Wednesday, February 25, 2015

Hố chôn người ám ảnh !!! Tội Ác của CSVN

Tháng 04/1975, đơn vị chúng tôi (Sư đoàn 341 thường gọi là đoàn Sông Lam A) phối hợp với Sư đoàn khác đánh vào căn cứ phòng ngự Xuân Lộc. Trận chiến quyết liệt kéo dài 12 ngày đêm. Tiểu đoàn 8 chúng tôi do hành quân bị lạc nên được giao nhiệm vụ chốt chặn. Nhằm không cho các đơn vị quân lực Việt Nam cộng hoà tiếp viện cũng như rút lui. Phải công nhận là sư đoàn 18 của phía đối phương họ đánh trả rất ngoan cường. Tôi tận mắt chứng kiến  hai người lính sư đoàn 18 đã trả lời gọi đầu hàng của chúng tôi bằng những loạt súng AR15. Sau đó họ ôm nhau tự sát bằng một quả lựu đạn đặt kẹp giữa hai người. Một tiếng nổ nhoáng lửa, xác họ tung toé

giữa vườn cam sau ấp Bàu Cá. Hình ảnh bi hùng ấy đã gây ấn tượng mạnh cho tôi. Tinh thần của người lính đích thực là vậy. Vị tướng nào có những người lính như thế, dù bại trận cũng có quyền tự hào về họ. Họ đã thể hiện khí phách của người trai  nơi chiến trận. Giả thiết nếu phía bên kia chiến thắng chắc chắn họ sẽ được truy tôn là những người anh hùng lưu danh muôn thủa. Nhưng vận nước đã đi theo một hướng khác. Họ đành phải chấp nhận tan vào cõi hư vô như hơn 50 thuỷ binh quân lực Việt Nam Cộng Hoà bỏ mình ngoài biển để bảo vệ Hoàng Sa.

... Nghe tiếng súng nổ ran, tôi cắt rừng chạy đến nơi có tiếng súng. Đấy là ấp Tân Lập thuộc huyện Cao Su tỉnh Đồng Nai bây giờ. ấp nằm giữa cánh rừng cao su cổ thụ. Đạn súng đại liên của các anh bộ đội cụ Hồ vãi ra như mưa. Là phân đội trưởng trinh sát, tôi dễ dàng  nhận ra tiếng nổ từng loại vũ khí bằng kỹ năng nghiệp vụ. Chuyện gì thế này? Tôi căng mắt quan sát. Địch đâu chẳng thấy, chỉ thấy những người dân lành bị bắn đổ vật xuống như ngả rạ. Máu trào lai láng, tiếng kêu khóc như ri. Lợi dụng vật che đỡ, tôi ngược làn đạn tiến gần tới ổ súng đang khạc lửa.
- Đừng bắn nữa! Tôi đây! Thạch trinh sát tiểu đoàn 8 đây! 
Nghe tiếng tôi, họng súng khạc thêm mấy viên đạn nữa mới chịu ngừng.
Tôi quát:
- Địch đâu mà các ông bắn dữ thế? Tý nữa thì thịt cả mình. 
Mâý ông lính trẻ tròn mắt nhìn tôi ngơ ngác. Họ trả lời tôi:
- Anh ơi! đây là lệnh.
- Lệnh gì mà lệnh, các ông mù à? Toàn dân lành đang chết chất đống kia kìa!
- Anh không biết đấy thôi. Cấp trên lệnh cho bọn em “giết lầm hơn bỏ sót”. Bọn em được phổ biến là dân ở đây ác ôn lắm!
- Tôi mới từ đằng kia lại, không có địch đâu. Các ông không được bắn nữa để tôi kiểm tra tình hình thế nào. Có gì tôi chịu trách nhiệm! 
Thấy tôi cương quyết, đám lính trẻ nghe theo. Tôi quay lại phía hàng trăm người bị giết và bị thương. Họ chồng đống lên nhau máu me đầm đìa, máu chảy thành suối. Một cụ già bị bắn nát bàn tay đang vật vã kêu lên đau đớn. Tôi vực cụ vào bóng mát rồi dật cuốn băng cá nhân duy nhất bên mình băng tạm cho cụ. Lát sau tôi quay lại thì cụ đã tắt thở vì máu ra quá nhiều. Một chỗ thấy 5 người con gái và 5 người con trai bị bắn chết châu đầu vào nhau. Tôi hỏi người lính trẻ đi theo bên cạnh:
- Ai bắn đấy?
- Đại đội phó Hường đấy anh ạ!
Lại nữa, tôi ngó vào cửa một gia đình, cả nhà đang ăn cơm, anh bộ đội cụ Hồ nào đó đã thả vào mâm một quả lựu  đạn, cả nhà chết rã rượi trong cảnh cơm lộn máu. Tôi bị sóc thực sự. Hình ảnh anh bộ đội cụ Hồ “Đi dân nhớ ở dân thương” mà thế này ư? Cứ bảo là Mỹ nguỵ ác ôn chứ hành động dã man này của chúng ta nên gọi là gì? Tâm trạng tôi lúc đó như có  bão xoáy. Mặc dù vậy, tôi vẫn nhận ra ngay những việc cân làm. Tôi tập trung những người sống sót lại. Bảo chị em Phụ nữ và trẻ con ra rừng tổ chức ăn uống nghỉ tạm. Cốt là không cho mọi người chứng kiến lâu cảnh rùng rợn này. Đàn ông từ 18 đến 45 tuổi có nhiệm vụ ra sau ấp đào cho tôi một cái hố. Trong ấp ai có xe ô tô, xe lam, máy cày phải huy động hết để chở người bị thương đi viện. Mọi người đồng thanh:
- Xe thì có nhưng dọc đường sợ bị bộ đội giải phóng bắn lắm!
- Không lo, có tôi đi cùng!
Tôi giao cho Nghê, một du kích dẫn đường vừa có bố bị bộ đội cụ Hồ sát hại:
- Việc lỡ như thế rồi, chú nén đau thương lại giúp anh. Thu hồi căn cước  tư trang của những người đã chết sau này còn có việc cần đến.
Thế là suốt chiều hôm đó, tôi lấy một miếng vải đỏ cột lên cánh tay trái. Lăm lăm khẩu AK ngồi trên chiếc xe dẫn đầu đoàn lần lượt chở hết người bị thương ra bệnh viện Suối Tre. Tối hôm ấy, tôi cho chuyển hết xác người bị chết ra cái hố đã đào. Không còn cách nào khác là phải chôn chung. Trưa ngày hôm sau người ta mới dám lấp. Đây là ngôi mộ tập thể mà trong hoàn cảnh ấy tôi buộc lòng phải xử lý như vậy. Trời nắng gắt, để bà con phơi thây mãi không được. Một nấm mồ chung hàng trăm người lẫn lộn, không hương khói, không gì hết. Tôi cho dọn vệ sinh sạch sẽ những chỗ mọi người bị tàn sát. Xong, mới dám cho đám phụ nữ và trẻ con ở ngoài rừng về. Tôi vượt mặt cả cấp

