“CÀNG KHỦNG BỐ CÀNG LÀM XẤU MẶT NHÀ NƯỚC”
“CÀNG KHỦNG BỐ CÀNG LÀM XẤU MẶT NHÀ NƯỚC”
Đào Tiến Thi
“Nếu năm 2011 và 2012 là năm diễn ra các hành động đàn áp biểu tình chống xâm lược Trung Cộng thì năm 2013 (hiện đã đi qua ¾ năm) là năm đàn áp khốc liệt các blogger và các tù chính trị (cũng chủ yếu là các blogger tích cực chống Trung Cộng). Chưa kể các vụ đàn áp đồng bào Công giáo và đàn áp nông dân trong các vụ cưỡng chế đất vẫn tiếp tục diễn ra.
Sự khủng bố các blogger không những tăng nhanh về số lượng mà còn diễn ra rất tuỳ tiện. Ngoài việc bỏ tù, bắt tạm giam, cản trở đời sống thường nhật, thì xu hướng khủng bố bằng bạo lực ngày càng gia tăng. Vụ việc xảy ra tại nhà anh Nguyễn Tường Thuỵ và tại sân bay Nội Bài hôm 25-9-2013 cách đây vài hôm là một thí dụ điển hình. Điển hình về các hành động dã man; đặc biệt, điển hình về sự chà đạp lên luật pháp và đạo lý một cách trắng trợn và thô bỉ. Theo tường thuật của các nhân chứng trong chuỗi bài Vụ án Thanh Trì:
- Phương Uyên bị đánh dã man
- Chuyện của bé Thuỵ Châu
- Chúng tôi không nói chuyện luật pháp với chị
- Chân dung kẻ sàm sỡ với Phương Uyên
Thì chúng ta có thể hình dung sự việc như sau:
Tối ngày 25-9-2013, tại nhà riêng blogger, nhà văn, nhà báo Nguyễn Tường Thuỵ lực lượng công an và dân phòng, không một tờ lệnh, đã phá cửa xông thẳng vào nhà để bắt toàn bộ số người có mặt. Tổng số người bị bắt tới 10 người, bao gồm toàn bộ gia đình anh Nguyễn Tường Thuỵ (3 người) và 7 người khách của anh, trong đó có cháu Phương Uyên, chị Nhung (mẹ cháu Uyên), chị Dương Thị Tân (vợ tù nhân Nguyễn Văn Hải), anh Lê Quốc Quyết (em trai LS. Lê Quốc Quân, người đang bị tạm giam, sắp xét xử), anh Phạm Bá Hải (cựu tù nhân lương tâm vừa ra tù). Hai mẹ con chị Nhung còn bị cướp tư trang (khi về đến nhà họ mới trả). Trong khoảng thời gian các thành viên gia đình anh Nguyễn Tượng Thuỵ bị bắt giữ, ngôi nhà của anh hoàn toàn bị lực lượng công an và dân phòng khống chế. Con gái anh Thuỵ từ nhà bố mẹ chồng nghe tin gia biến vội chạy đến thì bị những người nhà nước (không sắc phục, không biển hiệu, không giấy tờ) tuôn ra những lời vô văn hoá. Và đặc biệt một người tự xưng là công an huyện dám ngang nhiên thách thức: “Chúng tôi không nói chuyện luật pháp với chị”. Một người nhà nước đến một gia đình không quen biết để thực thi một công vụ là bắt người và “lập biên bản hành chính” thì chắc chắn không phải là việc tình cảm, việc quan hệ cá nhân rồi. Cho nên hàm ngôn của câu trên được hiểu là: Chúng tôi chỉ nói chuyện bằng bạo lực, bằng luật rừng thôi.
Sự việc diễn ra tại nhà anh Nguyễn Tường Thuỵ đêm 25-9-2013 khiến ta nhớ đến hình ảnh sai nha đến cướp phá gia đình Thuý Kiều:
Người nách thước, kẻ tay đao
Đầu trâu mặt ngựa ào ào như sôi.
