Saturday, November 30, 2013
Đây là tư cách ủy viên hội đồng nhân quyền Liên Hiệp Quốc?
Nhà báo, nhà văn, tiến sỹ Phạm Chí Dũng từ Sài Gòn ra Hà Nội thăm thú bạn bè, họ hàng và lấy tư liệu bổ sung cho bản thảo cuốn sách viết về xã hội dân sự. Sau khi đã đến thăm Phạm Hồng Sơn, Lê thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Trọng Vĩnh... Anh gọi điện hẹn 9h sáng nay (29 /11/2013) đến thăm tôi. Lý do gặp gỡ không có gì hệ trọng cả. Có lẽ chỉ vì lâu nay mới “văn kỳ thanh”, nay nhà văn muốn “kiến kỳ hinh” để vấn an và chía sẻ bớt nỗi tủi phận của một ông già đã gần tám mươi. Hẳn là Phạm Chí Dũng, cũng như mọi người bình thường, không ai nghĩ rằng còn có thể đến để bàn bạc mưu sự gì lớn lao đối với một người như tôi lúc này.
Tôi mừng vì thấy có người từ xa còn đoái hoài đến mình. Tuy chưa gặp mặt
bao giờ nhưng từng đọc, từng nghe nên tôi đánh giá cao tầm nhận thức
của Phạm Chí Dũng nên nhắn tin rủ một số bạn bè đến cùng nghe chuyện của
anh.
Không ngờ quan chức đảng đối xử với chúng tôi tệ hại quá. Họ cử mấy chục
công an vây ráp nhà tôi. Họ chặn từ đầu ngõ xa. Ai đến đều bị xua về.
Người năn nỉ cũng không được vào, người tức giận quát tháo họ cũng chỉ
trơ trơ. Không giảng giải, không thuyết trình lý do. Một vài người khách
lọt vào được đến cổng nhà tôi liền bị năm sáu công an, sắc phục có,
thường phục có chặn lại. Người nhà ra đón, họ bảo không được mở cổng.
Tôi ra mở cổng “Mời bác và anh em công an cùng vào nhà xơi nước, đừng đứng ngoài này vừa lạnh vừa làm cho hàng xóm nhìn không đẹp mắt”.
Họ không vào, cũng không trả lời, chỉ dứt khoát yêu cầu khách của tôi
phải ra về! Tôi thương và thấy khổ tâm đối với mấy ông bạn già của tôi
quá. Vì lời mời của mình mà các vị đã phải lặn lội trên dưới chục
kilomet rét mướt đến đây thế này!
Không biết những ai bị bắt nhưng chắc chắn Phạm Chí Dũng và Lê Quốc
Quyết (em Lê Quốc Quân) đã bị điệu lên đồn công an cách nhà tôi hơn một
kilomet. Họ câu lưu Pham Chí Dũng để thẩm vấn suốt sáu tiếng đồng hồ.
Khi tôi gọi được vào mobi của Dũng thì nghe anh phàn nàn anh rất mệt mỏi
và đang trên đường ra sân bay trở về Sài Gòn. Anh cho biết họ đã quần
thảo anh bằng những câu hỏi rất vô nghĩa lý để cuối cùng đưa cho anh một
quyết định cảnh cáo, trong đó yêu cầu không được tiếp xúc với các đối
tượng: Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân.
Sao lại trâng tráo ngang ngược đến vây! Cho đến bây giờ tôi vẫn là một
người Việt Nam bình thường, được Luật pháp và Hiến pháp bảo vệ cho được
hưởng mọi quyền lợi của một công dân kia mà. Tôi không những chưa hề
phạm pháp mà trong suốt cuộc đời công tác chưa hề bị bất kỳ hình thức kỷ
luật nào.
Cấm cản một cách tùy tiện, vô lý như vậy tức là họ đã ngang nhiên chà
đạp lên Luật pháp và Hiến pháp Việt Nam, trong khi đó Điều 4 Hiến pháp
có ghi: ĐCSVN hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và Pháp luật.
Tuổi già không còn đòi hỏi gì nhiều về quyền con người. Không nói đến
điều to lớn như tự do ngôn luận, một chút yêu cầu được chia sẻ thông
tin, trao đổi tình cảm thiết nghĩ là quyền con người tối thiểu của chúng
tôi sao cũng bị tước đoạt một cách dã man như thế!.
Phải chăng đấy là tư cách của một tân ủy viên Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc?!
Hà Nội, 29 tháng 11 năm 2013
Nguyễn Thanh Giang
Trung Văn - Từ Liêm - Hà Nội
Mobile: 0984 724 165
Thư kêu cứu khẩn cấp của gia đình thầy giáo Đinh Đăng Định
Với tình trạng sức khỏe đặc biệt nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ông Đinh Đăng Định chồng tôi đã không được điều trị đúng với căn bệnh ung thư hiểm nghèo này. Cụ thể, sau phẫu thuật chồng tôi cần phải hóa trị 8 đợt liên tiếp, mỗi đợt kéo dài 22 ngày. Ngày 4/11/2013, chồng tôi trải qua đợt hóa trị đầu tiên, với thể trạng rất yếu, đã xảy ra các phản ứng phụ của thuốc nhưng đã không được chăm sóc điều trị và đột ngột bị đưa về trại giam mà không có một lời căn dặn thăm hỏi của bác sĩ điều trị. Một lần nữa nhà cầm quyền Việt Nam công khai vi phạm nhân quyền một cách trắng trợn...
Saigon, ngày 30/11/2013
THƯ KÊU CỨU KHẨN CẤP
(Của gia đình Thầy giáo Đinh Đăng Định)
Kính gửi:
- Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước;
- Các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước có lương tri;
- Các nhân sĩ, trí thức, các tín đồ, tôn giáo và mọi tầng lớp nhân dân yêu chuộng Sự thật – Công lý – Hòa bình;
- Các tổ chức trong và ngoài nước.
Tôi là Đặng Thị Dinh, thường trú tại 214, khối 4, thị trấn Kiến Đức,
huyện Đắk’R Lấp, tỉnh Đắk Nông. Cùng các con là Đinh Phương Thảo, Đinh
Thúy An, Đinh Thúy Nga xin gửi đến quý vị lời kêu cứu khẩn cấp sau đây:
Chồng tôi, ông Đinh Đăng Định, nguyên là một giáo viên Trung học phổ
thông, bộ môn Hóa học, đã bị cáo buộc tội “Tuyên truyền chống Nhà nước
Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” theo điều 88 Bộ Luật hình sự với bản
án “bỏ túi” 6 năm tù giam. Ông đang thụ án tại trại giam An Phước, đóng
trên địa bàn tỉnh Bình Dương. Ông bị tù vì lương tâm ông đã dám cất lên
tiếng nói trung thực đối với các vấn đề cấp thiết của đất nước. Việc bỏ
tù ông là hành vi vi phạm nhân quyền nghiêm trọng của hệ thống chính
quyền Việt Nam.
Hiện ông Đinh Đăng Định đang bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối do không
được phát hiện bệnh và điều trị kịp thời theo đúng chuyên khoa.
Kính thưa quý ông bà, thưa quý anh chị em,
Với tình trạng sức khỏe đặc biệt nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ông Đinh
Đăng Định chồng tôi đã không được điều trị đúng với căn bệnh ung thư
hiểm nghèo này. Cụ thể, sau phẫu thuật chồng tôi cần phải hóa trị 8 đợt
liên tiếp, mỗi đợt kéo dài 22 ngày. Ngày 4/11/2013, chồng tôi trải qua
đợt hóa trị đầu tiên, với thể trạng rất yếu, đã xảy ra các phản ứng phụ
của thuốc nhưng đã không được chăm sóc điều trị và đột ngột bị đưa về
trại giam mà không có một lời căn dặn thăm hỏi của bác sĩ điều trị. Một
lần nữa nhà cầm quyền Việt Nam công khai vi phạm nhân quyền một cách
trắng trợn.
Đợt hóa trị lần thứ 2, trại giam đưa ông Đinh Đăng Định nhập viện vào
ngày 25/11/2013. Nhưng đến 8h sáng ngày 28/11/2013, trại giam đã phối
hợp với bệnh viện đưa chồng tôi trở lại trại giam trong tình trạng ông
Định sức khỏe kiệt quệ do vừa truyền hóa chất. Trong quá trình điều trị
bác sĩ không hề quan tâm tới tình trạng sức khỏe của bệnh nhân Định.
Ông Đinh Đăng Định đã trải qua 2 lần hóa trị nhưng cả 2 lần đều không hề
được tuân theo bất kỳ pháp đồ điều trị nào. Gia đình chúng tôi hết sức
bất bình trước việc làm vô lương tâm của ekip bác sĩ điều trị và hành vi
vô nhân đạo có hệ thống của nhà cầm quyền. Có thể thấy rằng, hệ thống
nhà cầm quyền Việt Nam đang trừng trị những tù nhân lương tâm như chồng
tôi một cách thô bạo bằng việc điều trị cầm chừng như trên.
Gia đình chúng tôi khẳng định rằng, cơ sở vật chất trong trại giam không
bao giờ đáp ứng đủ để điều trị và chăm sóc một bệnh nhân đang bị ung
thư hiểm nghèo như ông Định. Không những vậy, ông Định còn bị trại giam
cắt hết toàn bộ thuốc trị bệnh cũng như các loại thuốc bổ cho sức khỏe
chồng tôi. Một lần nữa, gia đình chúng tôi vô cùng phẫn nộ trước việc
đối xử thô bạo của chính quyền Việt Nam đối với tù nhân lương tâm như
chồng tôi.
Gia đình chúng tôi đã làm đơn đề nghị được miễn thi hành án tù vì mắc
bệnh hiểm nghèo theo Điều 57 khoản 1, Bộ luật Hình Sự, nhưng trại giam
đã trả lời từ chối. Đến ngày 13/11/2013, gia đình chúng tôi tiếp tục làm
đơn tạm hoãn thi hành án tù vì bệnh nặng theo Điều 61 và Điều 62 Bộ
luật Hình sự nhưng đến nay chưa có hồi âm.
Thưa quý ông bà, thưa quý anh chị em,
Gia đình chúng tôi khẩn thiết gửi lá thư cầu cứu này đến các cá nhân,
các tổ chức trên toàn thế giới vì hòa bình, công lý và lòng nhân đạo,
xin hãy cùng lên tiếng với chính phủ Việt Nam để ông Đinh Đăng Định có
thể về với gia đình và được điều trị theo đúng chuyên khoa. Thời gian
cho ông Định không còn nhiều, vì lương tri con người, xin hãy cứu lấy
người tù nhân lương tâm nhà giáo Đinh Đăng Định để ông có thể kéo dài sự
sống.
Trân trọng cảm ơn quý ông bà, quý anh chị em.
Đặng Thị Dinh
TÂM THƯ TRI ÂN SỰ BẢO TRỢ
TÂM THƯ TRI ÂN SỰ BẢO TRỢ,
TỰ DO NGÔN LUẬN CHO VIỆT NAM
TÙ NHÂN LƯƠNG TÂM - CHÍNH TRỊ VIỆT NAM
CHIẾN SĨ ĐẤU TRANH DÂN CHỦ CHO VIỆT NAM
Tâm thư tri ân này ,xin kính gửi đến tất cả
những người con yêu thương đất nước cuả
VIỆT NAM . Đã đóng góp , đang đóng góp
hay sẽ đóng góp cho việc BẢO TRỢ .
Hôm nay,cho chúng tôi xin phép được kính gửi
đến tất cả quý vị những ý tưởng chân
thành và tri ân : Vì mỗi người trong chúng ta
đã tham gia góp sức theo khả năng của mình .
Chúng ta :Không chỉ đấu tranh để lật đổ chế
độ ĐỘC TÀI Cộng sản Việt
nam ...Nhưng chúng ta còn phải cùng lúc kiến
tạo một xã hội DÂN CHỦ cho
tương lai Việt Nam .
Chúng ta :Phải mời gọi mọi thành phần dân tộc
cùng tham gia vào cuộc đấu tranh,
và đấu tranh vì CÔNG ÍCH chung của thế hệ hôm
nay và tương lai Việt Nam
.
Chúng ta : Phải quyết tâm và nỗ lực rất nhiều
: Mỗi ngày dành một giờ cho Việt
nam ,Mỗi tuần dành 1 đồng cho Việt nam .Mỗi
tháng dành một việc hữu ích cho
phong trào dân chủ Việt nam .Mỗi năm dành bảo
trợ cho một chiến sĩ Dân Chù
Việt Nam .
Kính thưa quý vị Ân nhân bảo trợ ,quý vị tham
gia vào các tổ chức, đoàn thể , đảng phái
chính trị ,xã hội .và sinh hoạt trong các
cộng đồng người Việt Nam
có ý thức chính trị
Quốc Gia không chấp nhận chế độ Cộng sản hay
Độc tài .
Một trong những ưu tư lớn của chúng ta, từ
nhiều năm nay là làm cách nào người dân có
thể phá vỡ chế độ cộng sản toàn trị. Vì chúng
ta tin tưởng rằng con người không thể bị
khống chế và tàn sát bởi chế độ này .Và đến
hôm nay,những chế độ độc tài toàn trị cộng
sản trên thế giới đã bị phá hủy ...Vì sao ?
Và từ đâu ?
Trong nhiều năm qua, chúng ta đã có một số cá
nhân ,tổ chức ra đời để xây dựng nên
những viên gạch cho phong trào DÂN CHỦ tại Việt
nam .Mục đích của sự ra đời phong
trào yểm trợ DÂN CHỦ cho Việt Nam nhằm yểm
trợ cho những người đã sống và chịu
những sự khủng bố trong chế độ Cộng Sản , kể
cả những người đã thoát chết trong các
trại tập trung,nhà tù lớn hay nhỏ hiện nay
tại Việt nam .Vì thế họ sẳn sàng tham gia vào
phong trào đấu tranh vì mong muốn được TỰ DO
-DÂN CHỦ -NHÂN QUYỀN .
Trong những năm gần đây,nhờ sự hổ trợ cần
thiết dù rất ít ỏi,khiêm nhường cho phong
trào xây dựng xã hội DÂN CHỦ tại Việt nam
,trong nước Việt nam đã có những tiếng
nói công khai,mạnh mẽ và can đảm của nhiếu cá
nhân ,trong đó có sự tham gia hưởng
ứng của những người đã từng tham gia hay cộng
tác để xây dựng hay bảo vệ chế độ độc
tài toàn trị Cộng sản này .
Những người mà chúng ta thường nhắc đến như :
linh mục N.V.Lý ,Luật sư N.V. Đài,luật
sư L.T.C.Nhân ,kỹ sư Đ.N.Hải ,tiến sĩ luật
C.H.H.Vũ ...cho đến những người trẻ tuổi :
sinh viên P.Uyên, Kha, hay những anh,chị ít
ai nhớ đến : Tiến Trung,tiến Nam,Thanh
Nghiên ...Và người tù đặc biệt ĐIẾU CÀY
...v.v...
Như thế đã hiện rõ nét. Từ việc tham gia
chiến đấu chống lại sự xâm lược của Cộng Sản
vào Nam Việt Nam , nay người dân đã tham gia
chống Tàu xâm lược và đấu tranh chống
độc tài Cộng Sản cho Việt Nam được Dân
Chủ .
Lòng bức thiết và nỗi phẫn uất trước những
cảnh tàn bạo, đồng thời lòng cảm phục tác
phong điềm đạm anh dũng của người dân tại
Việt Nam
hôm nay. trong khi đảng CSVN
gia tăng các hoạt động chống lại phong trào
Dân Chủ tại Việt Nam
,thì chúng ta cần hy
sinh nhiều hơn,cố gắng nhiều hơn , đóng góp
nhiều hơn ,tùy theo tinh thần và khả năng
của mình có đựợc .Cho đến khi nào người dân
Việt nam có thể chiến thắng .
Chúng ta nhớ rằng : Những nước như Panama thời Noriega; Vilnius, Lithuania
dưới sự
đàn áp của Liên Bang Xô-viết; quảng trường
Thiên An Môn, tại Bắc kinh trong những
lúc hồ hởi biểu tình đòi tự do, và cả trong
lúc những xe thiết giáp đầu tiên tràn đến vào
đêm định mệnh hôm đó; và hình ảnh tổng tham
mưu ở trong rừng của đối lập dân chủ tại
Manerplaw trong vùng « Burma giải
phóng ».Và hôm nay tại Việt Nam ... CSVN đã đưa
lực lượng vũ trang đến đàn áp nhiều nơi người
dân dám đứng lên : Hà Nội,Thái Hà,
Long An ,Nha Trang...Và mới đây MỸ YEN thuộc Nghệ An .