trên để làm việc theo tiếng gọi lương tâm của mình. Bằng mọi lỗ lực có thể để cứu giúp đồng bào. Tưởng thế là tốt, sau này nghĩ lại mới thầy hành động của mình giống như sự phi tang tội ác cho những anh bộ đội cụ Hồ. Thú thật lúc ấy tôi vẫn còn một phần ngu tín. Cũng muốn bảo vệ danh dự cho đội quân lính cụ Hồ luôn luôn được ca ngợi là tốt đẹp. Tuy vậy tôi bắt đầu nghi ngờ “Tại sao người ta giết người la liệt rồi bỏ mặc. Chẳng lẽ họ mất hết nhân tính rồi sao?” 
Công việc xong tôi gặp Nghê để chia buồn. Tôi không tránh khỏi cảm giác tội lỗi. Nghê đã đưa xác bố về chôn tạm ở nhà bếp. Tội nghiệp Nghê quá. Lặn lội đi theo cách mạng, ngày Nghê dẫn bộ đội về giải phóng ấp lại là ngày bộ đội cụ Hồ giết chết bố Nghê. Nghê “mừng chưa kịp no” đã phải chịu thảm cảnh trớ trêu đau đớn. Nghê buốn rầu nói với tôi:
Hôm qua nghe lời anh. Em thu được hai nón đồng hồ, tư trang và căn cước của những người bị giết. Sau đó có một anh bộ đội bảo đưa cho anh ấy quản lý. Em giao lại hết cho anh ấy để lo việc chôn ba.
- Em bị thằng cha nào đó lừa  rồi. Thôi quên chuyện đó đi em ạ. Anh thành thật chia buồn với em. Chiến tranh thường mang đến những điều không may tột cùng đau đớn mà chúng ta không thể lường trước được. Anh cũng đang cảm thấy có lỗi trong chuyện này.

* * *
.... Đã mấy chục năm qua, khi hàng năm, khắp nơi tưng bừng kỷ niệm chiến thắng 30/4 thì tôi lại bị ám ảnh nhớ về hàng trăm dân lành bị tàn sát ở ấp Tân Lập. Cái hố chôn người bây giờ ra sao? Người ta sẽ xử lý nó như thế nào hay để nguyên vậy? Tôi muốn được quay lại đó để thắp nén hương nói lời tạ tội. Vô hình dung việc làm tốt đẹp của tôi đã giúp cho người ta bưng bít tội ác. Không! Người dân ấp Tân Lập sẽ khắc vào xương tuỷ câu chuyện này. Nỗi đau đớn oan khiên lúc đấy chưa thể phải nhoà được. Còn những người tham gia cuộc tàn sát ấy nữa, có lẽ họ cũng vô cùng dằn vặt khi nhận những tấm huân chương do Đảng và Nhà nước trao tặng sau ngày chiến thắng. Ý nghĩ ấy giúp tôi dũng cảm kể lại câu chuyện bi thương này.
Sau ngày giải phòng Miền Nam 30/04/1975 tôi có chụp một kiểu ảnh đang cởi áo, lột sao dang dở. Tôi đem tặng cho một thằng bạn đồng hương chí cốt. Hắn run người, mặt tái mét:
- Tao không dám nhận đâu, họ phát hiện ra tấm ảnh này quy cho phản động là chết cả lũ!.   
Bạn tôi sợ là đúng. Vì cậu ta là Đảng viên. Nhưng điều bạn ấy không hiểu là tôi làm vậy vì cảm thấy hổ thẹn và nhục nhã cho anh bộ đội cụ hồ khi nghĩ tới vụ thảm sát ở ấp Tân Lập...

Trần Đức Thạch
Cựu phân đội trưởng trinh sát
Tiểu đoàn 8  - Trung đoàn 266
Sư đoàn 341 - Quân đoàn 4

Yểm Trợ Liên Lạc
Freespeech4vietnam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota. 55122
email: freespeech4vietnam@gmail.com
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell
 Bộ đội Trần Đức Thạch, ảnh chụp khoảng năm 1975-1976

Nhà văn-Nhà thơ bất đồng chính kiến Trần Đức Thạch bị tuyên án 3 năm tù, ngày 10 tháng 8 năm 2009

Toàn bộ cuốn DVD -THẢM HỌA ĐỎ - BỘ MẶT THẬT ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM.



 Yểm Trợ Liên Lạc
Freespeech4vietnam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota. 55122
email: freespeech4vietnam@gmail.com
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell



Tội Đồ Dân Tộc VN = HCM

Little Saigon: Diễn hành Tết Ất Mùi 2015



Yểm Trợ Liên Lạc
Freespeech4vietnam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota. 55122
email: freespeech4vietnam@gmail.com
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell

Wednesday, February 18, 2015

Nhân dịp đầu năm Ất Mùi 2015 !!!

