Nếu đêm nay là đêm cuối
Holly Ngo
Cách đây hơn 1 năm rưỡi, trong một đêm khó ngủ, giữa đêm khuya 2 giờ sáng, trong đêm tối của căn phòng ngủ nhỏ, tôi bật điện thoại Blackberry xem email và tình cờ tôi đọc được những câu như :” Từ lâu rồi, mỗi đêm tôi đều tự hỏi, nếu đêm nay là đêm cuối và ngày mai không còn thức dậy nữa, liệu mình có thể yên giấc nghìn thu, vì đã sống tròn bổn phận của một con dân nước Việt, không hối tiếc, chẳng tự trách 'phải chi ta đã làm việc này, điều kia' để hơn 4 nghìn năm lịch sử của giống nòi không đi vào ngõ cụt?
…
Và
Năm mươi năm sau, khi tất cả chúng ta ở đây đều đã khép lại cánh cửa cuộc đời, tắt đi ánh đèn của sự sống, chúng ta có thể ngủ say giấc nghìn thu của những người Việt công chính đã tròn nghĩa vụ với quê hương. Chúng ta yên tâm là đã khai thông bế tắc để dòng sử Việt lại tiếp tục chảy, đã mở ra vận hội cho dân tộc trường tồn và sánh vai cùng với nhân loại. “
Nước mắt tôi rơi khi đọc những giòng chữ ấy. Tôi thấy mình hơn 30 năm qua ở xứ Mỹ này hình như tôi đã sống thật ích kỷ, chỉ biết lo đi làm kiếm tiền, làm giàu và đi chơi khắp thế giới. Tôi cứ nghĩ rằng việc “quốc gia đại sự” tranh đấu cho một Việt Nam dân chủ tự do đã có những người khác lo, việc đó không phải việc của tôi.
Nhưng đã hơn 38 năm qua kể từ ngày tháng tư đen 1975 đó, đất nước thân yêu của chúng ta càng ngày càng đi sâu vào bế tắc. Những tệ nạn xã hội xảy ra từ Bắc vô Nam, người dân Việt Nam đang bị đưa đi làm nô lệ tình dục khắp các nuớc Đông Nam Á. Những công nhân lao động xuất khẩu bị lường gạt cầm thế nhà cửa để lo lót dịch vụ đi làm nô lệ cho các nước khác không có ngày về. Và nhất là Trung Quốc đang từ từ lấn chiếm biển và đất của đất nước mình, biến người dân Việt Nam thành lao động khổ sai trên chính nước mình, cho những chủ nhân ông là người Tàu không biết một chữ Việt Nam nhưng có quyền lực như những quan Thái Thú Tô Định ngày xưa.
Giờ đây tôi sắp bước vào tuổi vàng về hưu, cánh cửa cuộc đời của tôi sắp khép lại, nhưng mà tôi chưa thể ngủ yên. Tôi chưa làm tròn nghĩa vụ đối với quê hương tôi. Tôi không thể ngồi yên để cho người Tàu ngang nhiên vào đất nước tôi, mua bán phụ nữ Việt Nam như mua bán một con gà, một con vịt, rồi sau khi thỏa thê nhục dục lại bán sang tay một người khác như những món hàng mất giá. Lòng tự ái dân tộc không cho phép tôi ngồi yên nhìn những khổ đau của người cùng dòng máu Việt với tôi xảy ra hàng ngày mà vẫn bình chân như vại và cho đó là chuyện bình thường ở huyện.
Tôi quyết định ngồi dậy viết cho anh một email lúc 3 giờ sáng và muốn xin được làm một người thiện nguyện viên, làm bất cứ chuyện gì cũng được từ những việc nhỏ nhất như đi cầm lon xin tiền để có ngân quỹ giúp đồng bào tôi bớt khổ nạn. May quá, anh đã hồi âm và hỏi tôi muốn xin làm việc gì và chắc chắn công việc chỉ có làm việc và làm việc, không có lương, không có bổng lộc, không có gì hết, nhưng lòng tôi sẽ an tâm là đã góp phần thay đổi vận mạng cho đất nước.
Một đồng đội của tôi vừa mới ra đi lúc tuổi mới 60. Đêm cuối cùng của anh, anh có tiếc nuốc gì không ? Nếu đêm nay là đêm cuối của tôi, chắc là tôi tiếc nuối nhiều thứ lắm. Tôi tiếc tôi chưa về lại được quê hương tôi để đem ánh sáng dân chủ nhân quyền ở các nước dân chủ trên thế giới về nói lại cho các sinh viên trẻ của tôi. Tôi tiếc tôi chưa nói với các bạn gái trẻ của tôi về những cơ hội đi học đi làm dành cho phụ nữ ở đất nước tôi đang sống, để cho phụ nữ Việt Nam được sánh vai cùng với các phụ nữ trên thế giới trong các công ty lớn hàng đầu của Mỹ. Tôi tiếc tôi chưa giúp các trẻ em đường phố ở Việt Nam được cơ hội đến trường. Tôi tiếc nhiều thứ lắm, tôi không thể ra đi khi tôi còn nhiều thứ chưa làm xong lắm.
Tôi viết những dòng tâm tình với hy vọng những anh chị em đồng cảm với tôi hãy chia sẽ những tâm tình của anh chị, những ước mơ, những hoài bão của chúng ta, những gì chúng ta muốn làm cho đất nước mình khi mình còn trẻ, còn sức khỏe, còn lòng nhiệt tình, còn tâm huyết, còn tấm lòng sống và muốn giúp đỡ tha nhân. Đừng giống như tôi gần đến tuổi về hưu mới thốt ra những lời tiếc nuối vô vàn.
Nếu đêm nay là đêm cuối,
Dấu chấm hết của cuộc đời
Tôi vẫn mỉm cười mãn nguyện
Nợ nần tôi đã trả xong
Tôi có thể ngủ yên rồi
Phải không các bạn của tôi ?
Posted on Tuesday, October 22 @ 00:59:21 EDT by ngochuynh
No comments:
Post a Comment