Nguyên Anh (Danlambao) - Việc Việt Nam nộp đơn xin gia nhập Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc được nói nhiều thời gian gần đây, động cơ và nguyên nhân nào chúng ta sẽ phân tích sau nhưng hãy cùng xem lại tư cách của nhà cầm quyền điều hành đất nước bằng một chế độ độc tài đảng trị và xem họ có tư cách để đặt chân vào tổ chức này hay không?
Trái với những phát ngôn của VTV về Nhân Quyền tại Việt Nam được cải thiện, quyền con người tại đấy được phát triển với giáo dục, y tế, an sinh xã hội thì người dân trong nước hoàn toàn không trông thấy những cố gắng đó đơn giản đó chỉ là những việc phải làm của bất cứ chính phủ nào dành cho công dân của mình, nhà cầm quyền CS đã tiếp tục lồng ghép lừa mị người dân và cho rằng đó là Quyền Con Người!
Những phúc lợi cộng đồng, an sinh xã hội, nhu cầu điện, đường, trường, trạm là chuyện tối thiểu phải có trong một xã hội nhằm phục vụ người dân!
Về Quyền Con Người: Con người sinh ra mặc nhiên đã được thiên phú cho khả năng suy nghĩ độc lập, họ có quyền phát biểu chính kiến của mình, có quyền tin theo tôn giáo mà mình lựa chọn, có quyền tự do cư trú, đi lại mưu cầu cuộc sống nhưng tại Việt Nam những quyền đó đã bị đánh cắp!
Với những chỉ thị như nghị định 72 nghiêm cấm sao chép đăng tải thông tin lên trang cá nhân dẫn đưa tới cáo buộc vi phạm điều 258 Bộ luật hình sự Việt Nam là một trong những quốc gia cộng sản còn sót lại cái tư duy phong kiến xa xưa đàn áp có hệ thống nền tự do ngôn luận, làm dân chỉ biết tận trung với đảng nhưng tiếc thay đó lại là một cái đảng không có chính danh, không được người dân bầu chọn và được tồn tại trên mũi súng AK.
Có thể nhận thấy các cuộc biểu tình ôn hòa của người dân (bất bạo động) đã bị đội ngũ thừa sai pháp luật đàn áp, dập tắt từ thể hiện lòng yêu nước chống bọn bá quyền Tàu chệt cho đến dân oan với luật đất đai nhiều bất cập! (giải tỏa với giá rẻ mạt và bán với giá trên trời)
Những tiếng nói yêu nước thương dân bất đồng quan điểm không theo logic CS đều được vu cho là thế lực thù địch, phản động và đối mặt với những năm tháng tù đày nghiệt ngã mà không cần phải theo một điều luật nào cụ thể, điều đó cho thấy cái được gọi là chính phủ Việt Nam chỉ là một bước tiến quá độ của một bộ lạc xa xưa.
Về Tự Do Tôn Giáo: Dù tuyên bố trước thế giới Việt Nam là một quốc gia có tự do tôn giáo nhưng nhà cầm quyền CS xuất thân từ lớp bần cố nông với tầm nhìn hạn hẹp luôn thù dai và lo sợ!
Họ lo sợ các nhà lãnh đạo tôn giáo sẽ là ngòi nổ cho một cuộc chính biến lập lại như năm 1963 dưới thời Đệ Nhất Cộng Hòa, họ sợ giáo dân sẽ tin theo cha xứ hơn cả chính quyền cho nên tất cả các tôn giáo hoạt động tại Việt Nam phải nằm trong vòng kiểm soát (trái ngược với tôn chỉ tự do) là các hội đoàn có người của chính quyền kiểm tra theo dõi, những người tu hành không nằm trong hội đoàn sẽ bị dẹp thẳng tay, cá biệt bộ môn tu khổ hạnh khất thực của các nhà sư Phật giáo đã bị dẹp bỏ, với đội ngũ truyền thông hùng hậu họ đã định hướng người dân vu cho các nhà sư là lừa đảo, lợi dụng và chặn bắt với đội ngũ an ninh tôn giáo.
Các tôn giáo khác như Tin Lành, Cao Đài, Hòa Hảo đã bị đàn áp thẳng tay, người CS không quên những hành động ái quốc tham gia bảo vệ và kiến thiết quốc gia của họ năm xưa dưới thời VNCH và những hành động gần đây nhất đã cho thấy họ chẳng những không hề quên mà trái ngược lại luôn đặt các giáo dân, tín hửu của các tôn giáo trên vào tầm ngắm.
Về Giáo Dục: Dưới mái trường XHCN (!?) các em học sinh, tinh hoa của dân tộc bắt buộc bị nhồi nhét vào đầu lòng căm thù, những anh hùng sắt máu, một nền giáo dục thui chột què quặt với những giáo án lạc hậu cho ra xã hội những học sinh tốt nghiệp cấp 3 nhưng kiến thức thực dụng không khả thi, chương trình ngu dân hóa Việt Nam với việc dạy sinh ngữ cho các em bắt đầu từ cấp 2 đã làm cho người dân Việt Nam ngu lâu dốt bền, không có khả năng tiếp cận nền văn minh nhân loại, không phổ cập được kiến thức hàng ngày. Và điều mâu thuẫn lớn nhất của Việt Nam trong lĩnh vực giáo dục là học phí! Từ một đứa trẻ mới đi nhà trẻ, cho đến học sinh cấp 1, 2, 3 và cao hơn nữa là ngưỡng cửa đại học vấn đề đầu tiên phải đối phó là học phí!
Được mệnh danh là xã hội hóa giáo dục các trường thi nhau lạm thu, mỗi nơi một kiểu, một giá tiếp theo đó là quyên góp, kêu gọi người dân nhằm thỏa mãn túi tham không đáy của một bộ phận được khoác áo lãnh đạo đạo mạo khả kính của ngành giáo dục.
Ngoài ra với đồng lương bèo bọt những người phổ cập kiến thức cho các em cũng không mặn mà truyền bá kiến thức hết lòng kéo theo các học sinh phải đóng tiền, mất thì giờ để đi học thêm nhằm theo kịp chương trình bổ sung kiến thức.
Về Y tế: Với mạng lưới bệnh viện mỏng và ít, các bệnh nhân tại Việt Nam luôn đổ dồn về các thành phố lớn chữa trị, đội ngũ nhân viên ngành y mặc nhiên đã xem phong bì hối lộ là một nét văn hóa chính đáng dẫn đến phân biệt đối xử, hệ thống quan liêu trong bệnh viện đã câu kết cùng các nhà sản xuất đồng ý móc ngoặc nâng khống giá thuốc lên cao gấp nhiều lần nhằm tư túi, chế độ bảo hiểm xã hội (medicare) chỉ có vài trăm ngàn người tham gia trong một cộng đồng hơn 90 triệu người, đại bộ phận lương y có tài chỉ ở các thành phố lớn và thật khó tìm được chữ Tâm khi ngày nào họ cũng hái ra tiền bằng những kiến thức mình đã được học, thời giờ đối với họ là vàng bạc cho nên khi người dân cần đến, có nhu cầu thì phải biết phần bồi dưỡng được cho là hiếu hỉ (theo quan niệm thời thực dân phong kiến).
Vấn đề Tù Nhân: Tại Việt Nam công dân rất dễ dàng trở thành tù nhân khi được nhà cầm quyền để ý, trong đó có tù chính trị và tù thường phạm (các tội danh khác).
Những người hành pháp (công an-cán bộ-quản giáo) mặc nhiên có ý nghĩ trong đầu các tù nhân là người phạm tội với mình, họ tư cho phép mình có cái quyền tra tấn, khủng bố tinh thần, cưỡng ép lao động, đày đọa thân xác những người tù mà không cần thông qua điều luật nào do cái tư duy mọi rợ từ người lãnh đạo cao nhất cho đến người thấp nhất.
Các tù nhân tại Việt Nam không chỉ bị cách ly khỏi cộng đồng xã hội mà tại đó họ còn bị lợi dụng sức lao đông của mình để làm ra của cải vật chất phục vụ cho các trại tù, điều này đã vi phạm Nhân Quyền nghiêm trọng. Các tù nhân không có nghĩa vụ phải lao động cho trại giam!
Họ đã bị cách ly, trả giá cho những hành động trong quá khứ của mình là quá đủ, họ có quyền từ chối lao động như tù nhân lương tâm Đỗ Thị Minh Hạnh, đó là cái quyền chính đáng của con người dù là người tù thế nhưng những người mang danh cán bộ trại giam đã bật đèn xanh phạt một tập thể dẫn đến việc các tù nhân khác bức xúc và bạo hành chính bạn tù của mình.
Ngoài những trò bẩn thỉu mượn đao giết người những người hành pháp Việt Nam còn duy trì một hình phạt mọi rợ thời Trung cổ đó là cùm chân của tù nhân! Trước đây nó được gọi là kiên giam, biệt giam còn ngày nay nó được dùng mỹ từ kỷ luật để dành cho các tù nhân nào chống đối.
Họ dùng những thanh sắt ghép lại hoặc bằng cây có khoét lổ bắt tù nhân tra chân vào và khóa lại (như dành cho con vật) một thời gian nhất định, điều này sẽ dẫn đến tù nhân phải nằm một tư thế không xoay trở được dẫn đến bại liệt là điều tất yếu, một nét tra tấn tù nhân học hỏi từ các đàn anh Tùng Của xa xưa mà đáng buồn thay vẫn được hiện diện ngày nay tại Việt Nam trong thế kỷ 21!
Với những thành tích trên Việt Nam có xứng đáng đặt chân vào Hội Đồng Nhân Quyền LHQ không?
Thời gian sẽ cho chúng ta biết được điều đó tuy nhiên trước khi đơn được xét duyệt tổ chức quan sát Nhân Quyền LHQ HRW đã lên tiếng vì những vi phạm Nhân Quyền tại Việt Nam, nhiều tổ chức từ khắp nơi trên thế giới trong đó có cả các chính khách từ Mỹ, Canada, Anh, Úc đã ký tên vào một kháng thư phản đối Việt Nam tham gia Hội Đồng Nhân Quyền LHQ và cho rằng sự có mặt của Việt Nam sẽ là ô uế thanh danh của tổ chức này! [1]
Thật đúng là bi kịch khi một quốc gia rừng rú học đòi văn minh!
No comments:
Post a Comment