Chỉ khác ở chỗ: Truyện Kiều của Nguyễn Du là câu chuyện hư cấu, còn chuyện nhà anh Nguyễn Tường Thuỵ là chuyện có thật, diễn ra ngay ở thiên đường XHCN.
Điều khủng khiếp hơn cả những gì diễn ra ở nhà anh Thuỵ là cảnh lôi kéo, đánh đập cháu Phương Uyên tại sân bay Nội Bài.
Theo kế hoạch, tối ngày 25-9, hai mẹ con chị Nhung chia tay gia đình anh Nguyễn Tường Thuỵ và mấy người bạn miền Bắc để ra sân bay Nội Bài về quê ngay đêm hôm đó. Nhưng chưa kịp ăn tối thì công an và dân phòng đã đến bắt đi. Trước khi ra sân bay, họ đưa hai mẹ con chị Nhung vào đồn công an Đại Áng để doạ dẫm và cháu Uyên còn bị đánh. Vì căng thẳng, đói, mệt, rét (lúc bị lôi kéo từ nhà anh Thuỵ ra xe, bị ướt vì trời mưa to) nên khi đến sân bay Nội Bài, chị Nhung bị ngất rồi bị sốt. Vì vậy, an ninh hàng không Nội Bài không dám cho lên máy bay, phải chờ đến chuyến bay ngày hôm sau. Trong thời gian đó, cháu Uyên tiếp tục bị hành hung. Anh em bạn bè ở Hà Nội đem đồ ăn uống đến cứu trợ nhưng không được gặp. Trái lại, họ nghe thấy tiếng kêu khóc của cháu Uyên từ trong buồng giam vọng ra. Theo lời kể của cháu Uyên, có một nhân viên an ninh còn lợi dụng việc tra tấn trong phòng kín (trong lúc mẹ cháu ngất) để thực hiện một hành vi thô bỉ với cháu. Đặc biệt, trong khoảnh khắc cháu Uyên thoát được ra ngoài thì một lực lượng đông đảo mặc sắc phục xông vào hành hung cháu rất dã man (xem clip). Và ngày hôm sau khi về đến quê thì, theo lời kể của chị Nhung, có hàng trăm nhân viên công an, an ninh bao vây, dẫn độ từ cửa xe ô tô vào nhà.
Cuộc hành hung hai mẹ con cháu Uyên và gia đình anh Nguyễn Tường Thuỵ quả là một vụ không nhỏ. Nếu chỉ để cưỡng bức (trái phép) cháu Uyên về quê thì không cần làm to chuyện đến như vậy. Phải chăng vì thừa biết hành vi này là sai trái nên chính quyền phải huy động một lực lược gấp hàng chục lần mức cần thiết? Và phải chăng nhân cuộc dẫn độ này mà thực hiện bắn “một mũi tên trúng nhiều đích”? Nó như là một sự cay cú, một sự trả thù, hăm doạ đối với tất cả những công dân đang đấu tranh để dân chủ hoá đất nước và bảo vệ chủ quyền quốc gia. Tuy không giết chết ai nhưng nó chà đạp lên luật pháp và đạo lý một cách trắng trợn và thô bỉ. Nó thể hiện tính có hệ thống của hành động (có chỉ huy, có chủ đích, có phối hợp) chứ không phải sự bột phát do những nhân viên thừa hành.
Theo nhận định của chúng tôi, trong hoàn cảnh như hiện nay, Đảng Cộng sản Việt Nam không thể cứ một mực khước từ các giá trị của nhân loại tiến bộ được. Các động thái gần đây của các nhà lãnh đạo cho thấy họ cũng đang cố nhích lại với thế giới dân chủ phương Tây (Mỹ, Nhật Bản, Liên minh châu Âu). Đó là một động thái tích cực. Chắc họ cũng hiểu rằng nếu chỉ đi với Trung Cộng thì chỉ tạo điều kiện cho Trung Cộng càng bóp họ mạnh hơn. Trước mắt, nhà nước Việt Nam đang cần tham gia Hội đồng Nhân quyền của Liên hợp Quốc và Hiệp định đối tác kinh tế xuyên Thái Bình Dương (TPP). Nhưng muốn tham gia các tổ chức này, nhà nước Việt Nam phải thực thi những điều khoản nhất định về quyền con người, phải có những điều kiện tối thiểu của một nền kinh tế – xã hội lành mạnh. Ấy thế mà họ lại hành xử với đồng bào mình một cách ngược lại.
