nặng nề thêm, vào một buổi sáng bố cầm súng vào văn phòng tỉnh ủy. Bố không bắn vào Bí thu hay phó bí thư nào, bố chỉ bắn vào SỰ DỐI TRÁ. Và viên đạn cuối cùng dành cho cho chính sự dối trá trước kia của bố. Có lẽ nhiều người dân trong nước sẽ đồn đoán đây là thanh toán lẫn nhau như của xã hội đen MAFIA.
Con Yêu. Bố nằm im lìm kia nhưng trí bố lại thảnh thơi bay bổng như hòa trong không gian. Khi học xong ở nước ngoài con có thể xin chọn ở lại, để làm việc, kiếm tiền một cách trung thực, được hít thở không khí tự do, không bị bắt buộc lập lại các khẩu hiệu, được phát biểu về chính trị mà không bị khoác cái áo phản động... Con có thể trở về nước, nhưng đừng bao giờ đi theo bước chân sai lầm của bố. Học nói láo, tạo sự nghiệp bằng nói láo, để rồi chính cái nói láo quật lại mình, mình sẽ mất tất cả. Điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời bố là đã tạo cho con cơ hội được chọn lựa, chọn lựa cuộc sống của một người trung thực.
Mãi mãi con là con yêu của bố.

Chủ Nghĩa cộng sản biến con người thành Cỗ Máy, Lô Nệ ngay trên quê hươ...

Khoa Học Gia Dương Nguyệt Ánh Tâm Tình Xúc Động

Những phát súng bên trong văn phòng Đảng csvn

Lần đầu tiên một cuộc xả súng xảy ra bên trong Ủy ban Nhân dân tỉnh Yên
Bái, giết chết Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh và ngay
sau đó sát thủ cũng là một cán bộ kiểm lâm cao cấp, cũng tự sát sau khi gây
án. Vụ giết người đẫm máu này cho thấy điều gì trong nội bộ của UBND tỉnh
Yên Bái, và hệ quả nó ra sao?

*Chấn động dư luận*

Bảy viên đạn K59 bắn vào ba người, ba viên cho ông Bí thư tỉnh ủy Phạm Duy
Cường, ba viên cho ông Chủ tịch Hội đồng Nhân dân Ngô Ngọc Tuấn, viên còn
lại dành cho người gây án: Đỗ Cường Minh, Chi cục trưởng Kiểm lâm tỉnh Yên
Bái.

Vụ án gây chấn động Ủy ban Nhân dân tỉnh Yên Bái và báo chí vì kẻ hạ thủ là
một cán bộ kiểm lâm cao cấp, vào Ủy ban nhân dân tỉnh mà không bị khám xét
hay nghi ngờ vì ông Cường là khuôn mặt quen biết với cán bộ nơi đây. Sau
khi vụ án xảy ra, Ủy ban nhân dân tỉnh Yên Bái đã mở cuộc họp báo công khai
trả lời báo chí chi tiết sự việc, tuy nhiên nguyên nhân vụ giết người vẫn
còn là điều bí ẩn.

Theo sự giải thích của ông Đặng Trần Chiêu, giám đốc Công an tỉnh cho biết
thì sáng hôm nay,18 tháng 8 sẽ có cuộc họp HĐND tỉnh vào lúc 8 giờ nhưng
vào khoảng 7 giờ trước lúc khai mạc, ông Đỗ Cường Minh, Chi cục trưởng chi
cục kiểm lâm tỉnh đi vào trụ sở tỉnh ủy, trước tiên đến phòng làm việc dùng
súng K59 bắn Bí thư tỉnh ủy Phạm Duy Cường, tiếp đó ông Minh đến phòng làm
việc của ông Ngô Ngọc Tuấn cách đó 150m và bắn ông Tuấn. Ngay sau đó ông
Minh dùng súng tự sát tại phòng làm việc của ông Tuấn.

Ăn chia với nhau không sòng phẳng nên diệt nhau. Khi bình thường thì dùng
người ta để mà kiếm chác đến khi có nguy cơ gì đấy thì đem người ta ra để
tế thì người ta sẽ không chịu.
- Ông Nguyễn Khắc Mai

Đây là lần đầu tiên Chính quyền Việt Nam có một động thái được xem là hiếm
thấy, đó là tổ chức họp báo ngay sau khi Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đích
thân tới Ủy ban nhân dân tỉnh để làm việc sau khi vụ xả súng xảy ra. Động
thái này nhằm minh bạch hóa vụ án không để dư luận xôn xao, mất phương
hướng và nhất là cán bộ đảng viên cả nước mất bình tĩnh vì câu chuyện giết
người này.

Tuy nhiên nguyên nhân dẫn đến hành động nghiêm trọng này vẫn là một dấu hỏi
lớn đối với người dân. Hàng chục lý do xoay quanh động cơ giết người của
một cán bộ kiểm lâm làm người ta chú ý ngay tới việc phá rừng cũng như buôn
lậu gỗ đang là đề tài nóng của tỉnh Yên Bái trong thời gian gần đây.

Động cơ giết người chính là câu hỏi bức xúc nhất của dư luận ngay sau khi
vụ án diễn ra, mỗi người nhận định một cách khác nhau và trước tiên chúng
tôi xin ý kiến của ông Lê Văn Cuông, nguyên đại biểu Quốc hội, được ông cho
biết:

*“Theo cảm nhận của tôi thì chuyện này thuộc về cá nhân thôi không có vấn
đề chính trị gì trong này. Chắc là có mắc mứu cá nhân mà hành động nó không
làm chủ được, nó bột phát như thế. Cụ thể như thế nào thì cơ quan điều tra
người ta tìm hiểu kỹ để xác định được nhưng theo suy nghĩ và nhận định của
tôi thì đây không phải là trường hợp mang tính chất chính trị mà đây là
trường hợp mâu thuẫn cá nhân mà thôi.”*

Có người cho rằng phải chăng vấn đề tổ chức nhân sự đã làm cho ông Minh bất
mãn vì sợ mất ghế dẫn tới hành động giết người? Theo bà Phạm Thị Thanh Trà
Chủ tịch UBND tỉnh Yên Bái, người tổ chức cuộc họp báo cho biết trước khi
vụ việc xảy ra, tỉnh có chủ trương sáp nhập Chi cục kiểm lâm với một đơn vị
khác, tuy nhiên chưa có quyết định gì cụ thể, lãnh đạo tỉnh đã gặp ông Minh
để vận động tư tưởng. Bà Trà khẳng định không có cơ sở để cho rằng nguyên
nhân vụ việc dính tới công tác tổ chức cán bộ.

*Rúng động đảng cộng sản*

TS kinh tế Phạm Chí Dũng, cũng là một nhà báo từng làm việc nhiều năm trong
UBND thành phố Hồ Chí Minh cho biết:

*“Vì bất cứ lý do gì thì cũng dẫn tới hành vi bắn nhau! Thay vì làm đơn tố
cáo hay triệt hạ nhau bằng những thủ pháp chính trị như trước đây có nghĩa
là về mặt mức độ xung đột và tính chất xung đột đã khác hẳn trước đây, nó
thể hiện ra hành vi và hành vi cực kỳ thô bạo, hành vi đó là hành vi thảm
sát. Tất nhiên bây giờ chưa thể biết đây có vấn đề tư thù, quyền lợi hay
tranh chấp nhưng khi đã thể hiện ra như vậy và giữa những người quan chức
cấp cao như vậy thì rõ ràng đây là chuyện lớn rồi, đây là chuyện rất nguy
hiểm đối với đảng, có thể nói nó đẩy đảng đứng trước một bờ vực. Một ranh
giới sụp đổ trên bờ vực.”*

Ông Kha Lương Ngãi, nguyên Phó tổng biên tập báo Sài Gòn Giải phóng nhận
định theo cảm xúc của một người trông mong cuộc thay đổi, mặc dù giải pháp
bạo động không phải là khuynh hướng mà ông ủng hộ:

“*Những diễn biến tình hình gần đây từ tới giờ tôi vẫn có một cái niềm hy
vọng mà cũng có thể là một niềm tin nữa, đó là ngay trong nội bộ của tập
đoàn cầm quyền vẫn có những người muốn chuyển hóa, muốn diễn biến theo xu
hướng tiến bộ cho nên tôi vẫn hy vọng có một lực lượng có một xu thế hay
một người nào đó họ sẽ có những hành động, chủ trương hướng về sự tiến bộ.
Trường hợp này cũng có thể là nội bộ họ xâu xé họ đấu đá với nhau mà cũng
có thể nói là một trong những cái xu hướng tiến bộ có thể đang diễn ra.”*

Ông Nguyễn Khắc Mai, nguyên Vụ trưởng Vụ Nghiên Cứu, Ban Dân vận Trung ương
nhìn cuộc tàn sát này là vấn đề nội bộ trong bối cảnh mâu thuẫn quyền lực
và chia chát quyền lợi. Khả năng lấy cấp dưới làm dê tế thần cũng là một
điều cần chú ý:

*“Cái vụ này mình chưa có thông tin đầy đủ nhưng theo cá nhân tôi thì có
vấn đề. Cái anh kiểm lâm ấy anh bức xúc một vấn đề gì đấy có thể anh có
những sai lầm gì đấy của hệ thống nhưng anh ta là con dê bị bắt ra để tế
anh ấy uất ức thì tiêu diệt cái đám hệ thống của anh, đấy có thể là một khả
năng chứ không phải tự nhiên người ta lại điên rồ gì mà lại đi giết nhau
như vậy.*

Tôi cho rằng nó đặc biệt quan trọng ở chỗ này: đó là không khí xung đột
trong nội bộ đảng đã phát triển tới tiệm cận giới hạn bùng nổ thảm sát cá
nhân, có nghĩa là căng thẳng lắm rồi.
- Nhà báo Phạm Chí Dũng

*Đây là vấn đề mâu thuẫn quyền lực cũng như lợi ích. Đặc biệt vấn đề hiện
nay là cấp trên ăn no đủ rồi bây giờ tìm một thằng để tế và như thế thì
mình phải xem xét lại toàn bộ hệ thống cái nhân cách của con người trong bộ
máy rõ ràng nó đang có vấn đề. Ăn chia với nhau không sòng phẳng nên diệt
nhau. Khi bình thường thì dùng người ta để mà kiếm chác đến khi có nguy cơ
gì đấy thì đem người ta ra để tế thì người ta sẽ không chịu.*

*Nó là vấn đề mâu thuẫn trong hệ thống mafia thôi người ta gọi cho nó nhẹ
nhàng là nhóm lợi ích nhưng mà lợi ích này là lợi ích của mafia, lợi ích
của bọn kẻ cướp với nhau.”*

Nhà báo Phạm Chí Dũng nhận xét vụ án theo một góc khác, góc tự diễn biến
nội bộ của đảng cộng sản Việt Nam trước các vấn đề lợi ích cá nhân và tranh
chấp ngấm ngầm giữa các phe phái:

*“Có thể nói đây là lần đầu tiên nếu tính từ thời điểm từ năm 1975 tới nay.
Trước đây cũng đã xảy ra vụ quan chức bắn nhau nhưng nó nằm ở cấp xã chủ
yếu ở một số địa phương nhưng trường hợp đó cũng hiếm. Còn đây là lần đầu
tiên xảy ra vụ quan chức bắn nhau mà thảm sát hàng loạt làm tôi nhớ có một
sự thay đổi đáng kể về tính chất.
 RFA

Đại học Fulbright Ở Việt Nam, từ chối đưa tư tưởng HCM vào chương trình

Trước đó, trên báo điện tử Bauxite Việt Nam ngày 13/8/2016, có đăng bài viết với tiêu đề “Hãy bỏ cuộc chiến này sau lưng chúng ta“ của tác giả Mary Beth Marklein. Tác giả cho biết Đại học Fulbright Việt Nam sắp khai giảng, nhưng còn chần chờ chưa đưa hai môn học thuyết chủ nghĩa của Marx và Hồ Chí Minh vào chương trình giảng dạy.
Được biết, đại học Fulbright Việt Nam được Chính phủ Hoa Kỳ đầu tư khoảng 20 triệu USD dưới hình thức các khoản tài trợ liên bang cho Quỹ Tín Thác Đại Học Sáng Tạo Ở Việt Nam. Và một trong những điều kiện để nhận được khoản tài trợ từ chính phủ Hoa Kỳ, thì Trường Fulbright Việt Nam phải đáp ứng ba tiêu chí tương đương trên nguyên tắc của các trường Đại học Hoa Kỳ bao gồm: 1) Đạt chuẩn mực so với những tín chỉ cần thiết cho việc được công nhận như các đại học tại Hoa Kỳ
2) Cung ứng chương trình giảng dạy các trình độ cao học và đại học 4 năm;  chương trình nghiên cứu trong một loạt các lĩnh vực, bao gồm cả chính sách công, quản trị và kỹ thuật  
3) Thiết lập “một chính sách giảng dạy tự do”, và cấm kiểm duyệt các tư tưởng bất đồng hoặc quan điểm chỉ trích một cách xây dựng.
Đứng trước thông tin này, facebook Lê Công Định nhận định rằng: “Quyết định của Đại học Fulbright từ chối đưa chủ nghĩa Marx và tư tưởng Hồ Chí Minh vào chương trình giảng dạy thực sự là cuộc cách mạng quan trọng về giáo dục đại học ở Việt Nam. Hai thứ này thật ra chỉ góp tay đào tạo nên phường tham nhũng và chà đạp lên nhân quyền, vốn không phải là mục tiêu học thuật của viện đại học này.”
Và dư luận xã hội cũng đã đồng tình việc Đại học Fulbright Việt Nam không đưa các nội dung học thuyết chủ nghĩa của Marx và Hồ Chí Minh vào chương trình giảng dạy. Tuy nhiên, trong bài viết có tựa đề “Đại học Fulbright Việt Nam giảng dạy Chủ nghĩa Mác? Nên lắm” của tác giả Hà Dương Minh thì cho rằng: “Học thuyết do con người tạo ra. Nó thuộc về thượng tầng kiến trúc. Khi hạ tầng cơ sở đã thay đổi thì nó hoặc không còn tồn tại hoặc phải thay đổi để không trở thành vật cản đối với sự phát triển của xã hội. Học thuyết Mác ra đời vào cuối thế kỷ thứ 19, phát triển mạnh vào giữa thế kỷ thứ 20 rồi đã suy tàn vào cuối thế kỷ thứ 20...” Và theo tác giả Hà Dương Minh thì “…Nghiên cứu, phê phán hệ tư tưởng Mác là để định vị sự phát triển và thất bại của chủ nghĩa Mác ở chung cuộc, về sự thống trị của một bóng ma không thể phục hồi trên con đường quyền lực tư tưởng của chủ nghĩa Mác. Sinh viên không thể được biết những điều phê phán này trong các giảng đường đại học Việt Nam. Nhưng Đại học Fulbfight Việt Nam lại có thể làm được, giúp giải độc cho các sinh viên đã và đang học về chủ nghĩa Mác-Lenin trong các nhà trường Việt Nam...”
Nguyên Nguyễn/SBTN

