Một thằng đi với một thằng...
Một thằng đi với một thằng
Một thằng du đảng, một thằng lưu manh
Một thằng đi với một thằng
Một thằng hại nước, một thằng xâm lăng
Hai thằng quan hệ nhố nhăng...
Thằng dân lặng lẽ cắn răng... đứng nhìn
Một thằng đi với một thằng
Một thằng điếm thúi, một thằng ma cô
Một thằng đã bán cơ đồ
Một thằng khoác lác "biển trời của ta"
Lía lào lụng, tỉu nà ma
Ngộ cho (hàng không) mẩu hạm chít cha nị liền.....
Đất Nước
Thứ Năm, 16 tháng Sáu năm 2016
Đất nước mình không những “ngộ” đâu em
Mà phải nói là rất “ngầu” mới đúng
Từ Bắc vô Nam dân không ai cầm súng
Nhưng giết đồng bào là số một em ơi
Người ở quê tưới rau bằng thuốc lạ
Kẻ thị thành dùng hóa chất nuôi heo
Miếng thịt đỏ để mười ngày không thối
Và dân ta cứ thoải mái rao mời
Thế cho nên Vũng Áng cá chết tươi
Thì Sài Gòn chạy ra mua bằng hết
Những chiếc xe to chất đầy cá chết
Vào trong Nam làm nước mắm cho dân
Đất nước mình xem ra rất tương thân
Nhưng chuyện ấy chỉ xảy ra trong đảng
Cán bộ chở che nhau vì ăn chung một ảng
Bất kể nhân dân trắng mắt ngồi chờ
Cho tới khi dân nổi dậy bất ngờ
Thì đảng mới giả vờ…xin lỗi
Em tin đi, dân sẽ cười tha tội
Bởi đất nước mình là một lũ mau quên
Đất nước mình lây nhiễm bệnh mau quên
Nên Vũng Áng cũng chỉ là chuyện nhỏ
Hãy nhìn kỹ cả nước mình bỏ ngỏ
Tàu hay Tây bất kể, tự nhiên vào.
Đất nước mình ngầu lắm mới tự hào
Mẹ liệt sĩ ngắm tượng đài quên đói
Trẻ vùng cao ở truồng chân quên mỏi
Chạy tới trường cho kịp trống điểm danh
Đất nước mình đầy một lũ lưu manh
Lấy tiếng loa phường thay cho súng ống
Dân cứ mãi tin vào ngày mai thơ mộng
Chẳng còn bao xa nên tiếp tục chịu đòn
Đất nước mình có một lũ luồn trôn
Quỳ mọp trước cả tập đoàn quỷ đỏ
Đất nước mình cứ mỗi ngày mỗi nhỏ
Vì đất đai bị chia chát trăm lần.
Đất nước mình vậy đó, cứ lâng lâng
Như say thuốc chạy lòng vòng. . . mãi mãi.
Cánh Cò - RFA
THÊM MỘT CÔ GIÁO ĐÃ TRỞ THÀNH NHÀ THƠ
Tễu Blog đã giới thiệu 3 tác giả nữ là ba cô giáo: Trần Thị Lam,
Trịnh Thu Tuyết
đây là trọn vẹn bài thơ của TS Trịnh Thu Tuyết:
NỖI XẤU HỔ CỦA NGƯỜI
Những con giun xéo lắm cũng quằn!
Chén nước vô tri, thêm giọt cuối cùng cũng chao nghiêng, tràn đổ!
Chỉ có các cụ, các ông bà thảo mộc đã sống bao năm cùng cha ông, tiên tổ
Lặng lẽ bên đường, bên năm tháng, thời gian...
Mạnh mẽ giữa bão giông, sao không thể làm quằn lưỡi dao oan nghiệt?
Kiên cường qua bom đạn, sao chẳng thể chống lại cưa, thừng, máy tính, rìu tay...?
Ôi những hàng cây đã sống cùng ta qua bao mùa nắng táp, gió lay
đã xào xạc sẻ chia trong những đêm chỉ mình ta trăn trở
luôn nhân hậu, khiêm nhường
dâng màu xanh, tặng bóng mát, hiến làn hương...
xao xuyến khi trời đất chuyển mùa
thì thầm cùng lời yêu đôi lứa
da diết với đời bao buồn vui sướng khổ...
là nơi tuổi thơ ta náo nức những trò chơi...
là nơi ta cùng em hẹn hò, chờ đợi
là nơi cha mẹ mưu sinh, từ chiếc bơm xe đến chén nước, gói xôi...
Những con giun xéo lắm cũng quằn!
Chén nước vô tri, thêm giọt cuối cùng cũng chao nghiêng, tràn đổ!
Chỉ có các cụ, các ông bà thảo mộc đã sống bao năm cùng cha ông, tiên tổ
Không yếu mềm mà kiên cường, mạnh mẽ
Không nhỏ hèn mà cao thượng lớn lao
Lại đau đớn nhường kia khi bất lực đổ thân mình máu ứa
Khi chồng chất phố phường từng đoạn cắt lìa thi thể, tay chân...
Khi dao chặt, thừng lôi, cẩu kéo, người giằng...
Để mướt mát màu xanh thành đầm đìa máu đỏ
Để những hồn cây xao xác gió mùa thành tiếng bi thương nức nở..
Để đàn chim về ngơ ngác mỗi hoàng hôn
Để lứa đôi trơ niềm yêu bên mỗi biển chỉ đường
Và mẹ cha oằn mình mưu sinh cùng nắng cháy
Để mỗi đêm nghe tiếng than oán hận của hồn cây:
"Sống với người bao năm, bảo vệ người bao năm
Sao hôm nay ta không thể cứu ta
Thoát khỏi tay người?"
MẸ ƠI !!!
Cương Biên
Biển của mình bị bỏ ngỏ rồi Mẹ ơi
Những con sóng cô đơn không người nô giỡn
Thuyền bè trơ khung dưới trời uất nghẹn
Cá tôm xa rồi cho biển nhớ đến xanhxao
Biển của mình bị bỏ ngỏ rồi Mẹ ơi
Tàu thủy giặc vào gần bờ Đà Nẵng
Chúng cướp giết ngư dân cho thuyền về tay trắng
Mà ngang nhiên cứ như chốn không người
Trời của mình bị bỏ ngỏ rồi Mẹ ơi
Máy bay thù cắt đường bay truyền thống
Ai phá dậu đập bờ cho trời quê trơ trống
Cho lòng người ly tán đau thương
Đất của mình bị bỏ ngỏ rồi Mẹ ơi
Nghênh ngang nơi yết hầu Quốc Gia
Người ngoại bang dày đặc
Có linh thiêng mẹ hãy về Vũng Áng
Hay Nha Trang để tận mắt Mẹ nhìn
Rừng của mình bị bỏ ngỏ rồi mẹ ơi
Lũ lâm tặc đeo huy hiệu đảng
Mỗi mùa mưa về bao miền quê nước trắng
Thủy điện xả, nhấn chìm bao mảnh đất đau thương
Nòi giống ta bị bỏ ngỏ rồi Mẹ ơi
Cho chất độc ngấm sâu vào huyết thống
Kẻ thủ ác khoác áo học cao hiểu rộng
Đang giết chết giống nòi bằng sự bất lương
Lòng người Việt Nam bị bỏ rơi rồi Mẹ ơi
Chẳng mấy ai nghe tiếng ruột gan của người tâm đức
Kẻ nắm trong tay chức danh quyền lực
Bất nhân với đồng bào, hèn với giặc ngoại bang
Trên hết bây giờ là niềm tin bị bỏ hoang
Quốc Hội họp chẳng làm nên cơm cháo
Khẩu hiệu đỏ đường mà du côn lơ láo
Dân đen quay cuồng chuyện giá áo túi cơm
Mẹ Việt Nam ơi mẹ có linh thiêng
Xin thức tỉnh lũ tà quyền bán nước
Giang sơn này nhờ máu xương mà giữ được
Nay nỡ nào nát bởi sự ngu trung !!!
No comments:
Post a Comment