Từ những ưu tư và kinh nghiệm đó đã lớn lên
niềm hy vọng xác quyết rằng việc ngăn
chận và phá hủy chế độ độc tài có thể thực
hiện được, cuộc đấu tranh thắng lợi chống lại
các chế độ toàn trị có thể phát động không
cần chém giết nhau hàng loạt, và chúng ta có
thể đánh đổ các chế độ toàn trị và ngăn ngừa
những chế độ toàn trị mới bùng lên từ nhúm
tro tàn.Nhưng chúng ta cần có sự hiệp lực và
yểm trợ cần thiết
Chúng tôi đã cố gắng suy nghĩ đắn đo về những
phương tiện hữu hiệu nhất để có thể liên
kết,yểm trợ cho những hoạt động hữu hiệu và
thực tế nhất theo khả năng có thể , để kêu
gọi sự tiếp sức của mọi người dân Việt Nam
trong và ngoài lãnh thổ quốc gia Việt Nam
Cùng tham gia sinh hoạt chính trị,tôn giáo,
đoàn thể xã hội nào đó. mà mỗi người trong
chúng ta có thể góp một bàn tay cho sự thành công
đánh tan chế độ CSVN toàn trị với
giá phải trả tối thiểu về thống khổ và thiệt
hại nhân mạng.
Vì nhu cầu và cũng vì một lựa chọn hữu ý, tâm
điểm của Tâm thư này : CẢM ƠN đến tất
cả quý vị đã, đang và sẽ tiếp tục đóng góp
công sức hay vật chất có thể được cho phong
trào dân chủ tại Việt Nam .
Chúng tôi không đủ khả năng để tài trợ hay
bảo trợ cho tất cả tù nhân LƯƠNG TÂM -
CHÍNH TRỊ tại Việt Nam ,và cũng không thể yểm trợ
nhiều cho các hoạt động đấu tranh
dân chủ cho Việt Nam .Nên xin được trình bày và
thỉnh nguyện đến tất cả quý vị qua
tâm thư tri ân này.Chúng tôi mang ơn rất
nhiều từ qúy vị,từ các bạn hữu,con cháu trong
nước. những người con yêu quý Việt Nam
Tôi cũng xin cảm ơn các anh,chị cộng tác Đặc
biệt của chúng tôi, đã có những đóng
góp vô giá trong việc nhận diện các vấn đề về
nội dung và cách trình bày và nhờ những
ý kiến xác đáng quý vị . Trong việc vận
động,tham gia và dấn thân cùng với phong trào
chuyển hóa dân chủ cho Việt Nam .
Mỗi người trong lãnh vực của mình.Xin đóng
góp ưu ái và nồng hậu để người dân Việt
Nam thấy được rằng : Chúng ta có
cùng một hoài vọng,trách nhiệm và đoàn kết tương
thân với nhau trong cuộc chiến đấu chung của
TOÀN DÂN VIỆT NAM
.
Chúng tôi không kỳ vọng khi chế độ CSVN toàn
trị chấm dứt, tất cả mọi vấn đề cũng sẽ
chấm dứt theo. Sự sụp đổ của một chế độ không
thể đem đến một ảo tưởng. Trái lại, nó
mở ra một con đường còn đòi nhiều vất vả và
những cố gắng bền bỉ để xây dựng những
mối liên hệ xã hội, kinh tế và chính trị công
bằng ,dân chủ hơn .Nhưng ...làm thế nào
đánh đổ chế độ độc tài CSVN có thể giúp bất
kỳ nơi nào nhân dân sống dưới sự áp bức
và ao ước được tự do.
Đó là câu trả lời từ quý vị . Chờ mong từ quý
vị cùng hành động chung .
Xin tâm kính và tri ngộ đến quý vị ân nhân và
đồng hành .
Thay mặt tất cả quý anh,chị điều hành .
SIMON NAM SƠN ,NGUYEN
Friday, November 29, 2013
Bắc Truyển Nguyễn
Hôm nay chị Út Trung - hiền thê của tù nhân lương tâm Bùi Văn Trung, hiền mẫu của tù nhân lương tâm Bùi Văn Thâm, chị kể: năm 14 tuổi đi làm căn cước, công an xã Khánh Hòa (huyện Châu Phú, tỉnh An Giang) nói là sai số căn cước cần phải điều chỉnh, sau đó công an xã nói thất lạc. Năm 20 tuổi (năm 1982) chị lập gia đình, theo chồng về xã Phước Hưng, huyện An Phú, tỉnh An Giang.
Chị đi làm căn cước một lần nữa, công an xã Phước Hưng cũng nói là thất lạc. Sau khi anh Bùi Văn Trung bị bắt, chị Út Trung đi làm giấy căn cước để có thể đi thăm chồng và con trai, xã không chịu làm yêu cầu chị lên công an tỉnh. Công an tỉnh An Giang trực tiếp làm giấy căn cước, ra giấy hẹn ngày đến nhận.
Đến ngày nhận căn cước, công an tỉnh An Giang yêu cầu chị mang hộ khẩu lên đối chiếu. Khi chị nộp hộ khẩu thì công an tỉnh giữ luôn và cũng không đưa cho chị giấy căn cước, ra giấy phạt buộc chị Út Trung phải nộp 1 - 3 triệu đồng thì mới trả hộ khẩu và giấy căn cước. Lý do là chị Út Trung sử dụng hai giấy căn cước. Từ khi sinh ra đời 1962 cho đến nay, chị Út Trung chưa từng được giấy căn cước của mình thì làm gì có chuyện sử dụng hai giấy căn cước.
Cái sai ở đây là do công an xã Khánh Hòa và xã Phước Hưng là làm thất lạc hai lần giấy căn cước của chị Út Trung và bây giờ thì họ đẩy trách nhiệm qua cho người dân.
Chị Út Trung không đồng ý nộp phạt, sau mấy tháng công an tỉnh trả lại hộ khẩu và yêu cầu chị về huyện An Phú để làm giấy căn cước. Cho đến này chị Út Trung cũng chưa được làm giấy căn cước.
Xã "đá" lên tỉnh, tỉnh "đá" về huyện. Nền hành chánh của nhà cầm quyền tỉnh An Giang xem ra thật là rối rắm. Lương thì nhận từ tiền thuế của dân nhưng lại thích hành dân. Phải chăng họ phân biệt đối xử, kỳ thị chị Út Trung và gia đình vì chẳng qua họ là tín đồ Phật giáo Hòa Hảo, một tôn giáo mà nhà cầm quyền không ưa.
Ngồi vào ghế Hội đồng Nhân quyền LHQ, mong rằng nhà cầm quyền CSVN sẽ tôn trọng các quyền căn bản của người dân để không rơi vào trường hợp Đại hội đồng LHQ "đá" ra khỏi Hội đồng Nhân quyền thì ê mặt lắm, đây là cơ hội học cách tôn trọng nhân quyền để người dân đỡ khổ.
Bắc Truyển Nguyễn
CA Đồng Tháp giở thói côn đồ: Đạp ngã xe, ném đá, khủng bố tín đồ Phật giáo Hòa Hảo
Khoảng 17h cùng ngày, sau khi tham dự khóa niệm Phật xong, anh Nguyễn Thanh Hải dắt xe ra về, nhưng đi được khoảng 500 mét thì bất ngờ gặp Trung tá Trần Thanh Việt, sĩ quan an ninh tỉnh Đồng Tháp đứng chận giữa đường. Khi anh Hải chạy chậm lại để qua thì bất ngờ Trung Tá Việt dùng chân đạp anh Hải làm xe anh Hải ngã xuống đường, còn anh Hải thì bị rớt xuống sông, cũng may khúc sông này cạn nên anh Hải lội vào bờ, dựng xe lên và tiếp tục về nhà. Ngoài ra chị Lưu Thị Lũy cư ngụ tại Thành Phố Long Xuyên (An Giang) sau khi niệm Phật xong dắt xe ra cửa để về nhà thì bất ngờ bị gạch đá ném tới tấp, quá hoảng sợ chị Lũy phải trở vào nhà.
Tại Đồng Tháp, hằng tháng tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo thường tổ chức các khóa niệm Phật tại gia để anh em tín đồ có dịp trau dồi thêm kiến thức, tu tâm dưỡng tánh, hướng thiện để xứng đáng là người tín đổ PGHH.
Vào ngày 26/11/2013, tại xã Long Hậu, huyện Lai Vung (Đồng Tháp) có tổ chức một khóa niệm Phật. Anh Nguyễn Thanh Hải, 50 tuổi, 1 tín đồ PGHH ngụ tại cù lao Châu Ma, Huyện Thanh Bình, Đồng Tháp có đến tham dự.
Tại địa điểm này, rất đông công an bố trí xung quanh, nhưng buổi niệm Phật vẫn diễn ra như thường lệ, trong vòng ôn hòa và trật tự.
Khoảng 17h cùng ngày, sau khi tham dự khóa niệm Phật xong, anh Nguyễn Thanh Hải dắt xe ra về, nhưng đi được khoảng 500 mét thì bất ngờ gặp Trung tá Trần Thanh Việt, sĩ quan an ninh tỉnh Đồng Tháp đứng chận giữa đường. Khi anh Hải chạy chậm lại để qua thì bất ngờ Trung Tá Việt dùng chân đạp anh Hải làm xe anh Hải ngã xuống đường, còn anh Hải thì bị rớt xuống sông, cũng may khúc sông này cạn nên anh Hải lội vào bờ, dựng xe lên và tiếp tục về nhà. Ngoài ra chị Lưu Thị Lũy cư ngụ tại Thành Phố Long Xuyên (An Giang) sau khi niệm Phật xong dắt xe ra cửa để về nhà thì bất ngờ bị gạch đá ném tới tấp, quá hoảng sợ chị Lũy phải trở vào nhà.
Đây có lẽ là hành động mới của công an tỉnh Đồng Tháp nhằm đối phó lại với những tín đồ PGHH khi tham dự những khóa niệm Phật. Là người chấp hành và thực thi luật pháp, trái lại công an tỉnh Đồng Tháp điển hình là Trung Tá Trần Thanh Việt, một sĩ quan an ninh cao cấp của công an Đồng Tháp lại giở trò côn đồ, tấn công nhân dân bất chấp lẽ phải và luật pháp, phi công lý, dã man, tàn bạo nhằm trấn áp những tín đồ PGHH, ngăn chận họ thực thi quyền lợi tôn giáo của mình.
Việt Nam hiện nay đã là thành viện trong Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc, nhưng lại hành sử không tôn trọng nhân quyền và tự do tôn giáo của người dân, dùng hành động côn đồ để trấn áp người dân, phi công lý và lẽ phải.
Chúng tôi khẩn đưa tin này đến các cơ quan truyền thông quốc tế, Chánh Phủ các quốc gia yêu chuộng tự do trên thế giới để cho Quý Vị thấy rõ bộ mặt thật của chính quyền csVN sau khi đã vào được Hội Động Nhân Quyền LHQ.
Đây là sồ điện thoại của anh Nguyễn Thanh Hải: 0120.673.4278 và của chị Lưu Thị Lũy: 0946.366.715
Quý Vị có thể liên lạc để xác minh sự việc. Có tin gì chúng tôi sẽ loan báo thêm
Ngày 29 tháng 11 năm 2013
TM Giáo Hội PGHH Thuần Túy
Tổng Vụ Truyền Thông
Trương Thành Long
Chúng ta phải làm gì? (Kỳ 7) - Với cộng sản đừng nói xin cho
Bài viết này không có ý chỉ trích những người được coi là nhân sỹ trí thức. Nó chỉ là một lời đề nghị của một người mong muốn Việt Nam được độc lập và dân chủ thực sự. Nếu chúng ta chỉ chú ý đến chụp hình để xác nhận cái tôi cá nhân, thành lập nhiều quá những hội đoàn mà trên thực tế đã quá nhiều nhưng hiệu quả chưa được bao nhiêu và cũng càng làm cho sự thống nhất phối hợp bị giảm đi. Chúng ta chưa độc lập vì còn cái đuôi Trung cộng đàng sau nên đừng hòng mơ về dân chủ với kiểu xin cho vẫn thấy đối với cộng sản hoặc đấu tranh thiên về hình thức. Nếu cộng sản có thể thay đổi và chấp nhận ý kiến của trí thức, của người dân thì đã không có thảm cảnh mấy chục năm qua. Chính vì vậy những việc chúng ta cần phải làm ngay đó chính là phải dứt khoát vứt bỏ cộng sản và tố cáo cộng sản ra dư luận quốc tế, tìm cách tạo ra sự đối đầu trực diện với đảng cộng sản. Chọn cho mình con đường đối đầu chứ không van xin cộng sản thay đổi chính là con đường hợp lý nhất mà chúng ta phải đi. Đừng nên mong chờ cộng sản thay đổi vì chưa có nhà nước cộng sản nào thay đổi nếu không có người dân đứng lên giật sập nó cả.”...
I. Cộng sản là thế:
Dưới chế độc cộng sản, người dân bị ép buộc một cuộc sống như một con vật. Tức là chỉ chăm chú tới miếng ăn, rồi trau chuốt cho bộ lông của mình thì được khuyến khích. Xin lấy ví dụ như người ta khuyên thanh niên phải quên đi thực tại đảng cộng sản đã bán Hoàng – Trường Sa cho Tầu cộng. Thanh niên cứ lo kiếm tiền và ăn chơi đi còn tất cả đã có đảng lo giùm. Đây là một trong những điều hết sức nguy hiểm. Ngược lại những ai muốn sống như một con người chân chính như Phạm Thanh Nghiên, Đỗ Thi Minh Hạnh, Nguyễn Văn Hải… thì đảng sẽ tìm cách hãm hại và bỏ tù. Lý do thật đơn giản là đảng cộng sản muốn ngu dân, muốn toàn trị để dễ dàng bán nước, tham nhũng và vơ vét của nhân dân. Nếu không sớm chấm dứt tình trạng như thế này thì Việt Nam chúng ta sẽ tiếp tục băng hoại đạo đức, suy thoái trí tuệ cũng như hèn nhục với giặc và cuối cùng là nguy cơ mất nước sẽ hiện hữu rõ nét hơn hết. Vậy đâu là nguyên nhân chính của một Việt Nam điêu tàn và mờ mịt tương lai như ngày nay? Không quá xa xôi mà chính là đảng cộng sản. Nói cách khác Nguyên nhân của tất cả mọi nguyên nhân là chính đảng cộng sản.
Nếu không có đảng cộng sản thì không có 3 triệu người Việt Nam bị giết trong chiến tranh, trên đường vượt biên sau cuộc chiến mà chính Lê Duẩn đã khẳng định là “đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc”. Nếu không có đảng cộng sản thì đã không có hàng mấy chục ngàn người Việt Nam tiếp tục chết phanh thây trên đường xá, trong công xưởng, trong và ngoài bệnh viện vì tưởng đến bệnh viện là được chữa trị. Vì thực chất tất cả các bộ máy từ y tê, giao thông, công đoàn… đều là của đảng mà đảng thì không bao giờ biết lo cho người dân mà chỉ chăm chú vơ vét để vinh thân phì gia cho các lãnh đạo mà thôi.
Nếu không có đảng cộng sản thì đã không có chế độ độc tài và độc ác như hiện nay. Nếu không có đảng cộng sản thì đã không có một chế độ Công An Trị, Kiêu Binh. Chế độ công an trị đó đã giết hại không biết bao người dân vô tội, bỏ tù không biết bao nhiêu người yêu nước và đấu tranh cho dân chút tự do. Và nếu không có nó thì đã không có một xã hội vô luật pháp. Vì thực tế đảng nắm tất cả quyền bính trong tay để xây dựng nên một xã hội dùng luật rừng thay cho một rừng luật. Chính vì vậy người dân có kêu oan vì mất đất, vì bị công an vô cớ hành hung cũng chỉ được đáp lại là những sự im lặng đáng sơ. Nếu trong một xã hội Tự Do Dân Chủ, luật pháp nghiêm minh công bằng, thì những tên công an kia sẻ không dám tự do đánh người. Người dân sẻ giám mở miệng, sẽ mạnh dạn hơn trong mọi vấn đề của xã hội. Và thảm kịch thảm kịch của cả dân tộc như ngày nay đã không xảy ra. Nếu không có đảng cộng sản thì những cô gái Việt chúng ta không phải đi làm osin, hay bán mình cho khách làng chơi nơi xứ người. Nếu không có đảng cũng sẽ chẳng có những chàng trai bán sức lao động cho người đời hành hạ nơi đất khách. Thật đau xót cho dân tộc Việt Nam vì có đảng cộng sản cai trị!
