Monday, January 26, 2015

ĐI THĂM NGƯỜI LUẬT SƯ DŨNG CẢM

ĐI THĂM NGƯỜI LUẬT SƯ DŨNG CẢM
Hôm nay anh em chúng tôi gồm tôi, Khổng Hy Thiêm và một anh bạn ở Hà Nội đi thăm Luật sư Võ An Đôn.Khi chúng tôi đến nhà luật sư thì đã thấy có mấy người ở đó đang quây quần bên mâm cơm có thịt gà vườn vàng ruộm và rượu trắng miền Bắc trứ danh. Hỏi ra thì là mấy luật sư ở Sài Gòn, Hà Nội và Khánh Hòa đến thăm ls Võ An Đôn. Chúng tôi được chủ khách tiếp đón nồng nhiệt có ngay cơm rượu để dùng, kể như là chúng tôi rất gặp may :DNhà luật sư Đôn nằm khuất nẻo giữa đồng ruộng, đó là một căn nhà nhỏ đơn sơ cũ kỹ mà theo lời ls là nhà của cha mẹ cho ở nhờ. Đường vào nhà là bờ ruộng quanh co gấp khúc. Đồ đạc trong nhà không có gì đáng giá ngoài bộ bàn ghế và chiếc tủ chè cũ kỹ trong đó tôi thấy treo rất nhiều các loại huân chương, có lẽ là của thân phụ ls
Đối diện với con người thực, hoàn cảnh thực của ls trong lòng anh em chúng tôi không sao tránh khỏi nỗi băn khoăn và cảm mến, thán phục dâng trào. Võ An Đôn trông thư sinh, thanh nhã. Giọng nói, nụ cười hiền lành nhẹ nhàng như phái nữ khiến ta sẽ không tránh khỏi thắc mắc trong lòng: Tại sao con người này lại có lòng dũng cảm và bản lĩnh mạnh mẽ để đương đầu với cái ác và bạo quyền đến thế?!Với vẻ rụt dè Đôn tâm sự cùng chúng tôi, trước án sơ thẩm anh chịu rất nhiều áp lực, đến nỗi khi phiên tòa chuẩn bị diễn ra anh đã phải đi tìm hỏi mượn áo chống đạn để mặc nhưng không có. Anh bảo, lúc ấy anh nghĩ có thể tham dự phiên tòa xong anh không trở về nhà được, bởi đã có nhiều lời đe dọa, nhiều lời nhắn nhủ đến với anh. Song với lương tri của một con người, trách nhiệm của một ls chân chính là phải cứu giúp người khốn khó tìm được công lý anh quyết định dấn thân. Gặp chúng tôi anh rất vui. Anh kể, sau khi có cái kiến nghị "liên ngành" của tỉnh Phú Yên mọi người xa lánh anh hẳn. Bà con nông dân trong vùng không ai đến nhờ anh tư vấn pháp lý nữa, gọi điện người ta không dám tiếp máy. Anh cảm thấy cô đơn khủng khiếp! Đó là một đòn đánh hiểm của hệ thống chuyên chính. Việc mọi người đến thăm anh là nguồn động viên rất lớn giúp anh tìm lại sự thăng bằng, anh vui và biết ơn vì điều này.Qua câu chuyện chúng tôi được biết ngày xưa Võ An Đôn học rất giỏi, anh thi đậu hai trường đại học Khoa học Xã hội Nhân văn TP HCM và Trường đại học luật. Cha mẹ anh có lời khuyên nên học một trường vì không đủ khả năng chi phí, nhưng anh nghĩ đi học cũng bằng ấy giấy bút, bằng ấy thời gian, bằng ấy tiền bạc... Và anh cố gắng học luôn cả hai. Tốt nghiệp anh được nhận vào làm chuyên viên mảng Nội chính thuộc văn phòng tỉnh ủy PY. Làm một thời gian anh cảm thấy không hợp, anh đi học một khóa nghiệp vụ và được cấp bằng luật sư rồi về mở một văn phòng ở huyện miền núi Sông Hinh. Anh lấy tên là: Văn phòng luật sư Dân chủ.Ở vùng miền núi khó khăn này trình độ dân trí rất thấp, Võ An Đôn mở văn phòng ở đây đã giúp cho bà con được rất nhiều về mặt pháp lý. Bà con mến yêu tin tưởng nhưng vô hình chung lại là trở ngại cho anh trong cuộc mưu sinh. Chính quyền nơi đây cho rằng vì có văn phòng ls của anh cho nên "tình trạng khiếu kiện gia tăng", thế là người ta tìm đủ mọi cách để 'dập" cho cái văn phòng nhỏ bé của anh không có chỗ đứng. Anh trở về quê mở văn phòng tại nhà.
Gặp Võ An Đôn rồi, tôi mới thấy cái từ "luật sư" là cái từ rất khó diễn giải, bởi nó vừa xa vừa gần. Cuộc sống của Võ An Đôn bây giờ đang rất khó khăn, mặc dù anh không nói ra nhưng nhìn gia cảnh chúng tôi biết điều đó. Hiện anh có hai con gái nhỏ, một bé ba tuổi và một bé mới sinh được hai tháng.
Nghề chính của anh hiện tại là làm ruộng. Anh kể, hôm phiên tòa sơ thẩm kết thúc pv BBC gọi điện về phỏng vấn anh đang bơm thuốc trừ sâu cho ruộng rau muống. Nói là "Văn phòng luật sư" nhưng thực ra trong căn nhà tồi tàn ấy chẳng có gì thể hiện là "văn phòng" cả, ngoài cái máy vi tính không nối mang, cái máy in mà ngay cả học sinh tiểu học cũng có!
Đã thế , theo lời Võ An Đôn nói "văn phòng" của anh luôn bị thanh, kiểm tra. Lý do là "văn phòng" không có đầy đủ nhân sự, không có thư ký, kế toán như qui định. Đôn chỉ biết kêu trời! Tiền ăn không có, có đâu tiền trả lương cho nhân viên.Trước lời động viên, khen tặng của chúng tôi Đôn trầm ngâm tâm sự, anh rất biết ơn công luận, nhờ công luận mà cố gắng của anh mới đạt được mục đích, nhờ công luận mà lòng anh ấm lại. Chúng tôi hỏi anh có chơi FB không? Anh nói, em mới chơi đây thôi nhưng ít có dịp truy cập vì nhà anh ở vùng sâu không kết nối được internet. Chúng tôi khuyên anh bằng cách gì cũng phải cố gắng kết nối cho được internet để bổ trợ thêm kiến thức giúp dân và để bảo vệ mình.Cuộc gặp gỡ để lại trong chúng tôi nhiều điều lý thú. Chủ khách quyến luyến mãi không muốn rời nhau. Đi đã xa nhìn lại vẫn thấy Võ An Đôn đứng nhìn tiễn biệt, nhìn cảnh ấy không sao tránh được chạnh lòng. Không biết anh đang nghĩ gì? Chúng tôi chỉ biết chúc anh: Hãy cố lên! Chân cứng đá mềm. Một ngày nào đó chúng tôi lại trở lại thăm anh
Theo fb Uyên Thảo Trần Lê.

Yểm Trợ Liên Lạc
Freespeech4vietnam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota. 55122
email: freespeech4vietnam@gmail.com
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell

No comments:

Post a Comment