Nhân dịp đầu năm Ất Mùi 2015 Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận-freespeech4vietnam xin chân thành kính chúc tất cả mọi người trong Đại Gia Đình Đấu Tranh Quốc Nội & Hải Ngoại được một năm Ất Mùi ngập tràn niềm vui, an khang thịnh vượng, sức khoẻ dồi dào, gia đình hạnh phúc, vạn sự như ý, đạt thành tâm nguyện và mong sao mơ ước một nền Dân Chủ - Tự Do - Độc Lập thật sự cho dân tộc Việt Nam của tất cả chúng ta sẽ sớm trở thành hiện thực.
Hẹn một ngày về gặp nhau trên quê hương Việt Nam KHÔNG CỘNG SẢN nhé mọi người!!!

Chân Cứng Đá Mềm !!!

Năm Con Dê Ta Về Đất Tổ
Dựng Lại Cơ Đồ Nước Việt Nam
Giải Thể Độc Tài Cứu Quê Hương
Bắc Trung Nam Ba Miền Tự Do.




 Yểm Trợ Liên Lạc
Freespeech4vietnam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota. 55122
email: freespeech4vietnam@gmail.com
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell




Monday, February 16, 2015

CSVN - Tại Sao ????



Yểm Trợ Liên Lạc
Freespeech4vietnam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota. 55122
email: freespeech4vietnam@gmail.com
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell

Thành viên Lao Động Việt bị cấm thăm nuôi và không cho gởi quà trong những ngày tết nguyên đán!

Thông tin mới nhất của chị Chiêm Tường Mạnh (vợ của anh Đoàn Huy Chương) cho biết, lúc 8 giờ 40 sáng nay 16 -02 (28 tết) khi chị Mạnh vào thăm gặp anh Đoàn Huy Chương thì bị công an trại giam từ chối không cho thăm gặp và gởi quà với lý do CA đưa ra là anh Chương bị kỷ luật bởi đánh nhau gây thương tích cho ai đó...?

Tôi từng là tù nhân lương tâm đã có thời gian hơn 02 năm ở trại tù K2 Xuân Lộc nên hiểu quá rõ việc cấm thăm gặp khi trại giam có chính sách đàn áp, buộc nhận tội hoặc khi ai phản đối chính sách hà khắc của trại thì lập tức bị công an trại giam cấm thăm gặp rồi tạo ra cái cớ để báo lại cho gia đình nhằm không cho tiếp xúc, ém nhẹm thông tin của các tù nhân bất đồng chính kiến bên trong trại giam. Theo nguyên tắc và minh bạch chuyện hư thực thì cán bộ trại giam muốn cấm thăm gặp phải đưa cho người nhà tù nhân 1 biên bản lý do kỷ luật, kỷ luật bao nhiêu ngày... nhưng khi chị Tường Mạnh hỏi cán bộ trại giam về biên bản kỷ luật thì CA trại bảo là không có!? Và còn nói rằng việc đánh nhau là bình thường đâu có biên bản. Đồng thời cán bộ trại giam Xuân Lộc đuổi chị Tường Mạnh ra ngoài sân không cho chị có quyền khiếu nại gì cả!!

Vào ngày 15-2, theo thông tin từ những tù nhân tại trại giam Xuyên Mộc vừa hết án tù cho biết anh Nguyễn Hoàng Quốc Hùng (Lao Động Việt) và các tù nhân bất đồng chính kiến cùng trại đang làm đơn phản đối chính sách hà khắc của trại giam đến các tổ chức nhân quyền và tổng cục 8 về việc trại giam dùng cửa 2 lớp có tính chất gây ngạt! Làm tổn hại trầm trọng đến sức khỏe của những tù nhân bất đồng chính kiến nhằm khủng bố tinh thần và thể xác. Anh em tù nhân lương tâm cũng thông tin cho biết là nếu không được giải quyết thì tết này anh em sẽ TNLT sẽ từ chối nhận thực phẩm của trại cung cấp.

Đây là chính sách rất độc ác của csVN.




Yểm Trợ Liên Lạc
Freespeech4vietnam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota. 55122
email: freespeech4vietnam@gmail.com
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell


Câu lạc bộ Nhà báo Tự do đã chính thức hoạt động trở lại !!!

Câu lạc bộ Nhà báo Tự do ra đời tại Việt Nam hồi năm 2007 vừa tuyên bố chính thức hoạt động trở lại hôm 8 tháng 2 vừa qua. Một trong những người chủ xướng Câu lạc bộ này là blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, hiện đang sống tại Hoa Kỳ cho biết về điều đó trong cuộc nói chuyện với biên tập viên sau đây. Trước hết ông cho biết về những điều kiện thuận tiện giúp cho sự phục hoạt CLB Nhà báo Tự do:

Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải: Ngày 8 tháng 2 năm 2015, chúng tôi có tập hợp lại để phục hoạt Câu lạc bộ Nhà báo Tự do. Ngay tại Cali này chúng tôi cũng tập hợp một số anh chị em blogger ở đây để thành lập Câu lạc bộ Nhà báo Tự do.

Thứ nhất những điều kiện thuận tiện giúp cho việc phục hoạt Câu Lạc bộ Nhà báo Tự do là vào thời điểm năm 2007 khi CLBNBTD thành lập và hoạt động báo chí tại Việt Nam cũng như phát động phong trào Dân báo, vào thời điểm đó số người sử dụng Internet và Blog còn ít. Công nghệ thông tin chưa phát triển như hiện nay.

Vào thời điểm hiện nay số lượng người sử dụng Internet đã tăng hơn 1,5 lần. Số lượng người sử dụng Blog và Face Book tăng 5 lần. Phong trào Dân báo phát triển mạnh mẽ. Công nghệ thông tin cũng phát triển cho phép truy cập với tốc độ cao ở mọi lúc, mọi nơi. Trước đây họ phải ở nhà để truy cập vào máy tính nhưng hiện nay họ có thể truy cập bất cứ ở đâu bằng một công cụ mà họ cầm ngay trên tay của họ.
Vào thời điểm hiện nay số lượng người sử dụng Internet đã tăng hơn 1,5 lần. Số lượng người sử dụng Blog và Face Book tăng 5 lần. Phong trào Dân báo phát triển mạnh mẽ. Công nghệ thông tin cũng phát triển cho phép truy cập với tốc độ cao ở mọi lúc, mọi nơi

Blogger Điếu Cày
Mặc dù vẫn bị chính quyền đàn áp nhưng giới Blogger Việt Nam đã vượt qua nỗi sợ hãi, công khai bày tỏ chính kiến và phản biện mạnh mẽ. Nhờ có sự nhanh nhạy của các Blog nên mọi thông tin từ trong nước đã được chuyển tải ngay đến cộng đồng quốc tế để hiểu rõ thực trạng Việt Nam và lên tiếng giúp đỡ khi chính quyền đàn áp anh chị em Blogger.
Sau nhiều năm bị đàn áp tù đày, hai thành viên sáng lập của CLBNBTD đã đến được Hoa Kỳ. Đây là một đất nước rất tôn trọng quyền Tự do báo chí. Chúng tôi cũng nhận được nhiều sự đồng thuận và giúp đỡ của anh chị em đồng nghiệp và các tổ chức báo chí truyền thông lớn của người Việt tại hải ngoại. Đó chính là những thuận lợi để chúng tôi quyết định tập hợp lại để thực hiện quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận cũng như những ý tưởng ban đầu cảu CLBNBTD được lập ra là để thúc đẩy tự do báo chí, tự do ngôn luận ở trong trong nước, cũng như hổ trợ thúc đẩy các quyền đó tại Việt Nam.

Gia Minh: Như ông vừa nói đến thuận lợi về mạng Internet và trong thời đại này nhiều người sử dụng. và những thông tin được nhanh chóng đưa ra quốc tế. Nhưng để có được những thông tin đó cần phải có một mạng lưới những người đưa tin ở trong nước; vậy ông thấy việc đó có dễ dàng gì hơn không và cách thức để có thể hổ trợ cho CLB trong vấn đề đưa tin như thế nào?
Về phương thức hoạt động theo tôi vẫn cứ tiếp tục ý tưởng ban đầu của CLBNBTD đó là thực hiện quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận và thúc đẩy thực hiện những quyền đó ở Việt Nam

Blogger Điếu Cày
Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải: Về phương thức hoạt động theo tôi vẫn cứ tiếp tục ý tưởng ban đầu của CLBNBTD đó là thực hiện quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận và thúc đẩy thực hiện những quyền đó ở Việt Nam. Là người ở trong nước ra, ở trong tù ra, chúng tôi hiểu những anh chị em Blogger ở trong nước cần gì và mong muốn được hỗ trợ những gì cho hoạt động của họ được hiệu quả nhất.

Vì vậy chúng tôi sẽ giúp anh chị em trong nước những việc mà do tình hình an ninh không cho phép họ thực hiện trong nước, do hạn chế vì điều này hay điều khác. Và chúng tôi tin rằng chúng tôi sẽ giúp họ những điều mà họ cần nhất vì chính chúng tôi đã ở trong đó ra và chúng tôi hiểu chúng tôi cần gì.

Gia Minh: Ngoài những thuận lợi như ông vừa nêu ra, tại Việt Nam hiện nay có hơn 20 tổ chức xã hội dân sự đã xuất hiện; vậy theo ông sự phối hợp giữa các nhóm này và CLBNBTD sẽ cùng làm việc thế nào để đạt được mục tiêu đề ra tốt hơn nữa?

Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải: Tôi cũng biết gần đây có trên 20 tổ chức xã hội dân sự được thành lập tại Việt Nam. Về việc này, CLBNBTD sẵn sàng phối hợp với các nhóm xã hội công dân khác cả trong và ngoài nước. Là một tổ chức dùng phương tiện truyền thông để đấu tranh thúc đẩy quyền Tự do báo chí Tự do ngôn luận, CLBNBTD sẵn sàng liên kết hỗ trợ chuyển tải thông tin cho các nhóm xã hội công dân, giúp tiếng nói của họ được lan toả nhanh hơn và hiệu quả hơn. Phương thức phối hợp cũng như chúng tôi sẽ phối hợp với các nhóm Blogger tại Việt Nam.

Gia Minh: Nhưng theo ông khi mà lượng thông tin từ khắp các tỉnh thành cần phải chuyển tải để mọi người nắm bắt kịp thời thì có trở ngại gì không?
Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải: Những thông tin như vậy chúng tôi phải chọn những thông tin vì mục tiêu của chúng tôi không gì khác ngoài thúc đẩy tự do báo chí, tự do ngôn luận. Nên những thông tin mà chúng tôi quan tâm là những thông tin liên quan đến tiêu chí thành lập CLBNBTD.
Chúng tôi cũng có thêm các trang như về pháp lý để nhằm cho mọi người biết thêm về các quyền con người cơ bản, những kiến thức pháp lý nhằm bảo vệ quyền của họ, thúc đẩy quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận cũng như những quyền con người cơ bản tại Việt Nam được nâng lên và hiệu quả  hơn.
Gia Minh: Thông cáo báo chí cho biết trang web đang trong quá trình hình thành, ông có thể cho biết trong thời gian sớm nhất là bao lâu, mọi người sẽ có được trang web mới của CLBNBTD?

Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải: Chúng tôi đang tích cực làm việc và mọi thành viên đang nổ lực làm việc để có được trong thời gian sớm nhất. Chúng tôi hy vọng sẽ ra được trang web ngay sau tết vì thời điểm này cận tết chúng tôi có rất nhiều việc phải làm, trong đó có việc tham gia những hội chợ của cộng đồng. Đó là nơi chúng tôi mang tiếng nói của chúng tôi đến với cộng đồng để cộng đồng biết đến chúng tôi và đồng bào hải ngoại biết đến chúng tôi.