Cả dân tộc Việt Nam chúng ta 80 năm qua đã bị đảng cộng sản biến thành một đoàn nô lệ, ngày đêm lầm lũi cúi đầu đi kiếm miếng ăn. Ai đồng lõa với chúng thì được hư danh với vật chất và quyền bính. Ai chống lại chúng thì đi tù mọt gông hoặc về nơi chín suối. Những yếu tố thuộc về đời sống tinh thần của một con người, nhân phẩm, nhân quyền. Tất cả những điều làm cho con người khác con vật, thì hoàn toàn vắng bóng dưới cái chế độc cộng sản Việt Nam. Một mặt đảng ký công ước nhân quyền với thế giới, một mặt đảng bịt mồm bịt miệng nhân dân. Đảng nói là vì nước vì dân những đảng không hề lo cho cụ già, em bé,… đảng chỉ thích dùng “phí” để thu tiền bòn rút của nhân dân. Đảng nói là “đỉnh cao trí tuệ” nhưng đảng lại khiến cho đời sống nhân dân vốn đã lầm than nay còn thêm bi đát bởi lạm pháp gia tăng, giá vàng cao vút, giá xăng đỉnh điểm và thất nghiệp tràn lan. Như vậy đảng cộng sản đích thực chính là nguyên nhân dẫn đến mọi khổ đau của dân tộc.
Vì sao đảng phải làm như vậy? Vì đảng không muốn cho nhân dân thức tỉnh. Đảng muốn ngu dân như cách người Pháp thực dân đã từng làm trước năm 1945. Đảng muốn tất cả vì miếng ăn mà phải hèn, phải nhục để đảng có thể sai khiến. Để cho đảng có thể ban phát một chút ân huệ. Và cuối cùng là để mặc cho đảng dâng Việt nam dần vào tay Trung cộng một cách dễ dàng cũng như lãnh đạo của đảng có thể làm cha mẹ dân, hút máu của nhân dân.
Nếu cả dân tộc Việt Nam chúng ta đều tỉnh thức, thì sẽ có hàng triệu Điếu Cày, hàng triệu Phạm Thanh Nghiên, hàng triệu Đỗ Minh Hạnh, Tạ Phong Tần… Vậy tại sao chúng ta còn chần chờ gì nữa? Hãy đứng lên thưa các bạn. Chúng ta phải cùng đúng lên để chúng ta đòi lại những gì chúng ta đã bị đảng cướp mất. Đó là nhân quyền, là tự do, là cuộc sống và cả giang sơn. Nếu chúng ta bước qua được những sợ hãi bản thân, bước qua những vật chất tầm thường được giăng ra bởi cái bẫy của đảng. Nếu chúng ta biết chấp nhận hi sinh bản thân cho dân tộc thì chúng ta sẽ hồi sinh. Và ngày đó cũng là ngày kết thúc của đảng cộng sản Việt Nam. Chúng sẽ không còn cơ hội để vơ vét, đàn áp và bắt bớ chúng ta nữa. Chúng cũng không còn cơ hội để vênh váo với dân và bán nước cho Tầu được nữa.
Chúng ta nên đi vào từng việc làm cụ thể và có ý nghĩa thực tế hơn là việc chúng ta tiếp tục sa đà vào việc ký, rồi xin cộng sản thực hiện dân chủ tự do… vì đó là việc không tưởng. Phải nói thẳng một điều là Hiến Pháp cộng sản soạn ra năm 1992 tương đối đầy đủ và đẹp trừ điều 4,79,88... Tuy nhiên cộng sản chẳng bao giờ thực hiện HP mà thực hiện luật rừng. Xin ví dụ: cộng sản nói tự do báo chí trong HP nhưng luật Báo chí lại cấm báo tư nhân. Rõ ràng cộng sản coi luật trên HP, điều này hết sức ngược đời.
Hơn thế nữa cộng sản không bao giờ lắng nghe hay thay đổi vì nếu mà biết lắng nghe đã không phải là cộng sản. Chính vì vậy những cái gọi là kêu gọi cộng sản sửa đổi hay thực thì là điều hoàn toàn không khả thi. Thậm chí cộng sản có thể bỏ tất cả những điều vô lý như 258 vv... ra khỏi HP để được tiếng là “dân chủ”. Tuy nhiên để vu oan cho người yêu nước thì cs thiếu gì các. Chúng có thể cho Người yêu nước tội trốn thuế như Nguyễn Văn Hải, Lê Quốc Quân vv... Bởi vậy trên thực tế đòi thay đổi HP cộng sản nhiều khi cũng chưa hẳn đã giải quyết được vấn đề thực sự cho Việt Nam.
Và một hành động nhãn tiền đang nóng bỏng đã hiện ra trước mắt chúng ta, cộng sản bày trò sửa HP nhưng rồi vẫn thông qua với tỷ lệ cao tuyệt đối việc giữ nguyên HP cũ. Vậy thì chúng ta xin chúng được cái gì? Kiến nghị với chúng được cái gì? Phải chăng chỉ là đàn gẩy tai trâu hoặc nói cách khác là “Phản biện, phản đối” để mua thời gian cho đảng kịp giao Việt Nam cho Tàu?
Do đó, điều quan trọng lúc này là tập hợp lực lương dứt khoát lật đổ cộng sản chứ không phải là mong cộng sản sửa đổi vài điều luật lẻ tẻ. Có 2 lý do chính dẫn đến việc phải dứt khoát với cộng sản đó là:
1/ Chưa có một đảng cộng sản ở một quốc gia nào nhân nhượng cho nhân dân quyền con người. Cộng sản Việt Nam ngoài độc tài còn là đảng cộng sản duy nhất bán nước cho ngoại bang.
2/ Chưa bao giờ cộng sản Việt Nam nói mà làm, do đó không thể xin xỏ kẻ cướp hay tin vào lời hứa của những tên cướp. Vì khi cần được mục đích gì đó cộng sản nói rất hay rồi lại nhổ toẹt vào điều đó.
Chính vì vậy, cầu xin cộng sản thay đổi là một điều hoàn toàn không thực tế. Muốn thay đổi chỉ có cách dẹp bỏ cộng sản bằng những việc làm chống cộng và diệt cộng chứ không phải xin cộng.
II. Việc làm thiết thực:
1. Câu chuyện Hoàng Chi Phong
Theo Thông tín viên nhật báo Le Monde của Pháp tại Hồng Kông ngày 10/12/2012 trong bài viết mang tựa đề “Hoàng Chi Phong, cậu học sinh thách thức Bắc Kinh” đã nói về một sự kiện chưa từng diễn ra tại đây. Phong trào do cậu bé 15 tuổi này lãnh đạo đã khiến chính quyền Hồng Kông phải lùi bước trước ý định áp đặt chương trình “giáo dục lòng yêu nước” của Trung cộng. Tin này đã được RFI cho đăng trên website của mình.
(Links: http://www.viet.rfi.fr/node/76711 ) - Hoàng Chi Phong (Ảnh: RFI)
Trích đoạn từ RFI như sau: “Bài báo mô tả cậu học sinh với cặp kính cận có bề ngoài cũng bình thường như các thiếu niên Hồng Kông cùng độ tuổi 15 với cậu. Nhưng bài diễn văn của Hoàng Chi Phong (Joshua Wong Chifung) với giọng điệu vừa khẩn thiết, lo ngại nhưng vẫn cụ thể, nhắm thẳng vào mục đích, nhất là trước một rừng micro: cậu bé giải thích vì sao phải bằng mọi giá phản đối việc áp đặt «chương trình giáo dục đạo đức». Đây là môn học mới mà Hoàng Chi Phong khẳng định là nhằm tẩy não, mà chính quyền Hồng Kông định buộc học sinh trung và tiểu học phải theo từ nay cho đến năm 2016. Cậu bé 15 tuổi đã chiến thắng! Sau nhiều tháng do dự, một cuộc biểu tình khổng lồ với gần 100.000 người hôm 29/7, nhiều vụ tuyệt thực trong đó có cả các học sinh tham gia, 10 ngày cắm dùi trước trụ sở chính quyền hồi tháng Chín, ông Lương Chấn Anh, lãnh đạo đặc khu Hồng Kông hôm 7/10 cuối cùng đành phải thông báo cho ngưng lại chương trình này”.
Cậu bé Hoàng Chi Phong, chỉ mới 15 tuổi, nhưng hơn hẳn một số người tự cho mình là nhà đấu tranh nhưng vẫn ôm khư khư cái thẻ đảng hoặc tuyên bố bỏ đảng nhưng vẫn một mực ca ngợi “đảng cộng sản có công giành độc lập, tự do cho Việt Nam. Ở bài này không đề cập đến những lý do mà tôi cho rằng những công lao mà cộng sản tự rêu rao là hoàn toàn bịa đặt. Nó đã được trình bày ở “Những sự thật không thể chối bỏ” và “Những sự thật cần phải biết”. Rõ ràng ở đây cái việc cậu bé Phong làm cho thấy nó là một việc làm thiết thực, nó không cần xin cho mà nó là phản kháng rõ ràng với cộng sản.
