Wednesday, October 12, 2016
Cửa nhà tù đóng lại, cửa tự do mở ra - Dân Làm Báo
Quỳnh đi ngược chiều xã hội nhưng đúng chiều tiến hóa của lương tâm. Cho nên Quỳnh đơn độc nhưng luôn tự tin để cất bước đi tiếp. Ngày hôm nay đi xa hơn ngày hôm qua một chút, ngày hôm nay cố gắng không sợ hơn một chút, ngày hôm nay cố xong việc nhà sớm hơn một chút để lên đường dấn thân tiếp. Vòng quay hoạt động của Quỳnh là vòng quay của chiếc bánh xe lấy năng lượng từ lương tâm, đức tin, lòng yêu nước, và tình mẫu tử...
*
Việt Nam hiện nay có ba hạng người: người ngủ mê mệt, người thức dậy, và người thức dậy lên tiếng. Họ sống trong nhà tù sắt tưởng không có gì có thể phá vỡ nỗi. Nếu không có gì thay đổi, tất cả đều sẽ chết từ từ như lập trình. Trong nhà tù lớn ấy có nhà tù nhỏ dùng để giam thiểu số những ai đã thức tỉnh và lên tiếng để đánh thức mọi người khác trước số phận u ám chung. Số người còn lại đều ở trong nhà tù lớn. Họ đa phần ngủ mê mệt nhưng cũng có nhiều người thức dậy nhưng nằm im lìm như chết và không dám lên tiếng vì sợ bị đưa vào nhà tù nhỏ chật chội hơn, khổ sở hơn, và nhất là phải chia lìa với gia đình mà cũng đang ngủ mê mệt. Nếu đa số mọi người tỉnh dậy thì may ra nhà tù sắt ấy mới có thể bị phá tung được.
Ngày hôm qua Quỳnh đã bị đưa vào nhà tù nhỏ sau nhiều năm lên tiếng không ngừng để góp phần thức tỉnh phần nào xã hội đang mê ngủ. Quỳnh là phụ nữ với gánh nặng gia đình rất lớn đè trên vai mà vẫn miệt mài dấn thân với sứ mạng đánh thức mọi người trước bao nhiêu bất công, oan khiên và thảm họa môi trường mà mỗi ngày xảy ra càng nhiều hơn. Việc làm của Quỳnh chẳng khác gì Ngu Công phá núi- làm hết khả năng của mình, được phần nào hay phần đó, không ngừng nghỉ trong thời gian rất dài chỉ để lên tiếng thức tỉnh và cảnh báo xã hội trước vận mệnh chung của quê hương. Chung quanh Quỳnh là hàng triệu người ngủ mê mệt dưới sức nặng và áp lực của cuộc mưu sinh đầy nhọc nhằn, dưới ảnh hưởng triền miên của bao cơn say rượu, say tiền, say nhục dục, say danh vọng… Họ “thức thời” chọn đứng bên lề để hôm nay ngạc nhiên trố mắt nhìn Quỳnh bị bắt đi vì đã thay họ lên tiếng. Có lẽ Quỳnh không chỉ nghĩ đến họ mà còn nghĩ đến hai con thơ dại của Quỳnh biết đâu cũng sẽ ngủ và chết trong mê mệt nếu mẹ chúng không lên tiếng ngay từ bây giờ.
Quỳnh đi ngược chiều xã hội nhưng đúng chiều tiến hóa của lương tâm. Cho nên Quỳnh đơn độc nhưng luôn tự tin để cất bước đi tiếp. Ngày hôm nay đi xa hơn ngày hôm qua một chút, ngày hôm nay cố gắng không sợ hơn một chút, ngày hôm nay cố xong việc nhà sớm hơn một chút để lên đường dấn thân tiếp. Vòng quay hoạt động của Quỳnh là vòng quay của chiếc bánh xe lấy năng lượng từ lương tâm, đức tin, lòng yêu nước, và tình mẫu tử.
Cho nên không lấy làm lạ khi Quỳnh đứng thẳng bình thản nhìn công an tràn vào nhà còng tay và khám xét. Con gái của Quỳnh có thể mất đi phần nào sự thơ ngây đáng quý của tuổi thơ khi chứng kiến những cảnh bạo lực này nhưng cháu đã thức tỉnh qua ánh mặt sắc lạnh nhìn đám ruồi xanh vo ve trong nhà và qua tiếng chào mẹ đầy tự tin trước khi đi học.
Người Ái Nhĩ Lan thường nói “Nếu Chúa đóng cảnh cửa này thì Chúa sẽ mở ra cánh cửa khác.” Cánh cửa nhà tù nhỏ đã đóng sầm sau lưng Quỳnh. Tiếng vang của nó trong hai ngày qua biết đâu sẽ truyền can đảm cho những ai trong nhà tù lớn đã thức dậy nhưng vẫn chưa dám lên tiếng, và đánh thức những ai còn mê ngủ. Nếu được như vậy thì Quỳnh vào tù là sự hy sinh rất ý nghĩa. Cùng với Quỳnh, con Quỳnh và bao nhiêu người thuộc mọi thế hệ ngày nào đấy chúng ta sẽ phá tan nhà tù sắt toàn trị đang giam cầm tổ quốc và dân tộc này. Cánh cửa tự do ấy sẽ cuối cùng mở ra từ muôn bàn tay nối tiếp từ những bàn tay đơn độc mở đường của Quỳnh và của thiểu số ngày càng nhiều như Quỳnh.
12.10.2016
Trần Quốc Việt
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment