Tuesday, January 27, 2015

Bài viết ngắn cũa một Cô Bé Du Sinh 23 tuổi

Bài viết ngắn cũa một Cô Bé Du Sinh 23 tuổi

Cô Bé ở Sài Gòn Cô vừa đến Mỹ 1 tháng Cô đang học ở Texas ( Quang Nguyễn tạm dấu tên Cô Bé )
Cám ơn em đả chia sẻ .
Cám ơn em cho anh post bài viết .
Mỗi sáng phải dậy sớm trước 1tiếng 30 phút để đi học, đường mình đến trường không hẳn là xa nhưng có rất nhiều trường học cho trẻ em từ cấp 1 đến cấp 3...và cái lý do phải lái xe cả tiếng đồng hồ mới đến được West Loop là thế này!
Trước mỗi cổng trường luôn có đoạn dành cho trẻ em băng qua đường, bạn sẽ thấy có 2 người mặc đồ Security cầm bảng STOP đứng 2 bên sẵn sàng dắt từng em qua đường. Cảnh cả vài chục chiếc xe kiên nhẫn và ngay ngắn dừng đúng vạch chỉ để nhường đường cho một em học sinh thật sự gây ấn tượng vs mình. School Bus luôn là phương tiện được ưu tiên. Đặc biệt là HỌ KHÔNG HỀ CẢM THẤY BỰC MÌNH vì điều đó! Ngay cả mình, một đứa ở VN có thể hét lên và nhấn còi inh ỏi vì sợ trễ giờ, cũng vô cùng hài lòng vì điều này...
Khi bạn ở trong một trường hợp cảm thấy nguy hiểm, hoặc chưa đến mức gây tổn hại đến tính mang...nhưng chỉ một cú gọi lập tức những xe cảnh sát, cứu thương, cứu hoả nhanh chóng có mặt, có khi đến cả 5-6 chiếc. Bạn không bị gì, bạn không sao là tốt, họ luôn thăm hỏi, cho bạn một nụ cười và rời đi trong một trang thái vui vẻ. Bạn bị thương, không cần biết bạn giàu hay nghèo, Á Châu, Mỹ Trắng, Mỹ đen hay Mễ...họ sẽ đưa bạn ngay đến bệnh viện và làm mọi thứ tốt nhất có thể mà không cần phiền hà thủ tục nhập viện. Tới đây tôi bỗng cảm thấy buồn cho những cảnh người bị tai nạn thập tử nhất sinh ở VN cần cứu chữa gấp nhưng chưa đóng tiền thì cứ ở đó mà đợi!
Nửa đêm đi làm về dù đường có vắng như thế nào, người ta vẫn dừng đúng vạch khi đèn đỏ dù không có camera quan sát. Giao thông là cả một sự tự giác và đúng luật đáng nể!
Trước giờ chỉ nhìn thấy Mỹ qua phim, mình luôn nghĩ có một sự tâng bốc. Đánh bom khủng bố cũng Mỹ, giết người hàng loạt cũng Mỹ, kinh tế khủng hoảng cũng Mỹ... Nhiều người bảo rằng dù gì ở VN vần bình yên và an toàn hơn. Bình yên và an toàn trong cảnh thiếu ăn thiếu mặc, con người hàng ngày phải chửi thề khi lưu thông trên phố và không biết khi nào mình sẽ nằm dưới bánh xe tải, bằng cấp thiếu giá trị, xã hội không công bằng và đầy rẫy những thanh niên vô công rồi nghề sẵn sàng giết người hiếp dâm cướp của... Cái số con người, ở VN cũng chết, ở Mỹ cũng chết. Trốn đâu cho thoát?
Mình không chê bai VN, nhưng đó là sự thật, một hệ thống quản lý đất nước cũng như ý thức con người còn yếu kém. Chúng ta không thế cứ nhìn mãi vào chiến tranh mà lấy cớ để nói rằng nước ta nghèo là điều hiển nhiên. Phải nhớ rằng đối với những cường quốc, họ còn 2 cuộc chiến tranh TG lớn còn khủng khiếp hơn nhiều!
Mình thích người Mỹ, họ tuân thủ theo luật vì họ muốn, không phải vì họ bị ép. Vì họ có ý thức và lòng tôn trọng, vì chính phủ Mỹ giáo dục dân của họ như vậy....
Và mình buồn khi nghĩ đến gia đình mình ở VN, những người dân quanh năm làm lụng để nhường cái gọi là công bằng cho người khác và có khi cả đời chưa biết đến tôm hùm là gì...Cả triệu người cống hiến cho một số ít người hưởng...
Đừng gọi đó là xã hội, và đừng nói rằng xã hội này là như vậy. Điều đó chỉ có ở một số nước nghèo, kém phát triển và một nhà nước yếu kém thôi!
P/s: Viết xong bài này thế nào cũng có người vào cmt xỏ xiên :))) Nói gì thì nói chứ cái cảm giác có thể chửi luôn cả Tổng Thống khi thấy không hài lòng thì cũng thích thật đấy haha :))))
Yểm Trợ Liên Lạc
Freespeech4vietnam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota. 55122
email: freespeech4vietnam@gmail.com
612-986-4914 cell
612-567-1719 voice mail
408-634-9703 cell

No comments:

Post a Comment