Gia Minh: Trong các thành viên tham gia CLBNBTD ngay từ ban đầu, có những thành viên vì hoạt động mà bị tù đày và đến nay vẫn còn trong tù, việc lên tiếng đấu tranh cho họ được tự do thế nào?

Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải: Đó là điều mà tôi cùng bạn bè luôn tìm mọi cách để lên tiếng kêu gọi sự giúp đỡ của của đồng bào và các chính phủ, các Tổ chức quốc tế tại các diễn đàn và tổ chức mà tôi đến tham gia để mong muốn giải cứu cho Tạ PhongTần, một thành viên trong nhóm của chúng tôi. Nếu trước đây tôi chỉ đến một mình thì nay chúng tôi có một tập hợp bạn bè để cùng làm điều đó. Không chỉ riêng cho Tạ Phong Tần mà chúng tôi còn lên tiếng cho các bạn bè đồng nghiệp khác khi họ bị tấn công, bắt giữ hay cầm tù như vừa qua tôi đã làm. Chúng tôi muốn các bạn biết rằng, CLBNBTD luôn luôn ủng hộ các bạn, luôn làm mọi việc để bảo vệ các bạn, giúp đỡ các bạn thực hiện quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận.
Không chỉ riêng cho Tạ Phong Tần mà chúng tôi còn lên tiếng cho các bạn bè đồng nghiệp khác khi họ bị tấn công, bắt giữ hay cầm tù như vừa qua tôi đã làm. Chúng tôi muốn các bạn biết rằng, CLBNBTD luôn luôn ủng hộ các bạn, luôn làm mọi việc để bảo vệ các bạn, giúp đỡ các bạn thực hiện quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận
Blogger Điếu Cày
Tôi cũng mong các đài phát thanh, truyền hình…hãy luôn sát cánh cùng chúng tôi trên con đường tranh đấu cho dân chủ trên quê hương Việt Nam. Tôi cũng xin gửi lời  cảm ơn đến tất cả các tổ chức, hội đoàn và bạn bè đã quan tâm giúp đỡ trong nhiều năm qua với CLBNBTD và trong nỗ lực tập hợp và tái hoạt động tại hải ngoại.

Gia Minh: Cũng chỉ còn ít hôm nữa sang năm mới âm lịch, ngoài lời cảm ơn, ông còn muốn có lời nào gửi đến các thính giả trong nước và hải ngoại?

Blogger Điếu cày Nguyễn Văn Hải: Tôi xin gửi lời cảm ơn đến tất cả các tổ chức, hội đoàn, bạn bè đã ủng hộ chúng tôi trong suốt thời gian qua từ khi chúng tôi thành lập cho đến khi bị bắt, bị đàn áp cho đến ngày hôm nay. Và ngày hôm nay khi hai thành viên của CLBNBTD đã đến được Hoa Kỳ và khi chúng tôi thành lập CLBNBTD này, chúng tôi cũng mong muốn các tổ chức quốc tế, các bạn bè trong và ngoài nước, các hội đoàn tham gia ủng hộ, giúp đỡ chúng tôi. Bởi vì chúng tôi là một tập hợp đấu tranh cho những quyền con người cơ bản chứ không phải là một tờ báo thương mại. Vì vậy chúng tôi mong các anh chị, quí vị nghe đài, các hội đoàn giúp đỡ chúng tôi.

Cũng nhân dịp năm mới, tôi xin thay mặt anh chị em trong CLBNBTD gửi đến quí vị nghe đài, các anh, các chị một năm mới an khang, thịnh vượng.

Xin cám ơn quí vị.

Gia Minh: Cám ơn blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải về những chia sẻ vừa rồi.


Yểm Trợ Liên Lạc
Freespeech4vietnam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota. 55122
email: freespeech4vietnam@gmail.com
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell


Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải trong một lần trả lời phỏng vấn tại trụ sở Đài Á Châu Tự Do.


Ông Nguyễn Bá Thanh và cái chết tức tưởi !!!!

