Trong cái nhà tù nổi tiếng ấy, người cha Lê Quốc Quân không thể không
chạnh thương đối với những đứa con bé bỏng của mình. An,Thái, và Việt
là tên gọi thương yêu, là nìêm tin của người cha vào tương lai của gia
đình cũng như những ước mơ thầm kín thể hiện qua cái tên của từng mái
đầu nhỏ bé, trong bài An Thái Việt ông nhắn nhủ:
Có tên khắc khoải trong tim óc
Dẫu rất bình yên An-Thái-Việt
Có đêm thao thức lòng đau tức
Ai nghĩ về ai nước mắt nhòa
An Hà năm nay lên lớp 6
Cha chưa về được để dạy thêm
Nghe lời bà dặn ngoan con nhé
Học giỏi chơi vui giúp mẹ Hiền
Thái Hà con ơi Cha nhớ lắm
Không biết bây giờ ai đón đưa
Nhớ khi cha con cùng đến lớp
Hay chốn vườn quê mãi sức đùa
Việt Hà con ơi cha vẫn thấy
Đôi chân công chính đang tập bước
Dẫu sớm đau thương có sá gì
Trên đường thiên lí bóng con đi
Cuộc đời vẫn thế đầy giông bão
Các con gắng sức trước gian lao
Giờ hãy ngủ đi bình an nhé !
Mai sớm cùng cha đón bình minh
Hỏa lò, xuân Quý Tỵ
Là một luật sư, Lê Quốc Quân hiểu rõ thế nào là luật pháp. Hiểu rõ và
tin tưởng vào những gì mình được học, được bồi dưỡng kiến thức tại nước
ngoài. Người luật sư ấy tiếc thay lại không chịu bẻ mình uốn theo những
gì mà tòa án Việt Nam muốn với những bản án bỏ túi xử theo chỉ thị chứ
không theo pháp luật. Là một luật sư trẻ và mang nhiều hoài bão, Lê Quốc
Quân dùng kíên thức luật pháp của mình để lên tiếng chống lại những sai
trái của hệ thống tư pháp Việt Nam, hệ quả là cả hệ thống quay ngược
lại tấn công ông và cuối cùng thì ông bị tước đi mảnh bằng mà bao nhiêu
năm từng theo đuổi.
Những gai góc bất công trong chế độ không thể làm cho người tù Lê
Quốc Quân khuất phục mà ngược lại chúng làm ông lớn lên, cứng cáp hơn
trứơc những thử thách mà hệ thống tư pháp cộng sản muốn ông nhận lãnh.
No comments:
Post a Comment