Cậu bé Hoàng Chi Phong, 15 tuổi, đã sớm biết cái gọi là “giáo dục lòng yêu nước” của Trung cộng, chỉ là đòn hỏa mù cho một lối nhồi nhét tàn ác, phi nhân theo chủ nghĩa Cộng sản, biến con người trở thành những con vật, chỉ biết sống và chết vì đảng cộng sản, và hủy hoại lương tri của con người. Do đó, Hoàng Chi Phong đã lãnh đạo Phong trào này, và đã khiến chính quyền Hồng Kông phải lùi bước trước ý định áp đặt chương trình “giáo dục lòng yêu nước” của Trung cộng.
Hoàng Chi Phong 15 tuổi trở thành “lãnh đạo phong trào chống lại chương trình “giáo dục lòng yêu nước”, bằng những cách giết người theo chủ nghĩa Cộng sản. Cậu bé Hoàng Chi Phong, bây giờ là 15 tuổi, nhưng đã có ý thức từ lúc mới 12 tuổi, đã biết cái nguy hiểm, cái họa của cái gọi là “giáo dục lòng yêu nước” theo kiểu họ Mao. Đó chính là những việc làm cụ thể mà chúng ta nên làm thay vì xin và cho với cộng sản. Mà như chúng ta đã biết cộng sản không bao giờ biết lắng nghe.
2. Câu chuyện Việt Nam:
Ở Hongkong có Hoàng Chi Phong thì Việt Nam cũng không hiếm. Đầu tiên chúng ta hãy xem trường hợp của Minh Hạnh. Mặc dù bị bắt và hành hạ trong tù nhưng Hạnh nhất quyết không nhận tội. Trong thời gian gần đây, bất chấp các lời đe dọa của công an và bệnh hoạn nặng nề mà nghi có thể là ung thư vú thì từ nhà tù Xuân Lộc, nhà đấu tranh trẻ tuổi Đỗ Thị Minh Hạnh vẫn cương quyết không nhận tội danh “phá rối an ninh trật tự” và “chống đối nhà nước” mà bạo quyền cộng sản Việt Nam đã gán ghép để kết án 7 năm tù đối với cô.
Trong chuyến thăm nuôi mới nhất, cô Minh Hạnh tuyên bố với người mẹ là đời người chỉ chết một lần, cô muốn cho bạo quyền thấy rằng họ không được coi thường tinh thần của dân tộc. Cô Hạnh nói với mẹ là “Con không có tội. Những việc con làm, bất cứ công dân nào cũng có bổn phận phải làm”.
Mẹ của cô, bà Trần Thị Ngọc Minh, cho biết là bọn công an nỗ lực thuyết phục bà khuyên nhủ cô Hạnh nhận tội để sớm được trả tự do, nhưng cô Hạnh tuyên bố là chớ nên tin vào lời hứa của bọn công an. Và Hanh rất tin vào con đường mình đã chọn là chính nghĩa. Đó chính là một trong những tín hiệu đáng lạc quan về tinh thần dấn thân của giới trẻ hiện nay. Nó còn là minh chứng cho tội ác của cộng sản mà chúng ta phải đấu tranh để giải thoát cho những người yêu nước như Hạnh. Đồng thời cho chúng ta thấy rằng với cộng sản dứt khoát phải khẳng khái và không có chỗ cho sự xin cho. Vì cộng sản không bao giờ biết thương dân và những người yêu nước.
Đỗ Thị Minh Hạnh
Hay một trường hợp khác là cậu bé con của chị Nga, rất đơn giản và thực tế với khẩu hiệu chống Tàu. Nó khác hẳn với kiểu “mong muốn đảng sửa sai” của một số người tự cho là nhân sĩ trí thức kiểu xin cho. Đừng nên tự bào chữa đó là một hình thức đâu tranh vì với cộng sản bao nhiêu năm nay có súng ống và quân đội, công an thì những gì xin cho kết quả chỉ là số không tròn trĩnh mà thôi. Vì vậy chúng ta nên chấm dứt tình trạng viết đơn đề nghị, rồi ký để gửi đến cộng sản vì đó chỉ là những điều vô nghĩa. Nếu có ký và có tố cáo cộng sản xin hãy gửi nó cho LHQ hay tòa án quốc tế và các quốc gia đang đấu tranh cho dân chủ tự do sẽ có tác dụng hơn nhiều so với việc ký và gửi cho một nhà cầm quyền độc tài luôn coi mình là tất cả. Chả lẽ chúng ta ký thư gửi cho bọn cướp rằng: “Cướp ơi đừng đàn áp, cướp ơi hãy thực thi nhân quyền đi?” – Đó là một điều quá vô lý. Còn nếu cho rằng vì đang công khai nên không thể mạnh mẽ đấu tranh với đảng, vậy xin hỏi tại sao không âm thầm làm việc? Trong đấu tranh với cộng sản gian manh, tại sao cứ phải dùng những thứ để được nổi trội để rồi lấy đó làm lý do để tự hạn chế chính bản thân mình, ngụy biện cho sự van xin không dứt khoát với đảng cộng sản.
Đây là một tấm gương về sự đấu tranh thẳng thắn
III. Một vài gợi ý cụ thể:
Nền dân chủ tại Nga hay Campuchia hiện nay là bài học lớn mà mọi người đã thấy đó là chế độ tân độc tài với cái đuôi tàn dư cộng sản. Nói cách khác nó là sản phẩm của dân chủ cuội mà ra. Ngoài ra, bài học Miến Điện năm 1990 còn đó. Liên đoàn Quốc gia vì Dân chủ của bà Aung San Suu Kyi đã thắng 392 trong tổng số 485 ghế, chiếm hơn 60% số phiếu và 80% ghế trong quốc hội trong cuộc bầu cử, nhưng các kết quả của cuộc bầu cử đã bị SLORC (Hội đồng Khôi phục Trật tự và Luật pháp Liên bang) huỷ bỏ và họ từ chối giao lại quyền lực. Bà Aung San Suu Kyi và đảng viên của bà vô tù, bị đánh đập tàn bạo, hành hạ tơi bời.
Hiện nay dù Liên đoàn Quốc gia vì Dân chủ của bà Aung San Suu Kyi đã trở lại chính trường nhưng với số ghế dành sẵn cho đám quân phiệt Miến, thì suốt đời bà Aung San Suu Kyi và đảng Liên đoàn Quốc gia vì Dân chủ cũng chỉ làm cộng cụ phục vụ cho đám quân phiệt Miến đội lốt dân chủ cuội để biến thành thực dân nội địa Miến Điện mà thôi.
Nếu con đường dân chủ song hành với cộng sản, được nhà nước cộng sản cho phép hoạt động, cũng sẽ làm công cụ phục vụ cho chế độ dân chủ cuội như Nga, Campuchia, Miền Điện mà nạn nhân chính là nhân dân Việt Nam sau này. Do đó, muốn có dân chủ, tự do thật sự thì phải thật sự ly khai hoàn toàn với cộng sản, với Hồ Chí Minh. Muốn làm được điều đó chúng ta phải làm từng bước một thật chắc chắn mà theo thiển ý đó là hãy giúp bà con dân oan và những người bị tù đầy cộng sản hay tố cáo tội ác cộng sản, Hồ Chí Minh thẳng thắn ra LHQ và các tổ chức quốc tế. Cụ thể có thể một số gợi ý như sau:
1. Đề nghị các vị nhân sĩ, trí thức trong và ngoài nước cùng nhau làm 1 bản phản đối chính quyền độc tài cộng sản Việt Nam bắt bớ blogger trái phép như Phạm Viết Đào, Nguyễn Tường Thụy hay những người yêu nước như Nguyên Kha, Tạ Phong Tần, Đỗ Minh Hạnh, Nguyễn Văn Hải vv... rồi kêu gọi tất cả những người dân Việt Nam yêu nước cùng ký vào. Sau đó gửi ngay bản phản đối này cho Hội đồng nhân quyền LHQ, đại diện EU về nhân quyền, thượng và hạ nghị viện Mỹ, EU... Đây là 1 việc làm thiết thực và sẽ có tác dụng nhãn tiền trong 1 ngày gần đây, khi Hội đồng nhân quyền đã chấp nhận đơn xin gia nhập Hội đồng nhân quyền của đảng cộng sản Việt Nam. Nó thiết thực hơn nhiều với việc xin đảng cộng sản cho làm một việc gì đó. Đó là một cách tố cáo bộ mặt thật của cộng sản Việt Nam khi cái tròng cổ đã được tròng vào cổ đảng.
2. Hãy quên đi việc ký tên xin cộng sản ban phát cho dân chủ, tự do trong đó có mong muốn cộng sản sửa đổi. Hãy làm ngay những việc cần thiết đó là :
a. Kể rõ và đầy đủ mọi sai lầm và tội ác tày đình của HCM và cộng sản đời từ trước đến nay để nhân dân thấy rõ ràng sự thật.
b. Kêu gọi toàn dân hợp cùng NSTT trong và ngoài nước đứng lên vứt bỏ Hồ Chí Minh – một tội đồ dân tộc, phải dứt khoát đoạn tuyệt với cộng sản.
3. Nhân sĩ trí thức thực chất cũng biết rõ đảng cộng sản và HCM đã bán nước, nhưng không dám nói thẳng sự thật mà chỉ dám nói bóng nói gió. Ngay cả lúc HCM và cộng sản cướp chính quyền của thủ tướng Trần Trọng Kim chỉ có rất ít thấy vị nhân sĩ trí thức báo động cho dân tộc như cụ Tô Hải, Hữu Loan.
Bây giờ giặc đã vào nhà của chúng ta, chúng sẽ bắt con ta làm nô lệ cho chúng, chúng phá nhà chúng ta, chúng đang tung hoành khắp nước ta, đất ta đã mất một phần, biển ta đã mất gần hết và đất nước sắp rơi vào tay giặc, nòi giống sắp bị tuyệt chủng thế mà các vị trí thức nhân sĩ này không ra lời hiệu triệu toàn dân xuống đường tiêu diệt bè lũ bán nước đảng cộng sản và tiêu diệt bè lũ bán nước mà chỉ kêu gọi ký “ôn hòa”, hết cái này đến cái khác đó là một việc làm không thực tế.
Nếu ký “ôn hòa” làm đảng cộng sản sụp đổ thì đã không có dân oan, không có tù nhân lương tâm hay những vụ giặc ngồi ngay tại Tây Nguyên. Cũng chỉ vì “ký” ôn hòa mà cuối cùng giặc vẫn vào Việt Nam, cộng sản vẫn bắt những người yêu nước. Đó là những sai lầm mà chúng ta cần phải tránh.
Khi đảng cộng sản đã ngồi một ghế trong Hội đồng nhân quyền LHQ thì biện pháp hữu hiệu nhất để đòi nhân quyền là xuống đường biểu tình đòi nhân quyền để dư luận thế giới thấy rõ cộng sản đàn áp nhân quyền như thế nào. Thế nhưng như chúng ta đã từng thấy các vị nhân sĩ trí thức này để khoảng chục blogger đơn độc lội hết đại sứ quán này sang đại sứ quán khác. Tại sao quí vị không dẫn đầu những đoàn blogger này đi các đại sứ quán cho con cháu học tập? Tại sao những vị trí thức không làm việc có ý nghĩa hơn là đem việc cộng sản vi phạm nhân quyền đến LHQ mà chỉ biết xin cộng sản cho thực hiện việc này nọ với những chữ ký mà cộng sản không coi vào đâu?
Trên thực tế chúng ta cũng thấy tại Văn giang, Vụ bản, Mường Nhé, Mỹ Yên... hàng ngàn vụ nhân dân đơn độc chống đảng cướp ngày cũng không thấy nhân sĩ trí thức giúp đỡ cụ thể gì hết, vậy nhân dân có thể trông chờ gì ở quí vị? Các trí thức đã ở đâu khi dân oan mất đất và bị đánh đập? Các vị ở đâu khi biểu tình chống Tàu bị đàn áp. Có những vị tuyên bố về cộng sản vi phạm sai trái trong vụ của Nguyên Kha, của Đoàn Văn Vươn nhưng chỉ có 1 số người yêu nước thực sự đến có mặt tại tòa. Đó là những sai lầm của đấu tranh với cộng sản cần phải thay đổi.
4. Nên kêu gọi các tổ chức quốc tế và các nhà đầu tư nước ngoài hãy nhìn rõ về vấn đề nhân quyền để họ thôi không hợp tác làm ăn với cộng sản. Đó là con đường ngắn để ngăn không cho cộng sản hút máu của nhân dân.
Bắng chứng là mới đây, hãng tư vấn Wealth-X ở Singapore và ngân hàng UBS Thụy Sỹ vừa công bố báo cáo cho biết, Việt Nam đứng thứ hai trong số các nước Đông Nam Á có số người siêu giàu tăng mạnh trong vòng một năm qua. Việt Nam được xếp thứ hai sau Thái Lan với mức tăng 14,7. Theo báo cáo này thì số người Việt gia nhập câu lạc bộ siêu giàu hiện là 195 người, với tổng tài sản 20 tỷ USD. Trước đó một năm, Việt Nam chỉ có 170 triệu phú USD, với tổng giá trị tài sản 19 tỷ USD.
Bên cạnh đó, theo Tổ chức Nông Lương Liên hợp quốc, tính đến năm 2010, vẫn có 8,01 triệu dân Việt Nam sống trong cảnh nghèo đói, thiếu thốn trăm bề. Tình trạng không nhà cửa và thất học xảy ra ở nhiều địa phương khắp cả nước. Thậm chí, nghèo đói đến mức nhiều người dân Việt Nam phải tìm đến cái chết để tự giải thoát cho mình. Điển hình là vụ việc của chị Nguyễn Thị Mỹ Nhân (48 tuổi, ngụ xã An Xuyên, TP Cà Mau - Cà Mau) đã treo cổ tự tử vào đầu tháng 5/2013 để gia đình được cấp sổ hộ nghèo và các con được đi học.
Trong khi số lượng người siêu giàu tăng nhanh, còn lượng người “siêu nghèo” cũng tăng chẳng kém. Cũng theo Báo cáo của Cục thống kê nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam cho thấy, khoảng cách thu nhập giữa người giàu và nghèo tại Việt Nam đã tăng từ 8,9 lần trong năm 2008 lên 9,2 lần trong năm 2011. Thu nhập trung bình của khu vực thành thị cao hơn gần gấp 10 lần thu nhập trung bình dao động ở mức 30 usd/tháng của nhóm thu nhập thấp.
Có lẽ có rất nhiều nguyên nhân nhưng tựu chung lại chỉ có một nguyên nhân chính duy nhất đó là: Chế độ cộng sản. Tại sao lại có thể kết luận như vậy? Có lẽ cũng không quá khó để có đáp án đúng đắn cho điều này.
Trong những năm qua, cộng sản thực hiện chế độ độc tài nên mọi người dân muốn tham gia kinh doanh đều phải chịu sự áp đặt của đủ mọi quan chức từ địa phương đến trung ương, từ ngành nọ sang ngành kia. Các quan chức cộng sản do được độc tài bảo hộ nên tha hồ hà hiếp cướp đoạt của dân thông qua “hối lộ” phí và đủ các thủ tục và lễ phí. Như thế người nghèo càng nghèo hơn còn chỉ có quan chức là giàu sụ.
Đi kèm đó là việc cướp đất đai trắng trợn của người dân để thực hiện các dự án đã làm cho tiền tài đổ vào các quan chức cộng sản và tư bản đỏ đứng sau. Đơn cử như tại rất nhiều địa phương người ta có thể thu hồi đất của dân với giá chỉ vài chục nghìn đồng chưa mua nổi một bát phở trên một mét vuông để sau khi cướp được đất lại thổi phồng lên giá hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu đồng. Do có sự hậu thuẫn của quan chức tư trung ương nên việc thổi giá được chấp nhận dễ dàng. Người mất đất thì ngậm đắng nuốt cay vì mất đất ở, đất sản xuất còn người mua nhà nếu không phải là quan tham, là tư bản đỏ thì cũng chẳng có nhà mà ở.
Ngoài ra việc vay vốn FDI, ODA của nước ngoài về đầu tư các dự án cũng là những miếng mồi ngon cho quan tham và tư bản đỏ chia chác lợi ích, đục khoét tài chính khiến cho có một bộ phận siêu giàu còn đại bộ phận đất nước vẫn nghèo và mắc nợ. Đồng thời, việc cộng sản tạo cơ hội cho đầu cơ và mua bán vàng kiểu “thằng giàu cứ giàu, thằng nghèo càng chết đói” khiến cho xã hội ngày càng nhiều hố sâu ngăn cách. Những Ngươi nghèo đã nghèo lại khổ hơn. Từ vơ vét tiền của dân và vay tiền nước ngoài cộng sản có thể duy trì chế độ công an trị “còn đảng còn tiền” hiện nay. Vì vậy muốn cộng sản phải sụp đổ thì cần phải bóp chết chúng về mặt kinh tế.
IV. Kết luận:
Bài viết này không có ý chỉ trích những người được coi là nhân sỹ trí thức. Nó chỉ là một lời đề nghị của một người mong muốn Việt Nam được độc lập và dân chủ thực sự. Nếu chúng ta chỉ chú ý đến chụp hình để xác nhận cái tôi cá nhân, thành lập nhiều quá những hội đoàn mà trên thực tế đã quá nhiều nhưng hiệu quả chưa được bao nhiêu và cũng càng làm cho sự thống nhất phối hợp bị giảm đi. Chúng ta chưa độc lập vì còn cái đuôi Trung cộng đàng sau nên đừng hòng mơ về dân chủ với kiểu xin cho vẫn thấy đối với cộng sản hoặc đấu tranh thiên về hình thức. Nếu cộng sản có thể thay đổi và chấp nhận ý kiến của trí thức, của người dân thì đã không có thảm cảnh mấy chục năm qua. Chính vì vậy những việc chúng ta cần phải làm ngay đó chính là phải dứt khoát vứt bỏ cộng sản và tố cáo cộng sản ra dư luận quốc tế, tìm cách tạo ra sự đối đầu trực diện với đảng cộng sản. Chọn cho mình con đường đối đầu chứ không van xin cộng sản thay đổi chính là con đường hợp lý nhất mà chúng ta phải đi. Đừng nên mong chờ cộng sản thay đổi vì chưa có nhà nước cộng sản nào thay đổi nếu không có người dân đứng lên giật sập nó cả.
29/11/2013
Đ
ặng Ch
í H
ùng
Đinh Nguyên Kha: Sự thật đã chứng minh tôi vô tội!
“Tôi không phải khủng bố, sự thật đã chứng minh tôi vô tội” - Đinh Nguyên Kha
Chiều hôm trước, mẹ Liên lại phải làm công việc quen thuộc là xin giấy thăm nuôi tại CA Tỉnh Long An. Nhưng lần này, phía An Ninh nói rằng không cần phải xin giấy tờ gì nữa. Gia đình cứ đến trại giam và làm thủ tục gặp mặt, gửi quà. Mẹ thắc mắc thì được giải thích rằng: “Án khủng bố của Kha đã đình chỉ điều tra. Bây giờ Kha chỉ thụ án theo điều 88 BLHS. Khi thăm nuôi, không cần phải xin giấy ở đây nữa”. Mẹ mừng thầm.
10h, Chúng tôi có mặt tại trại giam công an Thỉnh Long An. Trời nắng nhẹ, người đi thăm nuôi cũng không quá đông. Chúng tôi được chào đón bởi anh an ninh quen thuộc, tay cầm máy ghi hình, miệng tươi cười bắt tay mẹ Liên. Mẹ nói: “Hôm nay cô vui, mặc đồ đẹp, chú quay cho cô đẹp nhé, cô cảm ơn”. Anh kia lại cười.
Chúng tôi được dẫn vào phòng hỏi cung sâu phía trong trại giam. Kha được dẫn ra ngay sau đó, nét mặt vui vẽ, khỏe mạnh. Dáng người Kha đã khá hơn trước rất nhiều, có vẽ như đang tăng cân, nhìn người vạm vỡ. Kha móc trong túi ra 2 tờ giấy và nói rằng :“Vụ án khủng bố đã xếp lại, họ đã đưa ra quyết định đình chỉ điều tra”. Mẹ Liên đọc sơ qua:
- Căn cứ vào khoảng 2 điều 25 Bộ Luật Hình Sự (BLHS), điều 34 và 164 Bộ luật tố tụng hình sự. Quyết định đình chỉ điều tra bị can Đinh Nguyên Kha trong vụ án hình sự “khủng bố nhằm chống chính quyền nhân dân”.
Mọi người vui lắm, không khí buổi gặp gỡ trỡ nên xáo động lạ thường. Những đau khổ, khó khăn cùng với nỗi lo sợ cũng đã tan biến đi, để lại niềm tin vào một tương lai rộng mở.Những gì chúng tôi chờ đợi cũng đã đến. Công lý đã được trả lại theo đúng nghĩa của nó. Và bây giờ, Kha chỉ bị thụ án theo điều 88 BLHS và cố gắng thi hành.
Tôi luôn nhắn nhủ rằng: “Cố lên em trai, em sẽ ra tù trong nay may. Hãy vững tin, Đinh Nguyên Kha”
10h30, chúng tôi ra về. Ngày đầy kỷ niệm.
Ấp3, Xã Mỹ Phú – Thủ Thừa – Tp. Tân An – Long An.
29 /11/ 2013
Đinh Nhật Uy
Wednesday, November 27, 2013
Lễ trao giải Tự do Báo chí Quốc tế cho Blogger Điếu Cày - Nguyễn Văn Hải
Ngày 26/11/2013, theo giờ New York, Ủy ban Bảo vệ Nhà báo (The Committee to Protect Journalists, gọi tắt là CPJ) đã tổ chức buổi lễ trao tặng giải thưởng Tự do Báo chí Quốc tế lần thứ 23 cho Blogger Điếu Cày - Nguyễn Văn Hải. Đây là một giải thưởng danh giá nhằm vinh danh những người đã dũng cảm đấu tranh bảo vệ các quyền tự do ngôn luận trên thế giới.
Cùng với blogger Điếu Cày của Việt Nam, giải thưởng năm nay còn được trao cho ba nhà báo khác, gồm có: Janet Hinostroza (Ecuador), Bassem Youssef (Ai Cập), Nedim Şener (Thổ Nhĩ Kỳ).
Trả lời phỏng vấn trên BBC, chị Dương Thị Tân cho biết trong buổi thăm nuôi hôm 24/11, Điếu Cày đã được thông báo về giải thưởng.
Cũng theo lời chị Tân, blogger Điếu Cày nói rằng anh "rất vui và muốn gửi lời cảm ơn đến sự quan tâm của tất cả mọi người"
Cũng theo lời chị Tân, blogger Điếu Cày nói rằng anh "rất vui và muốn gửi lời cảm ơn đến sự quan tâm của tất cả mọi người"
Trước đó, CPJ đã mở chiến dịch kêu gọi trả tự do cho blogger Điếu Cày bằng cách ký tên vào thỉnh nguyện thư gửi đến chủ tịch nước Trương Tấn Sang. Chiến dịch bắt đầu từ ngày 21/11/2013, đến nay 27/11/2013 - tức chưa đầy một tuần đã vận động được 6,868 chữ ký từ khắp nơi.
Bạn đọc có thể tham gia ký tên tại địa chỉ https://www.causes.com/posts/855458-freedieucay
Bạn đọc có thể tham gia ký tên tại địa chỉ https://www.causes.com/posts/855458-freedieucay
Chiến dịch kêu gọi trả tự do cho Điếu Cày cũng được phổ biến mạnh trên các mạng xã hội, đặc biệt là trên Twitter với từ khóa #FreeDieuCay.
Hình ảnh buổi lễ trao giải thưởng Tự do Báo chí Quốc tế lần thứ 23 cũng được cập nhật trên trang Twitter của CPJ cùng một số đoạn chia sẻ ngắn:
"Chúng tôi sẽ giữ lại giải thưởng Tự do Báo chí Quốc tế của Blogger Điếu Cày - Nguyễn Văn Hải cho đến khi nào ông ta có thể đến nhận."
Ban tổ chức đặt những bưu thiếp ủng hộ chiến dịch kêu gọi trả tự do cho blogger Điếu Cày trên mỗi bàn:
Giải thưởng Tự do Báo chí Quốc tế của Ủy ban Bảo vệ Nhà báo là một giải thưởng uy tín và có lịch sử đến nay đã 23 năm. Người Việt Nam đầu tiên được trao giải thưởng Tự do báo chí Quốc tế là Giáo sư Đoàn Viết Hoạt vào năm 1993.
Đúng 20 năm sau, giải thưởng này tiếp tục được trao cho một blogger Việt Nam. Như vậy, Điếu Cày là người Việt Nam thứ hai được trao tặng giải thưởng danh giá này.
Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, 60 tuổi, là một tù nhân lương tâm nổi tiếng nhất Việt Nam bị kết án 12 năm tù, hiện anh đang bị giam giữ và đày đọa tại giam số 6 - Thanh Chương - Nghệ An.
Do Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận sưu tầm
Subscribe to:
Posts (Atom)