Ngày Mười Ba Thứ Sáu, ông Nguyễn Bá Thanh nhắm mắt từ trần, rời bỏ giấc mộng Thị Trưởng Đà nẵng một thuở, và giấc mộng kinh ban tế thế trên đất Hà Nội cũng tan theo mây khói. Cái chết của ông, sự ra đi của ông để lại sự thương tiếc không ít trong lòng nhiều người dân Đà Nẵng, Quảng Nam và cả nước. Đương nhiên có không ít người oán hận ông. Nhưng hầu như họ ít lên tiếng và có vẻ như họ không nói gì về ông nữa kể từ khi ông lâm bệnh nặng. Cái chết của ông đã hóa giải nhiều mối cừu thù với ông mà trong đó, nguyên nhân có một phần không nhỏ do ông gây ra.
Có thể nói, một cái chết đắt địa nhất trong vấn đề khai sáng cho người Việt vào thời điểm này. Ông đã chết không uổng phí cho dù có bị đầu độc hay bị gì đi nữa. Cái chết đầy ẩn số của ông đã giúp cho người nông dân, kẻ có học, anh phu xe và nhiều thành phần vốn dĩ ngủ quên trong đau khổ, cam chịu, toan tính cơm áo gạo tiền bỗng giật mình đặt câu hỏi: Vì sao ông chết? Có phải là ông bị đầu độc? Nếu còn sống, ông sẽ thăng tiến đến đâu? Chúng ta đang sống trong chế độ nào?
Thứ Sáu ngày 13 – giấc mộng Thị trưởng tan theo mây khói
Lúc còn làm Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Đà Nẵng, nhiều lần ông Thanh bày tỏ nguyện vọng thay đổi chức danh Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố thành chức Thị Trưởng nhưng cấp trên không chấp nhận. Và lúc ông Thanh đương chức ở Đà Nẵng, hai con đường Trường Sa, Hoàng Sa được ông cho người Trung Quốc thuê để xây dựng các biệt thự, khu nghỉ mát, sòng bạc hàng loạt. Khách Trung Quốc sang thăm, ông cũng dắt họ về khách sạn trên đường Hoàng Sa, Trường Sa để nghỉ lại… Ông cũng từng tuyên bố đã cải trang hàng trăm tàu quân sự thành tàu đánh cá ra biển Đông xua Trung Quốc chạy mất dép. Nhiều trí thức Đà Nẵng cho rằng đó là hành động yêu nước của ông (?!).
Có lẽ bây giờ, câu hỏi ông có bị đầu độc hay không và ai đã đầu độc ông vẫn chưa cũ. Bởi nó là nguyên nhân, đầu mối của mọi vấn đề, bởi nó đã đóng chặt một giấc mơ chính trị, một số phận cũng như khép lại hàng loạt cừu thù đáng tiếc của một đảng viên Cộng sản thuộc hàng cao cấp ở Đà Nẵng và cũng là người có nhiều công trình còn dở dang… Cũng như nó lại giải mã cho câu trăn trối (qua miệng giáo sư Phạm Gia Khải) rằng “gia đình tôi sẽ tự lo mọi chi phí bệnh viện”.
Tại sao một người nằm viện suốt hơn nửa năm trời, một người luôn chịu đựng mọi cơn đau, cố gắng vượt qua cái chết để tiếp tục thực hiện công nghiệp còn dang dở của mình lại chỉ trăn trối một vấn đề hết sức nhỏ, không đáng quan tâm như vậy? Mặc dù khi truyền đạt lại câu nói này, giáo sư Phạm Gia Khải nói với lòng ngưỡng mộ và yêu quí ông Thanh nhưng dường như trong sự ngưỡng mộ, yêu quí ấy có chút gì đó không bình thường!
Nó không bình thường bởi điều mà ông truyền đạt không nhất thiết, không đáng phải công khai trên báo giới, thông tin của nó không có sức nặng cần thiết cho lúc này. Nhưng tại sao ông Phạm Gia Khải lại đưa ra thông tin này?
Có một ẩn số và hai khả năng: Ẩn số về viện phí, nói là nhà nước lo một phần, trung ương đảng lo một phần và gia đình lo một phần viện phí nhưng không nói cái “một phần “ ấy thuộc gói nào, là gói ở bệnh viện đa khoa Đà Nẵng hay là gồm cả gói chữa bệnh ở Mỹ, Singapore. Thông tin về vấn đề này chưa được tường minh. Và hai khả năng là: Lời công bố vô tình của một người có nếp nghĩ không thấu đáo, chỉ trả lời để mà trả lời (khả năng này khó xuất hiện ở giáo sư Khải). Khả năng thứ hai nhằm đấu tố, một bước nối của Chân Dung Quyền Lực.
Vì đến thời điểm hiện tại, chức năng và sứ mệnh đấu tố của Chân Dung Quyền Lực đã hết, nó có tồn tại hay không tồn tại cũng không thể đưa ra ác chủ bài cần thiết mà người ta đặt định. Nhưng cuộc đấu tố quyền lực thì chưa bao giờ chấm dứt. Người ta vẫn chưa buông tha cho ông Nguyễn Bá Thanh. Nên nhớ Chân Dung Quyền Lực là một trang blog phanh phui tham nhũng. Câu nói của giáo sư Phạm Gia Khải là câu nói của một người mến mộ ông Thanh, xét về nội dung, hình thức thì khác nhau, thậm chí khác nhau về bản chất. Nhưng mục tiêu của nó thì phải xem lại!
Bởi lẽ, với mức chi phí mỗi ngày điều trị lên đến hàng chục ngàn đô la, thậm chí có ngày lên đến vài chục ngàn đô la tại bệnh viện Mỹ và bệnh viện Singapore, sau đó về Đà Nẵng, chi phí bệnh viện cũng lên đến hàng chục triệu đồng mỗi ngày. Nếu cộng tổng số tiền điều trị bệnh cho ông Thanh, có thể là vài chục tỉ đồng, thậm chí hàng trăm tỉ đồng gồm chi phí điều trị bệnh, người chăm sóc ăn ở và đi theo qua Singapore, qua Mỹ, rồi chi phí máy bay chuyên dụng để đưa ông về… Chắc chắc con số có thể lên đến hàng trăm tỉ đồng.
