Thật lạ, từ hôm “bị” chị Nga( vợ nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa) dựng dạy vào lúc 2 giờ sáng, mình cứ như bị ám ảnh. Người đời bảo : “Tuổi già thèm sáng”, mình mới “cút kít về già” không lẽ cũng “thèm sáng” ư? Hay
mình sống nặng về tâm cảm qúa, nên “ đoạn trường” chị đã phải nếm trải trong năm năm trời và một năm sắp tới cứ làm đầu óc mình phân tâm mãi? Hôm nay cũng vậy, 11 giờ đi nghỉ, 2 giờ sáng thức dạy, bật đủ các bài hát do các ca sĩ mà mình yêu thích từ Như Quỳnh( Mỹ) Thanh Thanh Hiền (Việt Nam), hài kịch của Pari by night đến hài kịch Xuân Bắc v.v 5 giờ sáng vẫn không kéo cái ngủ về được, bụng đói cồn cào, đầu đau như búa bổ vì cả trăm nghìn ý nghĩ vò xé trong đầu . Tất nhiên, kịch thì nhạt như nước ốc, nhưng lời ca, giai điệu mượt mà của các bài hát do các ca sĩ mình yêu thích thể hiện vẫn không sao lấn át được những ý nghĩ nhảy múa trong đầu. Nếu trong xã hội cộng sản, mình đã dễ dàng bỏ qua mọi sự, sau khi thốt lên một tiếng thở dài: “Ôi dào, những cái vô lý làm nên cuộc đời này mà, chấp làm chi cho mệt, tốt hơn hết muốn trở thành Puskin, thì đừng dại dột đi đánh đấm vô duyên với những kẻ xó chợ đầu đường để rồi phải nhận về một cái chết thảm khốc như ông, chỉ vì một người đàn bà mà gục chết trong một cuộc đấu súng giữa tuổi đời 37, khi sự nghiệp thi ca đang ở đỉnh cao của nghệ thuật”... Nhưng đây là nước Mỹ ,là xứ xở tự do, làm gì có những kẻ xó chợ đầu đường trong cộng đồng người Việt? Cho nên cái cách mình vẫn làm trong xã hội cộng sản: “ “Dùng tình thương đưa đám hận thù”( với những kẻ vì tiền, ngu dốt, gây ra) , thì ở nơi thiên đường hạ giới tại nước Mỹ này, mình lại không có cách gì để làm nhẹ lòng mình đi được, khi những kẻ đó, ngao ngán thay lại là chiến hữu, là cấp trên của mình, cùng chia ngọt, sẻ bùi, và đồng hành với mình trong suốt 6, 7 năm trời qua .
Lại một lần nữa mình phải rên lên trong óc: “Thôi thì cá tính quyết định số phận”. Từ bé, tính cách mình đã được định hình rồi, luôn trung thực với cảm xúc của mình, nên không hề biết nói dối, cũng không ruột ốc quanh co, mà thẳng ruột ngựa luôn, miễn là nó đúng. Cho dù có phải sứt đầu mẻ trán mình cũng cương quyết bảo vệ sự thật đến cùng. Cũng vì không thể “ngậm miệng ăn tiền” trong cái gọi là tòa soạn báo an ninh thế giới, văn hóa văn nghệ công an( bây giờ là báo “Cắn áo nhân Dân” (CAND) mà mình buông bỏ tất cả bổng lộc, uy quyền để mạnh dạn đi theo lề trái , suốt bao năm trời phải trườn mình qua cái chết để đến được bến bờ tự do này, để giữ ngòi bút của mình được thẳng, thì lại gặp đại họa, chả khác gì những tai họa nghề nghiệp mình đã từng gặp trong nước.
Thôi thì nói gần, nói xa, chẳng qua nói thật. Sau khi nhận được điện thoại của chị Nga( vợ nhà văn Nguyễn xuân nghĩa), tiếng khóc và nỗi đau uất nghẹn của chị thấm vào từng đường gân thớ thịt, cũng như các tế bào thần kinh của mình , không thể cuộn tròn trong chăn như con mèo lười được, mình lò dò trở dạy, bật đèn viết suốt đêm. không phải bằng sự vật vã của tâm hồn mình mà trong tiếng Kêu gào tuyệt vọng của chị trước cửa trại Giam số 6 thanh chương Nghệ An , nơi anh nghĩa vừa bị bí mật chuyển vào Đại lộc quảng Nam, vì tội cứng đầu , luôn đấu tranh , đòi hỏi quyền lợi cho mình, cho những người tù chính trị của trại mà cho cả số đông tù hình sự nữa, trong khi lý lẽ của cai ngục là ngoài xã hội còn chẳng có cái gọi là quyền làm người, mà vào tù còn đòi hỏi ... cho nên tống đi cho khỏi bầy hầy, rách chuyện.
Khác với mọi lần tự đưa ra các trang mạng toàn cầu như đàn chim Việt , Tổ quốc, Diễn đàn CTM, thì lần này mình đưa vào facebook- mà mình coi như cái “ao nhà” của mình, rồi đưa vào trang mạng nội bộ xin ý kiến và lập tức nhận được sự “ đấu tố “ của chi bộ trưởng chi bộ Sacramento - nơi mình sinh hoạt
Quý ch/h thân mến,
Bài naỳ ch/h TKTT đã đưa lên FB, có nghĩa là đã tung vào trang mạng toàn cầu.
Tôi đã đọc bài viết này đêm qua tren FB, và đứng trên quan điểm của một người đấu tranh, tôi rất bất bình.
Chúng ta không khuyên bất kỳ ai phải nói dối hay tránh né, nhưng phải là sự thật, phải tôn trọng sự thật. không suy diễn, không hàm ý, không ám chỉ. Muốn biết đâu là sự thật phải tìm hiểu thật kỹ càng.
