Wednesday, July 29, 2015

Hãy khóc đi hỡi Quê-hương yêu-dấu


Nọ nay trên các “net” của hải-ngoại bốn phương, không kể các bài
bình-luận và nghiên-cứu nghiêm-túc, những bài đều-đặn lúc nào cũng có
của phe mình chống phe ta kiểu “chuyện thường ngày ở huyện” ra thì thời-sự
đang hướng nhiều về
- Chuyến đi Hoa-kỳ của Nguyễn Phú Trọng, nhân-vật hàng đầu trong
guồng máy cai-trị Hà-nội.
- Tin về ông đại-tướng của chế-độ cộng-sản Việt-Nam đi Pháp chữa
bệnh và cũng vừa bỏ “bác và đảng” ra đi như di-chúc của ông Hồ là “về với
Karl Marx, với Lénine”. Song dư-luận lại suy-luận là ông bị loại ra khỏi guồng
máy.
- Chốn cung-đình Hà-nội đang có thanh-trừng nội-bộ
- Tình-hình căng-thẳng ở biên-giới Việt Miên
- Trung-quốc điều-động quân-sự nhắm vào khu-vực Biển Đông
- Khối minh-ước quân-sự Á-Châu sắp thành….
Và đặc-biệt là thấp-thoáng trong hầu hết những nhận-định, phân-tích
khách-quan cũng như chủ-quan về các vấn-đề thời-sự chính-trị này đều như
muốn chuyển tải đến đồng-bào hải-ngoại ta một tia vui mừng và hy-vọng nào
đó. Một cách nói như Trịnh Công Sơn “Ta ru ta ngậm ngùi” .
Vui mừng vì thấy tập-đoàn cộng-sản Việt-Nam đang sắp loạn lên; đang
chia rẽ và phe này phe kia trong nội-bộ xâu-xé nhau. Hy-vọng vì thấy các
cường-quốc của thế-giới tự-do đang có thái-độ với Trung-cộng bằng các phản-
ứng chính-trị cũng như quân-sự cho an-ninh trong vùng. Tâm-lý chung này
cũng dễ hiểu vì phát-xuất từ tinh-thần quốc-gia chống cộng-sản Việt-Nam và
đang ghét Tầu cộng.
Và bên cạnh những vấn-đề đại-sự đó là một vài mẩu chuyện bên lề mà
có thể nhiều bậc thức-giả cho là chuyện hài-hước vụn-vặt, không đáng quantâm.
Chẳng hạn, các đoạn băng thu-hình mâu-thuẫn nhau xoay quanh việc
chính-phủ Hoa-kỳ tiếp đón Nguyễn Phú Trọng ngay từ lúc ra khỏi phi-cơ tại
phi-trường Không-quân Andrews, Maryland. Báo Dân Trí ngày 12-7-2015
thuật lại phần phóng-sự phỏng-vấn kiến-thức sử-học của bảy học-sinh cấp
trung-học cơ-sở tại Việt-Nam. Phóng-sự này có kèm theo “video clip” của đài
VTV1 về các câu trả lời khi được hỏi “Quang Trung và Nguyễn Huệ có mối
quan hệ gì với nhau?” và mẩu tin của báo Lao-động ngày 11-7-2015 về việc
một cán-bộ cấp tỉnh công-khai xác-quyết phát-kiến mới của mình là con khỉ
huyền-thoại đã được tác-giả Ngô Thừa Ân nhân-cách-hoá thành nhân-vật Tôn
Ngộ Không trong truyện Tây-du ký. Ông cán-bộ này kết-luận là Tôn Ngộ
Không đã bị Phật-tổ dùng núi Ngũ-hành trấn đè ở Đà-nẵng.
Có điều, những chuyện nước non đại-loại như trên nếu được nhìn bằng
kinh-nghiệm lịch-sử đã xẩy ra rồi suy nghĩ thêm bằng hoàn-cảnh cụ-thể của
đồng-bào trong cuộc đang phải trực-diện với chế-độ hiện-hành thì câu tục-ngữ
“Ai bị tát người đó rát má” sẽ thiết-thực nói lên rõ hơn.
- Tuy chuyến thăm viếng “hữu-nghị” Hoa-kỳ của Nguyễn Phú Trọng
nói lên việc cộng-sản Việt-Nam đã biết sợ nguy-cơ Trung-cộng đã, đang và sẽ
biến Việt-Nam thành thuộc-điạ nên muốn tìm sự nâng-đỡ của Hoa-kỳ. Song,
cứ cho đấy là quan-điểm và lập-trường của bọn họ thì, có thực sự họ muốn đưa
đất nước và dân-tộc ra khỏi đại-hoạ diệt-vong này hay chỉ là hành-động đu dây
để tiếp-tục ăn trên ngồi trước. Thêm vào đó, đám cộng-sản “hậu duệ” này sao
không nhìn vào “tiền-bối” Hồ Chí Minh của họ. Bởi vì cho dù ông này có là
cáo già số một thì chung cuộc cũng đã để cho họ cái di-sản hôm nay.
Còn nếu như muốn trở thành “đối-tác hữu nghị” của Hoa-kỳ trong thế
đứng lắc-lư nghiêng ngả thì có bị “hề” lắm không? Sao không mở to mắt nhìn
cung-cách đón chào của họ đành cho Nguyễn Phú Trọng mà bề gì cũng tạm
xem như ở trong quan-hệ song phương giữa hai quốc-gia. Vậy mà không một
lễ-nghi quân-cách nào theo truyền-thống ngoại-giao khi đón quốc-khách.
Chỉ cần so-sánh với cuộc viếng thăm của các Tổng-thống Miền Nam
ngày trước, nhất là Tổng-thống Ngô Đình Diệm, với đầy đủ cả nguyên-tắc lẫn
nghi-thức ngoại-giao. Đích thân tổng-thổng và các yếu-nhân trong chính-phủ
Hoa-kỳ đứng đón chào ngay tại cầu thang phi-cơ, rồi thảm đỏ, rồi 21 phát đạibác
và duyệt hàng quân danh-dự…Rồi nhìn vào cái cảnh láo-nháo, hỗn-độn,
rời-rạc của đoàn tuỳ-tùng và Nguyễn Phú Trọng tại phi-trường cũng đủ đolường
được mức-độ Hoa-kỳ tôn-trọng nhà nước cộ__________ng-sản Việt-Nam. Thế thì
lấy gì làm đồng-minh, làm hữu-nghị. Rồi sao…
Chỉ vì quyền-lợi kinh-tế của họ khi nhắm vào thị-trường lục-địa của Tầu
mà sau chuyến đi Bắc-kinh của tổng-thống Richard Nixon vào năm 1972,
Hoa-kỳ đã là một đồng-minh tráo-trở của Miền Nam Việt-Nam trước 1975.
Vậy thì, cái “tên sen đầm thế-giới” Hoa-kỳ trong cuộc chiến-tranh “chống Mỹ
cứu nước” của các con cháu “bác Hồ” làm sao đã thoát xác?
- Phùng Quang Thanh có bị loại trừ khỏi lãnh-vực quyền-lực thì lại có
Phùng Quang Thanh khác lên thay như loài đỉa sinh-sản vô-tính trong cái ao
bèo dại chưa được tát cạn khô.
-Từ chốn cung-đình đến hạ tầng cơ-sở của chế-độ cộng-sản, nhất là
cộng-sản Việt-Nam, nếu không có việc thanh-trừng hay ám-hại lẫn nhau thì họ
đã không phải là cộng-sản và làm sao họ có thể tồn-tại lâu dài ? Thành vậy, họ
càng tàn-sát lẫn nhau thì càng làm cho người dân run sợ. Bởi vì, cứ sau mỗi
đợt thanh-trừng với càng nhiều nạn-nhân bị giết hại thì kẻ nắm quyền càng
phải đề-phòng hậu-hoạn bằng các biện-pháp tàn-ác hơn để củng-cố quyền-lực.
Sự bắt-bớ, giam cầm, khủng-bố càng nhiều hơn càng làm cho người dân mất
lòng tin nơi mình, nơi anh em mình, nơi đồng-bào mình. Tệ hơn, từng cá-nhân
sẽ mất dần đảm-lược, không còn lòng can-đảm dám cùng nhau hợp lực trong
khối dân-tộc; dám chen vai thích cánh trong tinh-thần đấu tranh nữa, chỉ cocụm
lại trong sự sợ-hãi.
- Tình-hình căng-thẳng ở biên-giới với sự gây hấn của ngoại-bang
không làm cho cộng-sản chết mà chỉ có đồng-bào vô tội lãnh đủ.
- Chẳng cần đợi đến bây giờ thấy Trung-cộng điều-động quân-lực ở
vùng Biển Đông thì những Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng và bè lũ
mới thấy nguy-cơ bị xâm lấn, bị mất nước. Người lươn-lẹo và nhiều mưuchước
như ông Hồ Chí Minh chẳng phải không hiểu ngay từ năm 1956 khi cho
Ung Văn Khiêm đến gặp Lý Chi Dân là đại-diện đại-sứ Tầu để lên tiếng xácnhận
chủ-quyền của Trung-cộng trên hai quần-đảo Trường-sa, Hoàng-sa rằng
“ Căn cứ vào những tư liệu của Việt-Nam và xét về mặt lịch sử , quần đảo Tây
Sa và Nam Sa là thuộc về lãnh thổ Trung quốc”; rồi hai năm sau, giao cho
Phạm Văn Đồng cầm bút ký công-hàm bán nước vào năm 1958 sao?
- Kinh-nghiệm cay đắng về chính-sách của người Nhật trong chủ-
trương Đại-đông-á vào Thế-chiến thứ hai chưa đủ để người Việt-Nam biết sợ
và đề-phòng tham-vọng của ngoại-bang này hay sao? Sao giờ này người ta còn
phấn-khởi với nguồn tin về một khối kiểu như Minh-ước Bắc Đại-tây-dương
NATO (North Atlantic Treaty Organisation) của Á-châu sắp thành hiện-thực
mà Nhật-bản sẽ đứng ra trách-nhiệm giảm bớt chủ-trương bá-quyền của
Trung-cộng ở vùng châu Á Thái Bình Dương.
Hoá ra, tưởng chỉ cách nhau bằng một đại-dương chứ không ngờ lại
xa nhau bằng vị-trí trong và ngoài nước mà những cảm-nghiệm cũng khác
nhau giữa người trong cuộc và kẻ đứng ngoài. Khối dân-tộc con Rồng cháu
Tiên ngày nay đã vì đất nước thay mầu mà rã-rời, mà phân-hoá. Lại có thêm
những chuyện thực chẳng ra thể-thống gì như sau đây.
- Chuyện trải thảm đó. Hai bản tin cùng “lề” phải với nhau loan rộngrãi
trên Truyền-thông “mạng” tường-thuật cảnh Nguyễn Phú Trọng khi vừa tới
Mỹ. Một bản tin được truyền-hình nhà nước giớí-thiệu là do ông phóng-viên
Trường-Sơn nào đó tường-thuật trực-tiếp ngay tại phi-trường Andrews. Theo
đoạn video tin-tức này thì ai cũng thấy năm tỏ rõ mưòi là ông Trọng và đám
tuỳ-tùng vừa bước hết bậc cuối cùng của cầu thang là le-te bước trên nền phitruờng
mầu trắng. Còn bản tin của Thông-tấn xã Việt-Nam thì lại có tấm thảm
đỏ trải dài lê-thê trên sân bay. Và người ta cũng hiểu với kỹ-thuật và tiểu-xảo
vi-tính ngày nay, thì muốn thảm đỏ thảm xanh đâu có khó. Song cái khó chịu
cho chúng ta là với lãnh-vực thông-tin nối-kết toàn-cầu hiện-đại mà tại sao
cơ-quan truyền-thông của một nước như Việt-tấn-xã dám làm cái trò hèn-hạ
để lừa bịp người dân cách nham-nhở như thế mà cũng làm được. Đúng là trò
ma trò quỳ gì cũng có trừ nhân-cách thì không. Mánh-lới mưu-chước gì cũng
biết chỉ không biết liêm-sỉ. Và khi người dân sống dưới một chế-độ như thế
thì làm sao ngước mặt nhìn đời…
- Chuyện Tôn Ngộ Không bị Phật-tổ dùng núi ngũ-hành đè ở Đà-nẵng,
chứng tỏ cái trình-độ vừa ngu vừa dốt của các cán-bộ cộ__________ng-sản. Họ lạm-dụng
chức-vụ và quyền-lực để nói nhăng nói cuội, để ngang ngược chế-tác lịch-sử
và xuyên-tạc sự thật cách dương-dương tự-đăc.
- Học-sinh lớp Bảy của nhà trường phổ-thông cơ-sở mà trả lời câu hỏi
“Quang Trung và Nguyễn Huệ có mối quan hệ gì với nhau”bằng các kiếnthức
lịch-sử như Quang Trung và Nguyễn Huệ là hai anh em - ông Nguyễn
Du chính là ông Quang Trung - hai ông Quang Trung và Nguyễn Huệ là “bạn
chiến đấu – ông Quang Trung và Nguyễn Huệ là bố con….thì thử nghĩ xem
cán-bộ giáo-dục trình-độ đến đâu, lớp công-dân trẻ này sẽ ra sao và tiền-đồ
đất nuớc đi về đâu…
Rất nhiều người khi chuyền cho nhau các sự việc này đã chỉ đơn-giản là
bới móc cái xấu, cái dở, cái dốt nát của chế-độ Hà-nội rồi chê-bai. Coi như đã
nhiệt-tình tố cộng và chống cộng. Song điều chính là nếu chế-độ đó còn thì
đất nước sẽ chẳng những còn đủ những điều như thế thôi mà mỗi ngày cứ
thêm mãi sự gian-trá, sự ngu-xuẩn của lãnh-đạo và sự ngu-ngơ của lớp trẻ. Rồi
tất cả sẽ cứ như một thứ tội “tổ tông truyền” nhận chìm dân-tộc Việt-Nam.
Để kết-thúc bài viết này, xin mượn lời của Alan Paton trong lời thầm
nhủ bùi-ngùi “Hãy khóc đi, hỡi Quê-hương Việt-Nam yêu dấu”. Alan Paton là
một tác-giả người Nam-phi. Ông viết cuốn “Cry, the beloved country” năm
1948 để nói lên tâm-thức của mình đối với đất nước và người dân Nam-phi
trước chính-sách kỳ-thị chủng-tộc phi-nhân (inhumanity of apartheid) của
người da trắng đến hùng-cứ ở đây. Ông viết với tâm-nguyện, với ước-vọng và
niềm tin vào tương-lai đất nước ông phải được thay đổi. Cũng vậy, Quê-hương
Việt-Nam đang cần nhiều giọt nước mắt nóng rơi xuống từng ngày trên những
bàn tay thiện-chí. Để rồi từ những bàn tay này mà Quê-hương được thoát ách
độc-tài đảng-trị và thay đổi. Quê-hương đang cần đuợc như câu nói nổi tiếng
của bà Martha Berry, một nữ danh-nhân Hoa-kỳ đã dạy học-sinh của mình: put
your brain in hands and let hands wor

Phạm Minh-Tâm

Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận  
Freespeech4vietNam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
web: www.freespeech4vietnam.org
email: freespeech4vietnam@gmail.com

No comments:

Post a Comment