Khi Tòa Nhà Sập, Nhưng Mà Chưa Đổ - Bùi Tín

Sắp đến ngày kỷ niệm lần thứ 71 cuộc "cướp chính quyền 19/8" và "ngày Tuyên ngôn Độc lập 2/9/1945". Trong nước sẽ có kỷ niệm ồn ào, trống dong, cờ mở, mít tinh hội hè, pháo bông, liên hoan, thả tù nhân trước thời hạn. Nhưng sao lòng dân không thật là vui, không thật là mừng, và còn không ít người buồn nản, đau xót khi thấy 71 năm là thời gian rất dài mà độc lập chưa vững chắc, tự do còn xa vời, đất nước "cao tuổi" mà vẫn "không chịu phát triển", phải nỗ lực ghê gớm 20 năm nữa mới may ra theo kịp mức sống của người dân Thái Lan hiện nay.Cái mất về thời gian của một đất nước, một dân tộc so với các nước quanh ta thật đau lòng đứt ruột. Chế độ chính trị chân chính phải là chế độ kiến tạo dân chủ, kiến tạo phát triển trong luật pháp, kiến tạo bình đẳng xã hội, kiến tạo hạnh phúc cho toàn dân chung hưởng.Nhà nước cộng sản trong hơn 70 năm qua đã phá nhiều hơn xây, mang lại bất công vượt xa thời Pháp thuộc, nhà tù nhiều hơn trường đại học, y tế suy đồi, giáo dục lạc hậu, nợ quốc gia chồng chất, biên giới bị xâm phạm, tham nhũng càng chống càng tràn lan. Có thể nói tòa nhà cộng sản đã bị dột nát, xiêu vẹo, sâu mọt ăn từ mái đến móng nhà, các cột trụ đều mọt ruỗng, người trong nhà cảm thấy tù túng, ngột ngạt không thở nổi. Cô giáo Trần Thị Lam ở Hà Tĩnh than thở: Đất nước ta kỳ quá, lạ quá, buồn quá, sẽ đi về đâu? Cô trí thức Từ Huy từ đất Pháp đặt câu hỏi quặn lòng: Chúng ta còn chịu sống như thế này đến bao giờ?
Điều trớ trêu là ai cũng thấy tòa nhà chế độ này đã tàn tạ đến cùng cực, mái dột, tường nứt, cột mọt, không khí trong nhà sặc mùi tử khí của chiến tranh, ngư dân bị thế lực bành trướng giết hại, xác tôm cá chết la liệt, vậy mà nó không chịu sụp đổ hẳn để toàn dân cùng nhau bắt tay vào việc xây dựng tòa nhà mới – chế độ mới dân chủ, đa nguyên, một nhà nước pháp quyền hiện đại, trong sạch, minh bạch, trong đó mọi người sống bình đẳng trong tình thương yêu đùm bọc nhau.Có thể nói vấn đề cơ bản của đất nước ta hiện nay là có dám phá tòa nhà cũ kỹ, mục nát hay không để chung sức xây một tòa nhà mới đơn giản, có nền móng vững chãi, bền chặt, vĩnh cửu. Đường dẫn trực tiếp Tình hình đã xấu đến độ mọi người đều có thể nhìn rõ sự thật, không thể hài lòng với những biện pháp chắp vá nửa vời, nói "đổi" mà không "thay", nói "mới" mà còn tệ hơn cũ. Một số hiện tượng tiêu biểu mới nhất củng cố thêm nhu cầu phá bỏ hẳn tòa nhà cũ. Bà Chủ tịch Quốc hội sau khi tuyên thệ, chửi mắng thẳng toàn dân: "Đã làm gì cho đất nước