Tôi cũng tin Việt Tân không có bất kỳ một vùng cấm hay nhạy cảm nào, mà phải tránh né cả.
Tất cả phải là sự thật, không suy diễn, không cảm tính.
mong quý ch/h cùng đọc và góp ý.
Thân mến,
xl
Bực lắm vì kẻ “có tật giật mình” này lại gắp lửa bỏ tay mình , nhưng vẫn nén giận, đưa bài lên Đàn chim Việt , Việt báo, báo làng, thời báo v.v sau khi đã thống nhất nội dung với hai mẹ con chị Nga :
http://www.danchimviet.info/archives/80587/tam-su-nguoi-vo-tu/2013/10
Vừa xuất hiện vài tiếng đã có hai mạnh thường quân là anh Nguyễn công Đức ở Dallas và anh Đỗ Tiến Đức( chủ bút báo thời luận lên tiếng hỗ trợ. thế mà ông vụ trưởng vụ quốc nội không thèm đọc bài viết của mình trên bất cứ trang mạng nào, cứ tin vào giọng “bần cố” của trưởng chi bộ để đấu tố bài viết của mình, vừa đói lý, vừa đói tình, thậm chí ngu dốt( như kiểu bần cố nông đấu tố địa chủ trong cải cách rụộng đất ) :
Kính thưa qúy c/h,
Trong mấy ngày qua, sự kiện bài viết của c/h TKTT đưa lên diễn đàn nội bộ để tham khảo ý kiến, đồng thời cũng đưa lên Facebook, đã tạo ra một số thắc mắc trong nội bộ cũng như một số thân hữu bên ngoài. Để tránh những suy diễn không chính xác, Vụ Quốc Nội xin chia sẻ cùng quí c/h một số thông tin và hướng dẫn sau đây : Đối với những người đấu tranh trong nước, Việt Tân luôn luôn tìm cách giúp đỡ tận tình, không phân biệt họ có phải là đảng viên Việt Tân hay không. Trong nhiều năm qua, chúng ta đã làm việc này, với sự tiếp tay tích cực của nhiều cơ sở, đảng viên và vòng đai thân hữu hải ngoại. Trong khả năng còn giới hạn của chúng ta hiện nay, việc giúp đỡ không đáp ứng được tất cả mọi nhu cầu cần thiết là điều thực tế. Chúng ta không phủ nhận chuyện đó và những người được giúp đỡ cũng thường hiểu biết về chuyện này. Trong trường hợp của nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, mặc dù ông không phải là đảng viên Việt Tân, nhưng ngay từ khi ông và bạn hữu bị tù đày, tổ chức của chúng ta đã làm tất cả những gì có thể làm được để can thiệp cho ông, đồng thời thường xuyên giúp đỡ, hỗ trợ ông và gia đình về mặt tài chánh, thuốc men và nhiều nhu cầu linh tinh khác. Sự hỗ trợ này không chỉ đến từ tổ chức chúng ta, mà còn đến từ nhiều thân hữu, ủy ban yểm trợ qua sự vận động của đảng viên và cơ sở. Cá nhân tôi biết rất rõ có một vài chiến hữu vẫn thường xuyên gửi tiền, mua thuốc gửi về cho Bà Nguyễn Thị Nga, vợ nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa. Chị Nga luôn luôn trân quý sự hỗ trợ này. Tuy nhiên, vì bài viết của c/h TKTT tạo ấn tượng là hiện nay nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa đang bị mọi người lãng quên, không ai giúp đỡ, kể cả chúng ta, nên Vụ Quốc Nội đã liên lạc với bà Nga vào ngày 17-10-2013 để tìm hiểu vấn đề. Cuộc trao đổi này đã được ghi âm lại với sự đồng ý của bà Nga. Qua nội dung trao đổi, bà Nga cho biết ngay khi đọc được bài viết của c/h TKTT trên facebook, cháu Thủy, con trai của nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, đã viết cho c/h TKTT để nói là gia đình không có vấn đề gì với bên Việt Tân cả và yêu cầu gỡ bỏ một số đoạn. Bà Nga cũng cho biết sự trao đổi giữa bà với c/h TKTT là lúc bà đang bức xúc về việc nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa bị chuyển trại và không hề có ý định nhờ c/h TKTT viết bài nói về vụ tài chánh hay kêu gọi giúp đở gì cả. Vì đối với bà, khi ông Nghĩa đã chọn con đường chông gai, sự giúp đỡ nếu có thì quý, còn không thì phải tự xoay. Đây là tinh thần rất đáng ca ngợi của một gia đình đấu tranh, tương tự như tinh thần của mọi đảng viên Việt Tân, đó là "lấy sức mình làm chính". Qua sự việc trên, Vụ Quốc Nội yêu cầu tất cả quí c/h tránh loan tải những dữ kiện có dính líu đến tổ chức hay đảng viên khác ra bên ngoài, khi những dữ kiện này chưa được tìm hiểu và kiểm chứng với các nhân sự hay bộ phận liên hệ. Mỗi khi có sự việc mà mình chưa nắm rõ, quí c/h vui lòng tham khảo với bí thư các cấp hay với các bộ phận liên hệ để được giải thích rõ hơn, không nên tùy tiện loan tải thông tin chưa được kiểm chứng, khiến dư luận hoang mang, nội bộ xào xáo, vừa làm thiệt hại uy tín cá nhân của mình, đồng thời có thể phương hại đến uy tín của tổ chức. Cám ơn qúy ch/h.
Lý Quang Đức
Vụ Trưởng Vụ Quốc Nội
(còn tiếp)
No comments:
Post a Comment