Nếu là một cán bộ thanh liêm, thì cả một đời làm việc, ăn lương của ông Nguyễn Bá Thanh không bao giờ chi trả đủ 30% số tiền viện phí. Trong khi đó, nhà cửa của ông Thanh vẫn chưa phải thế chấp hay bán đi để chữa bệnh, xe cộ của ông và con ông vẫn còn nguyên mà lúc sắp ra đi ông lại mạnh miệng tuyên bố gia đình sẽ lo toàn bộ viện phí. Như vậy, bản thân câu nói này đã tự đấu tố Nguyễn Bá Thanh là một quan tham cộm cán! Liệu có thật sự ông Thanh đã nói câu này? Hay là một trò đấu tố khác đang diễn ra?
Và tại sao với một cán bộ cao cấp như Nguyễn Bá Thanh, khi nằm viện lại không có bảo hiểm y tế? Lại phải nhờ đến tổ chức, nhà nước và gia đình? Rõ ràng, câu nói cuối cùng của Nguyễn Bá Thanh rất có vấn đề dù ông có thật sự nói hay là ông Phạm Gia Khải đã nhét vào miệng ông!
Ai đã đầu độc ông Thanh?
Và đến đây, dường như bệnh tật và cái chết của ông Thanh không bình thường nữa. Bởi nó được đưa tin một cách không bình thường; Điều trị một cách bí mật, không bình thường và khi chết, lời trăn trối cũng không bình thường. Một cái chết bất thường trong lòng một chế độ không bình thường. Vậy ai đã đầu độc ông Thanh?
Có hai luồng dư luận, đương nhiên là luồng dư luận do Chân Dung Quyền Lực đưa ra, nói rằng Nguyễn Xuân Phúc đầu độc Nguyễn Bá Thanh đã bị loại bỏ, nó hoàn toàn thiếu căn cứ, thậm chí hồ đồ. Bởi lẽ, Nguyễn Xuân Phúc từ đầu lấy yếu tố vùng miền để đấu đá và thăng tiến. Có thêm một nhân vật miền Trung chống lưng, dù sao cũng vững hơn phải đấu đá lẻ loi với hàng chục đối thủ nói giọng Nam giọng Bắc và luôn chờ thọc hông giữa đất Hà Nội.
Hiện tại, một luồng dư luận cho rằng phe Nguyễn Tấn Dũng đã đầu độc Nguyễn Bá Thanh, luồng khác lại cho rằng chính tay chân bộ hạ của Nguyễn Phú Trọng đã đầu độc Nguyễn Bá Thanh. Vậy đúng sai ra sao?
Ở luồng dư luận thứ nhất, có thể nói rằng nếu Chân Dung Quyền Lực là của phe Nguyễn Tấn Dũng thật sự thì Nguyễn Tấn Dũng khó có thể là kẻ đầu độc Nguyễn Bá Thanh. Vì lẽ, mục tiêu cuối cùng để Chân Dung Quyền Lực đánh là Nguyễn Bá Thanh, đánh một quan chống tham nhũng đang truy kích đàn em của mình, lật tẩy ông ta trước thiên hạ là xem như đắc lợi, chẳng cần nói thêm chuyện gì cho nhiều. Nhưng nếu biết trước Nguyễn Bá Thanh sẽ chết và sẽ không còn cơ hội điều tra đến tài sản gia đình mình, Nguyễn Tấn Dũng chẳng thừa hơi để lập trang Chân Dung Quyền Lực để phanh phui, đấu tố mà kết quả của nó là 50/50. Thành công cũng đó mà nguy hiểm, thân bại danh liệt cũng chính nó nếu như phe đối phương thiết lập một blog khác theo kiểu Gương Mặt Quyền Thế để đấu tố lại chẳng hạn!
Nhưng ở khía cạnh khác, thâm độc hơn, hiểm hóc hơn (mà Nguyễn Tấn Dũng từng làm là mượn tay Nguyễn Phú Trọng để loại Nguyễn Bá Thanh ra khỏi Bộ Chính Trị trong Hội nghị trung ương 7 – 2012), ông Dũng lại một lần nữa mượn tay Nguyễn Phú Trọng để đầu độc Nguyễn Bá Thanh. Vì làm như thế ông được lợi cả hai mặt, vừa không trực tiếp vấy máu lại vừa tung ra cú đòn Chân Dung Quyền Lực để giằng mặt đối thủ và củng cố uy lực. Vậy nếu là phe Nguyễn Phú Trọng đầu độc Nguyễn Bá Thanh thì vì sao lại đầu độc và đầu độc Nguyễn Bá Thanh, Nguyễn Phú Trọng được gì?
Có lẽ phải nhắc lại mối quan Hệ Việt – Trung cũng như thế chân vạt Mỹ – Trung – Việt giữa ba con người gồm Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn tấn Dũng và Nguyễn Bá Thanh. Xét trên góc độ thân Trung Cộng, tương quan của ba nhân vật này ngang nhau. Nếu nhìn bên ngoài, Nguyễn Phú Trọng thân Trung Quốc hơn Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Tấn Dũng có công cho Trung Quốc thuê rừng, đất Tây Nguyên, thuê cảng Vũng Áng lâu dài… so với Nguyễn Bá Thanh, Nguyễn Tấn Dũng là bậc thầy thân Trung, hơn nữa, Trọng và Dũng chức quyền cũng hơn Thanh.
Nhưng trên thực tế thì hoàn toàn khác. Phải nhớ là sau khi Nguyễn Bá Thanh tuyên bố từng cho cả hàng trăm tàu đánh cá do quân đội cải trang ra xua tàu Trung Quốc chạy tán loạn thì sau đó không bao lâu, hàng loạt vụ gây hấn trên biển Đông, rơi vào tọa độ Đà Nẵng đã diễn ra rất nặng nề. Và ở trên đất Đà Nẵng, người Trung Quốc được biệt đãi, họ không xây dựng những khu công nghiệp như Vũng Áng, Hà Tĩnh nhưng họ lại xây biệt thự, xây nhà vip, khu nghỉ mát và sòng bài. Tất cả bờ biển Đà Nẳng hầu như dành cho người Trung Quốc ở và sinh hoạt. Nơi họ ở là một biệt khu, ngoại trừ Nguyễn Bá Thanh, ít có quan chức nào được bước vào bên trong.
Và cái mộng biến Đà Nẵng thành một đặc khu kinh tế không dừng ở đó, ông Thanh cũng không mộng ở cái chức Thị Trưởng. Bởi một khi Đà Nẵng thành đặc khu kinh tế với Thị trưởng Nguyễn Bá Thanh hoặc một Thị Trưởng đàn em của ông, mối quan hệ chính trị dây mơ rễ má với các quan chức cấp cao Trung Quốc mà Nguyễn Bá Thanh đã ngầm thiết lập sẽ giúp ông được rất nhiều. Hơn nữa, với tài năng, cá tính cũng như uy tín được xây dựng từ trước, tiếng nói Nguyễn Bá Thanh tại miền Trung có thể làm ảnh hưởng đến cục diện chính trị cả nước, có thể làm đảo lộn mọi thứ vốn ổn định của Bộ Chính Trị.
Chính vì nhìn ra được điều này mà Nguyễn Phú Trong mặc dù rất tin tưởng vào tài năng Nguyễn Bá Thanh nhưng lại là người loại Nguyễn Bá Thanh ra khỏi Bộ Chính Trị trong Hội nghị trung ương 7. Và trước Hội nghị trung ương 10, Nguyễn Phú Trọng đã sử dụng ác chủ bài, đã cử Nguyễn Bá Thanh sang Trung Quốc công tác. Thực ra là ông thừa biết cử Nguyễn Bá Thanh sang Tàu, cũng đồng nghĩa với chuyện thả cọp về rừng.
Ông ta cũng thừa biết trong con mắt lãnh đạo cấp cao Trung Cộng, chỉ có Nguyễn Bá Thanh mới xứng tầm thái thú cho họ trong bối cảnh hiện tại. Tiếng nói của Nguyễn Phú Trọng, nếu bỏ cái chức Tổng Bí Thư ra, ông ta chỉ là miếng giấy lộn. Trong khi đó, nếu dán cái chức Tổng Bí Thư lên Nguyễn Bá Thanh, có thể làm đảo lộn thời cuộc bởi tiếng nói, sự chi phối của ông đối với nhân dân còn cao hơn rất nhiều so với Nguyễn Tấn Dũng. Trong khi đó, chuyến đi Trung Quốc của Thanh là chuyến đi ủy nhiệm nhằm tìm một sự chỉ đạo, sắp xếp nào đó có lợi cho phe Trọng và có hại cho phe Dũng từ các quan thầy Trung Cộng.
Và chuyến đi có thể nói là rất thành công, Nguyễn Bá Thanh tìm được tiếng nói chung với các quan thầy Trung Cộng. Bởi các lãnh đạo cấp cao Trung Cộng ngay từ đầu cũng nhận thấy miền Trung là yết hầu của Việt Nam về mặt quân sự, nếu thao túng miền Trung thì xem như lấy được Việt Nam, vấn đề là lấy làm sao thật êm mà người ta phải cám ơn sự xâm lược của mình. Nguyễn Bá Thanh nghiễm nhiên trở thành ứng cử viên nặng ký trong chức năng thái thú Trung Cộng tương lai. Và đây là điều Nguyễn Phú Trọng hoài nghi, lo sợ ngay từ đầu. Nó đã thành hiện thực.
Phe Nguyễn Tấn Dũng nhìn thấy sự việc nên đã bài binh bố trận từ Chân Dung Quyền Lực cho đến nhiều việc khác, kể cả phát biểu của Phạm Gia Khải sau này. Và đòn đầu tiên mà Dũng đánh vào Nguyễn Phú Trọng chính là phát biểu có tính chống Trung Cộng của ông. Điều này làm vỡ trận, quan thầy Trung Cộng bẽ bàng nhận ra Nguyễn Phú Trọng không có khả năng quán xuyến Bộ Chính Trị Cộng sản Việt Nam, ông đã không điều khiển được đảng viên đàn em để tạo mối quan hệ thuận lợi cho công cuộc Hậu Thành Đô.
Và Nguyễn Phú Trọng cũng ngỡ ngàng nhận ra mình đã nuôi ong tay áo bấy lâu nay, nuôi một người từng chơi thế chân vạc, vừa đi với Trung Cộng lại vừa mở cửa, mời tàu hải quân Mỹ vào Đà Nẵng và có thể trở thành một lãnh chúa vùng miền, một lãnh đạo quốc gia nếu Trung Quốc chịu chống lưng và cất nhắc. Bây giờ, thay vì phải đánh nhau với Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng lại phải đánh nhau với Nguyễn Bá Thanh. Chuyến đi Trung Quốc của Nguyễn Bá Thanh là một thất bại, mất điểm của Nguyễn Phú Trọng.
Và chuyện gì đến cũng đã đến, Trọng Lú quyết bước ra khỏi vùng lú, phải diệt cho được con ong trong tay áo, diệt ứng cử viên miền Trung – kẻ đã từng nhiều lần biến Đà Nẵng thành đặc khu nhưng chưa được. Bây giờ Trọng mới thấy tham vọng của Thanh, Trọng không còn lú nữa, phải cho Thanh chết! Và khi Thanh chết đi, uy tín của Trọng với đám quan thầy Trung Cộng sẽ lấy lại được. Bởi với họ, nội bộ Cộng sản Việt Nam cứ thoải mái đấu đá, giết nhau, càng giết, càng đấu đá thì càng phải dựa vào đàn anh, họ càng dễ xoa đầu và chỉ định, chỉ đạo.
Nhưng Nguyễn Phú Trọng quên mất một điều, Nguyễn tấn Dũng có một cái chân vạc còn ghê gớm hơn và hình như là mọi sự nóng giận hay thủ đoạn của Trọng đều không qua mặt được Dũng. Cuối cùng, Dũng đã nhổ được cái gai trong mắt mà không tốn viên đạn nào. Trọng càng lúc càng lụn bại.
Đương nhiên đây chỉ là những luồng dư luận được đặt thành giả thiết. Và vấn đề buồn nhất vẫn là cái chết thảm thương và tức tưởi của ông Thanh, đất nước mất một lãnh đạo có tâm. Nhưng cái chết của ông cũng rất đúng lúc, nó làm rõ hơn một thứ chân dung quyền lực khác – những chân dung quyền lực chân vạc, vừa dựa Mỹ nhưng lại trông đợi vào sự cất nhắc của quan thầy Trung Cộng để tiến thân.
Và hình như Nguyễn Bá Thanh đã cay đắng và hốt hoảng nhận ra mình đã nhầm đường cho đến phút lâm trọng bệnh, ông đã chọn đất Mỹ để chữa bệnh. Điều này, nếu bàn luận ra thêm, có khi phải ứa nước mắt cho thân phận chính trị Việt Nam bởi phần lớn nhân dân mãi là đám đông kêu gào, khóc lóc, đại bộ phận quan chức thăng tiến chỉ biết dựa vào sự chống lưng của Trung Cộng.

Yểm Trợ Liên Lạc
Freespeech4vietnam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota. 55122
email: freespeech4vietnam@gmail.com
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell