Wednesday, June 26, 2013

5 ngày hấp hối của J. Stalin



5 ngày hấp hối của J. Stalin

Năm nay, báo chí châu Âu và thế giới nhắc khá nhiều đến nhân vật lịch sử này với một số phát hiện mới. Cuốn sách được chú ý nhất là tác phẩm tiếng PhápLe canapé du Diable (Chiếc ghế trường kỷ của Quỷ sứ), hay còn có tiêu đề phụ Les 5 jours d’agonie de  J. Staline 
(5 ngày hấp hối của J. Stalin) của nhà báo Thierry Lentz, do tuần báo Express xuất bản.
                                                                                                                           
Sáng tác này nằm chung trong bộ sách lớn mang tít chung là Les derniers jours des dictateurs (Những ngày cuối cùng của những tên độc tài), viết về những cái chết của Mussolini, Mao Trạch Đông, Francisco Franco, Tito, Nicolae Ceaucescu, Mobutu Sese Seko, Saddam Hussein và Muammar Gaddafi.

Phát hiện mới khẳng định Stalin chết là chính do tính nghi kỵ bệnh hoạn ở cuối đời, vì đã gây án oan không biết cơ man nào mà kể trong các đợt thanh trừng lớn diễn ra suốt thời kỳ cầm quyền. của ông ta.

Trước Thế chiến thứ II, Stalin mở cuộc Đại thanh trừng năm 1937, ---- bắn bỏ 70.000 sỹ quan trung, cao cấp quân đội cũ và
- bỏ tù 20.000 người khác chỉ vì bệnh đa nghi dai dẳng, sợ họ làm phản khi chiến tranh xảy ra. Thời gian sau, ông đã đặt bút ký tên duyệt án xử bắn thêm 44.000 người nữa.
Tháng 3/940 ông ký duyệt xử bắn hơn 20 ngàn sỹ quan Ba Lan trong rừng Katyn, gần Smolensk .

Do Stalin chủ quan, tin tưởng phát xít Đức sẽ không tiến công Liên Xô trước vì bị ràng buộc bởi hiệp ước Xô - Đức tháng 8/1939, nên khi chiến tranh nổ ra tháng 6/1941, quân đội Liên Xô bị bất ngờ, ngay trong những tháng đầu đã tổn thất hơn 1 triệu quân, mất gần 1 triệu km vuông lãnh thổ. Đầu tháng 12/1941 quân Đức chỉ còn cách thủ đô Moscow có 22 km.

Chưa kể hàng chục triệu người chết do thanh trừng, đói kém, di dân cưỡng bức thời Lenin (1917 - 1924), riêng thời Stalin (1924 - 1953), số người chết do nhiều đợt thanh trừng, khủng bố, chết đói do tập thể hóa nông nghiệp và di dân Do Thái đến Uzbekistan và Kazakhstan, tổng số lên đến hơn 20 triệu sinh mạng.

“Năm ngày hấp hối của Stalin” được kể lại như sau: Tối thứ Bảy 28/2/1953, cả Bộ Chính trị khoảng 20 người như thường lệ họp tại nhà nghỉ riêng của Stalin ở Kountsévo, cách điện Kremlin chừng nửa giờ xe ô tô. Sau một bữa ăn, uống rượu mạnh, 
xem phim, mọi người ra về.

Stalin ở lại một mình trong ngôi nhà, thường mệt mỏi, mặc luôn bộ cánh y phục nằm trên ghế sofa để chợp mắt, không vào phòng ngủ. Hôm ấy buổi họp khá căng. Mọi người cảm thấy Béria sắp bị sa thải đến nơi, tiếp theo là Molotov, mà bà vợ vừa bị Stalin giao cho mật vụ tra hỏi một số vấn đề. Sau 2 tay này sẽ có thể đến Khrushchev. Vụ án “áo choàng trắng” - các bác sỹ bị nghi có âm mưu ám sát Stalin, đang gay gắt.

Mấy tháng nay nghiêm lệnh của Stalin là không được đánh thức ông trong giấc ngủ, khi có chuông gọi mới được vào phòng ông. Cả ngày Chủ nhật 1/3 không ai biết có gì đã xảy ra, vì không nghe chuông gọi.

Dạo này ông hay lên cơn đau khớp, nhức đầu, cáu gắt, mọi ngưòi càng sợ. Đến tận 22 giờ, chuyến công văn mật và khẩn từ điện Kremlin xuống, Đội trưởng cảnh vệ và người quản gia được mời đến, mở cửa ra, thấy Stalin nằm trên sàn nhà, bất tỉnh, vẫn thở nhẹ nhưng không nói được.

Họ điện khắp nơi để tin cho Béria nhưng ông này đi vắng, một giờ sau lệnh của Béria mới tới:  “Để nguyên, không được làm gì, chờ!”. Khoảng 3 giờ sáng thứ Hai 2/3, Béria cùng Malenkov đến, nhìn qua, Béria chỉ thị: “Không được tiết lộ gì ra ngoài, để ông ấy yên ngủ”.

Một giờ sau Béria chỉ thị cho Bộ trưởng Y tế Tratiakov, ông này cử ngay toán chuyên gia do Giáo sư Bác sỹ Loukomski dẫn đầu đến khám nghiệm, với sự có mặt của 4 nhà lãnh đạo Molotov, Mikoyan,  Kaganovitch và Vorochilov, với nhận xét:
 huyết áp tụt thấp, liệt bên phải, xuất huyết não trái nặng, phía trái co giật.
Như vậy hơn 20 giờ sau khi xảy ra tai biến, bệnh nhân mới được khám, nhưng không có phương án chữa trị nào ngoài chỉ thị:
để bệnh nhân nằm nghỉ nơi thoáng, yên tĩnh.

Suốt cả ngày thứ Ba 3/3 Bộ Chính trị họp để bàn về sự kế thừa Stalin bởi bộ ba tập thể Malenkov, Kaganovitch và Bulganin, do Malenkov làm Tổng Bí thư. Ngày thứ Tư 4/3 ra thông báo về bệnh tình đáng lo ngaị của Stalin, ngày thứ Năm 5/3, bệnh nhân nôn ra máu, khó thở, trụy tim và tắt thở vào lúc 9 giờ 50 phút ,thọ 75 tuổi.

Ngày 9/3 ở Moscow làm lễ an táng trọng thể Stalin với 5 triệu người đi viếng, do chen chúc có hằng trăm người bị thương. Thi hài Stalin được đặt trong Lăng Lenin và Stalin trên Quảng trường Đỏ. Tháng 2/1956, gần 3 năm sau, tại Đại hội XX đảng CS Liên Xô, tệ sùng bái cá nhân Stalin bị lên án. Tháng 10/1961( 8 NAM SAU KHI Stalin chet) , thi hài Stalin được chôn ở chân tường điện Kremlin. Nhiều tượng của Stalin bị phá đổ, gần đây là cả bức tượng hiếm có còn lại ở quê hương Gruzia của ông đã bị phá sập.

Ở Pháp, nơi vốn có đảng CS mạnh, từng nổi tiếng là “đảng của những người bị bắn” (le parti des fusillés) do đảng viên CS tham gia đông đảo các đội du kích chống phát xít Đức, phối hợp với Hồng quân Liên Xô, ảnh hưởng Stalin rất lớn. “Người Cha thân thương của mọi dân tộc” là danh hiệu phổ biến nhất của ông. Gia đình Cộng sản nào cũng có ảnh Đại Nguyên soái Josseph Stalin ở nơi trang trọng nhất. Có nơi ngày Noel , “Ông già Stalin” thay cho “Ông già Noel” tặng quà cho các em bé.

Nay thì hết, không còn gì nữa. Qua những trang sách, những bức ảnh, những cuốn phim,  Stalin hiện nguyên hình là kẻ sát nhân hàng loạt, do động cơ quyền uy, danh vọng cá nhân. Trong cuốn sách nói trên, tác giả gọi ông là “Sa hoàng Đỏ, “chiếc ghế trường kỷ của Quỷ sứ”. Sách cho thiếu nhi Pháp còn vẽ ông như con “Đại Yêu tinh” (le Grand Ogre) ăn thịt người…

Có nhà bình luận cho rằng ác giả ác báo, cuộc hấp hối đau đớn uất hận tột cùng của tên phạm tội diệt chủng chống nhân loại, kéo dài suốt 5 ngày đêm mà không nói được nên lời, là sự cảnh cáo mọi nhà độc tài CS coi nhân dân như cỏ rác, muốn đầy ải, bỏ tù, giết hại ai là tùy tiện thực hiện, do có quyền lực tự cho là tuyệt đối trong tay.

Ai bảo Bộ Chính trị CS Việt Nam hiện nay không mang tinh thần khủng bố và thanh trừng kiểu Stalin, coi bất cứ công dân, đảng viên, sỹ quan, viên chức, nhà báo, sinh viên  nào không phục tùng mình là kẻ thù cần tiêu diệt, cho vào tù hay đuổi việc, dù cho đó chỉ là những em sinh viên như Nguyễn Phương Uyên, Nguyễn Hoàng Vi, Đỗ Thị Minh Hạnh, hay như nhà báo Nguyễn Đắc Kiên mới đây nhất…


Bùi Văn Dũng từ: Hốc Môn SG
14.03.2013 02:50
Đảng CSVN lấy tư tưởng Mác-Lê làm tư tưởng trong hiến pháp. Đúng là Mác-Lê có ích, lịch sử VN đã thấy rõ Đảng CSVN tàn ác dùng dao mác và lưỡi lê và súng trong cuộc thanh trừ từ 1954-1959 nên đồng bào miền Bắc bỏ chạy vào Nam khi cuộc cách mạng cải cách ruộng đất "Đấu tố" đã giết hại bằng cách chôn sống, treo cổ, bỏ đói, cho chết đói chết khát.

Vì muốn cướp lấy miền Nam mà phát động cuộc chiến 20 năm giành miền đất trù phú Tây Nguyên-Nam bộ gần 3 triệu người chết, rồi xua quân chiếm Campuchia 1979 làm gần 1 triệu người cả hai phía chết bị thương gây ra cuộc chiến phía Bắc với Trung cộng làm hơn 2 vạn người con Việt Nam chết.

 Giờ Đảng lấy Mác-Lê làm tư tưởng là cái gì không có thì cứ cướp, như cướp chính quyền, cướp đất, cướp nhà,...bằng từ ngữ hoa mỹ, mị dân là quy hoạch, giải tỏa, bầu cử theo kiểu dân chủ giả tạo.

Cốt làm mọi cách giữ cái ngai vàng mà Đảng đang ngồi, đang hưởng lợi từ thuế nhân dân đóng góp, từ tham nhũng. Dân chủ là ai có ý kiến trái là tìm mọi cách từ đê tiện là nói vi phạm thuần phong mỹ tục đến bắt bớ tội chính trị như anh hùng Cù Huy Hà Vũ con của công thần Cù Huy Cận dưới thời VN DC CH của ông Hồ Chí MInh.
 Tham ô tham nhũng của nhân dân của dân tộc thì không sao không suy thoái đạo đức. Còn mà chống thì chết ! Chụp mũ là suy thoái đạo đức. Đã là tư tưởng của Đảng CSVN. Các nước dân chủ, các dân tộc dân chủ hãy giúp nhân dân VN như Miến Điện đang trên con đường dân chủ tiến bộ. 


 Song Đao từ: Paris
13.03.2013 18:27
Lấy lý lẽ "Cho ngày mai sự sống tốt đẹp hơn" để biện chứng cho sự Độc Ác, Tàn Sát tập thể những ai không cùng chí hướng với họ, CS nói chung và Lénin, Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Mính nói riêng đã khẳng định "giết người là lẽ sống của họ", nếu họ không giết người thì không phải là Cách Mạng Vô Sản. Những ai không đồng ý với họ đều bị họ gọi là Phản Đông "Réactionnaires" phải bị giết chết để khỏi cản trở con đường Cách Mạng của họ.

Cầm đầu các Đảng CS đều là "Cha Già", Lénin là "Cha Già", Stalin là "Cha Già", Mao Trạch Đông là "Cha Già, Kim Y Sung là "Cha Già", Kim Jong Y là "Cha Già", Hồ Chí Minh là "Cha Già"....Quyền Sinh Sát nằm trong tay họ thì họ chính là "Cha Già" chứ còn ai nữa!

Có điều là khi các "Cha Già" đó "ngủm cù đèo" thì Dân Chúng đỡ khổ hơn. Nhưng khổ nỗi, CS cố duy trì hình ảnh của các "Cha Già" đó để tiếp tục thống trị Dân Chúng vì chính các "Cha Già" đó đã Sáng Lập ra ĐCS, khi các "Cha Già" đó biến mất thì ĐCS sẽ không còn lý do gì để tồn tại trên thế giới Văn Minh hiện nay!


No comments:

Post a Comment