hay chỉ gây rối loạn?" và ông Thủ tướng - mà dân địa phương Quảng Nam coi là "đại gia tư bản đỏ" - mang một đoàn hơn 50 xe bảng xanh bóng lộn, ngang nhiên xông vào con đường chính dành cho người đi bộ và khách du lịch, cấm xe cơ giới. Thế là độc đoán, độc đảng, độc chiếm đường dân. Coi nhân dân là ruồi muỗi, coi luật pháp là giẻ rách. Bao giờ các quan lớn nhà ta mới có tác phong bình dân, tự nhiên như ông Obama vào ăn phở như mọi người dân ở Hà Nội, đi mua bánh mì McDonald’s buổi sáng mở ví riêng trả tiền ở thủ đô Washington. Hay như Bác sỹ Kha Văn Triết, Thị trưởng thủ đô Đài Bắc / Đài Loan, đi làm bằng xe mêtrô công cộng, không đi xe công, cũng không cần một bảo vệ nào đi theo. Đó mới là tác phong viên chức hiện đại thời dân chủ chân chính, tự tin, gần dân, tôn trọng phép nước như một công dân bình thường. Không như các quan lớn cộng sản kiểu "trọc phú nhà quê" hãnh tiến khi vớ được cái chức hương lý giữa đình làng, rung đùi vểnh râu với đặc quyền đặc lợi là chai rượu và cái thủ lợn.Chế độ đã suy, suy đồi, suy thoái toàn diện, không thể sửa chữa chắp vá, sửa chỗ này thì chỗ khác vỡ nát từng mảng lớn, chỉ uổng công vô ích. Nguyện vọng cháy bỏng hiện nay của toàn dân, trong đó có không ít đảng viên lương thiện ở cơ sở, gắn bó với nhân dân là tự mình đánh sập tòa nhà cũ kỹ, bị ô nhiễm, để tự mình xây dựng một ngôi nhà mới hiện đại, văn minh. Đường dẫn trực tiếp Công luận xã hội đang thách Bộ Chính trị tổ chức cuộc trưng cầu dân ý về các chủ đề:- Duy trì hay vứt bỏ chủ nghĩa Mác - Lênin như là cơ sở ý thức hệ của chế độ chính trị?- Duy trì hay xóa bỏ chế độ độc đảng để thay bằng chế độ dân chủ - pháp quyền?- Duy trì hay vứt bỏ phương châm lấy sở hữu quốc doanh làm chủ đạo?- Duy trì hay vứt bỏ khái niệm đất đai thuộc sở hữu toàn dân để thay bằng khái niệm đa hình thức sở hữu, lấy sở hữu tư nhân làm cơ sở?Đó là 4 trụ cột của ngôi nhà cộng sản đã bị sâu bọ giáo điều, tham nhũng gặm nhấm đến mục ruỗng. Tốt nhất là lãnh đạo cộng sản chủ động cùng nhân dân đồng thuận mở cuộc trưng cầu dân ý này và từ đó thực hiện cuộc đổi đời triệt để, ôn hòa, làm cho lịch sử dân tộc sang trang trong vòng pháp luật, mở ra Kỷ nguyên Dân chủ hoàn toàn mới mẻ, bảo đảm cuộc sống dân chủ, bình đẳng. Nhà nước thúc đẩy phát triển, xây dựng hòa bình, bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ, lãnh hải, mang lại phồn vinh và hạnh phúc cho toàn dân. 71 năm thử nghiệm chế độ độc đảng độc đoán là quá đủ rồi.__._,_.___

Bùi Tín

Giáo xứ Kẻ Đọng (giáo phận Vinh) Trả Lại Cho Dân