Không biết từ bao giờ, trong dân gian có câu ca dao hài hước:
Anh yêu em từ chân tới cổ
Còn cái đầu vứt bỏ nó đi.
Đảng Cộng sản và Chính phủ Việt Nam ứng xử với thế giới dân chủ phương Tây cũng vậy. Họ chỉ muốn cái nửa này (viện trợ tài chính – công nghệ, hợp tác kinh tế, sự ủng hộ về chính trị trên các diễn đàn quốc tế) của thế giới dân chủ nhưng lại từ chối nửa kia của họ (tự do, bình đẳng, bác ái), trong khi các yếu tố ấy hợp thành một cơ thể thống nhất, trọn vẹn không thể tách rời.
Và điều quan trọng hơn, đối với nhân dân trong nước, các hành động khủng bố đã làm mất đi tính chính danh của chính quyền. Mục đích của các hành động khủng bố là làm cho nhân dân sợ hãi và khuất phục. Nhưng thực ra, nó luôn mang kết quả ngược lại. Trong lịch sử Đông Tây kim cổ, chưa có nhà nước nào tồn tại lâu dài nhờ khủng bố. Trái lại càng khủng bố càng chóng sụp đổ. Chỉ trong khoảng vài chục năm vừa qua nhân loại đã chứng kiến sự ra đi của các chế độ khủng bố: Polpot (Campuchia), Pinochet (Chile), Taliban (Afghanistan), Saddam Hussein (Iraq) và ngay vừa đây là một loạt các chế độ độc tài ở Bắc Phi. Còn trước đây chưa lâu, một chính quyền khủng bố khổng lồ là Hitler cũng sụp đổ thảm hại.
Những người bị khủng bố, đàn áp ở Việt Nam mấy năm qua, chưa thấy ai từ bỏ đấu tranh. Những người thân của họ, ban đầu có khi dửng dưng, đứng ngoài cuộc, nhưng rồi chính những sự khủng bố, đàn áp dã man mà họ chứng kiến, đã làm cho họ kiên quyết đứng về phía người thân để chống lại nhà cầm quyền. Hai người con anh Nguyễn Tường Thuỵ trước kia, theo tôi biết, hoàn toàn đứng ngoài các cuộc đấu tranh của bố. Nhưng từ nay chắc chắn họ sẽ thay đổi, có thể sẽ sát cánh cùng bố, trở thành những người đồng chí của bố.
Trong quá khứ, Đảng Cộng sản Việt Nam và Chính phủ do Đảng Cộng sản Việt Nam làm nòng cốt đã từng có sức tập hợp nhân dân lớn vào bậc nhất trong lịch sử. Nhưng thật đáng tiếc, càng ngày với những việc làm bạo ngược, họ càng làm mất đi vị trí ấy. Mức độ suy giảm lòng tin chỉ trong mấy năm gần đây là cực kỳ nhanh chóng. Nguy cơ đối đầu giữa nhà nước và nhân dân ngày càng cao. Nhân bài viết này, chúng tôi cũng muốn gửi đến các nhà lãnh đạo đất nước hiện nay hãy tỉnh táo, không tiếp tục sa lầy vào con đường bạo lực. Hãy nhanh chóng dân chủ hoá đất nước. Trước hết hãy thượng tôn pháp luật, trừng trị những kẻ lợi dụng quyền lực để khủng bố nhân dân. Nếu không, nhà nước này sẽ bị cô lập cả trong lẫn ngoài, lâm vào tình trạng “tứ bề thọ địch” không lối thoát.”
http://diendanxahoidansu.wordpress.com/2013/09/29/cang-khung-bo-cang-lam-xau-mat-nha-nuoc/
<Maul>
No comments:
Post a Comment