Saturday, May 21, 2016

OVM4TV 167

OVM4TV 166

30/04/16 - PHÓNG SỰ VIỆT NAM: Thương phế binh VNCH - 41 năm vết thương l...

21/05/16 - PHÓNG SỰ VIỆT NAM: Mỹ dỡ bỏ lệnh cấm bán vũ khí, VN cũng khôn...

Obama Đi Việt Nam

Đánh dân như kẻ thù - Tận Cùng của Tội Ác

Trang Lê chửi Đinh La Thăng & ĐCS mới nhât - #DMCS

Đây là sự thật: cộng sản vn sợ Biểu tình

7 sự kiện đáng chú ý trong tuần 21.05.2016

Bị CA tra tấn vì mang thuốc chữa thương cho người biểu tình - Đỗ Đức Hợp

Linh Mục Giuse Nguyễn Văn Toản nói với giớ trẻ về Bầu Cử csvn

Nghệ Lữ Phỏng Vấn Tiến Sĩ Nguyễn Đình Thắng

Côn An Giam cầm trái phép !!! Lâm Ngân Mai

Thursday, May 19, 2016

ĐẢNG (CSVN) CỦA MÌNH - Lê Dủ Chân


Đảng của mình ngộ quá phải không em
Ra khỏi rừng bảy mươi năm vẫn không là người thành phố
Bảy mươi năm vẫn dậm chân tại chổ
Trước văn minh tiến bộ của loài người!

Đảng của mình nhục quá phải không em
Là đỉnh cao trí tuệ của loài người
Lãnh đạo nhân dân từ thập kỷ năm mươi 
Sau bảy muơi năm vẫn bám đuôi hai người hàng xóm!

Đảng của mình kỳ quá phải không em
Chế độ cọng sản đã bị loài người thị miệt
Xã hội chủ nghĩa như thế nào cũng không biết
Nhưng vẫn xây, vẫn nhất quyết bắt dân phải làm!

Đảng của mình lạ quá phải không em
Thắng ba đế quốc to Pháp, Nhật, Mỹ
Trong tay có hàng vạn Giáo sư, Tiến sĩ
Biển miền Trung cá chết bí rị nghĩ không ra!

Đảng của mình tham quá phải không em
Biển, đảo, tài nguyên, đất, rừng đem bán sạch
Nhà cửa ruộng vườn tịch thu quy hoạch
Tham nhũng cửa quyền vét sạch của nhân dân!

Đảng của mình ác quá phải không em
Dân xuống đường vì minh bạch, môi sinh
Có tội gì đâu mà nổi trận lôi đình
Đánh, bắt, bỏ tù, trấn áp như đại hình tử tội!

Đảng của mình hèn quá phải không em
Giặc cướp vào nhà giống như gà phải cáo
Sợ quân Tàu như trẻ nít sợ ma
Đến bao giờ mới lấy lại Hoàng Trường sa!

Đảng của mình như thế đó phải không em
Em không biết, đồng chí của em không biết
Nhưng chín mươi triệu dân Việt Nam đều biết
Đảng mình còn Tổ Quốc sẽ tiêu vong!

Lê Dủ Chân (DanLamBao)
19/05/5016

Toạ kháng phản đối Formosa - Lâm Ngân Mai

HCM Gương mặt thân quen!! Lâm Ngân Mai

Khóc Cho Quê Hương VN - An Nhiên

Friday, May 13, 2016

Linh mục Giuse Nguyễn Văn Toản xuống đường đồng hành với dân

Linh mục Giuse Nguyễn Văn Toản: Chuyện xảy ra ngày xuống đường 08/05/2016
Gửi tới quý vị và các bạn bài viết tôi ghi lại những gì xảy ra, mà tôi là người chứng kiến, là nạn nhân. Cũng xin lỗi vì có nhiều việc phải làm nên bài viết hơi muộn.
Thành phố yên bình
Khoảng 9 giờ 10 phút, tôi có mặt tại phố Tràng Tiền, nơi đây an ninh mặc sắc phục đã được bố trí dày đặc. Cảnh sát giao thông, cơ động, dân phòng, xe chở an ninh, xe bus, xe bán tải... chờ sẵn để hốt người. An ninh chìm còn nhiều hơn! Đâu cũng có những ánh mắt dò xét người qua lại. Từng cử chỉ, hành động nhỏ của người dân đều được họ chú ý, soi mói.
Trên phố Trang Tiền, từ phía Hồ Hoàn Kiếm tiến hướng Nhà Hát Lớn, từng nhóm người bước đi, có nhóm đứng lại. Có người đi tưởng như vô định, không mục đích. Tôi cảm nhận được không khí ngột ngạt! Điều gì đó sắp xảy ra!
Vài phút sau, một người đàn ông tuổi trung niên bị 4 đến 5 an ninh mặc thường phục khống chế đưa lên xe. Vụ việc diễn ra trước cửa tòa nhà Plaza Tràng Tiền. Từ phía đối diện đường, tôi lấy điện thoại ra quay, vừa giơ máy lên đã có hai an ninh chìm sát lại. Mặt họ đằm đằm sát khí muốn cướp điện thoại: mày quay gì? mày quay gì? Những câu chất vấn của an ninh chìm! Rất nhanh, người đàn ông bị đẩy vào xe ô 7 chỗ kín bưng. Xe lăn bánh lao đi đâu không rõ!
Hà Nội được mệnh danh là thành phố vì hòa bình cơ đấy! Hôm nay thì vẫn hòa bình, nhưng quá ngột ngạt. Hòa bình đầy chết chóc!
Tần sóng của khát vọng
Khoảng 9 giờ 15, cạnh bờ Hồ Hoàn Kiếm, gần khu vực đối diện với tòa nhà Bưu Điện Hà Nội, người dân đang quy tụ thành một nhóm. Không nhiều, nhưng cũng đã dần thành đoàn người biểu tình.
An ninh thường phục trà trộn vào đoàn người. An ninh mặc sắc phục, cảnh sát giao thông phía dưới lòng đường Đinh Tiên Hoàng dày đặc.
Cái loa sắt từ mui chiếc xe tải nhỏ của công an quận Hoàn Kiếm bắt đầu kêu cái nội dung quen thuộc: “Đề nghị bà con không tụ tập, gây mất trật tự. Những ngày vừa qua, xảy ra tiện tượng cá tại biển các tỉnh Miền Trung chết.....Các cơ quan chức năng đang khẩn trương tìm rõ nguyên nhân....Đề nghị bà con không để các phần tử xấu, các thế lực thù địch xúi dục, kích động...”
Tôi nhận ra một số người quen, tiến tới bắt tay chào và cùng đi với họ. Dọc theo bờ hồ Hoàn Kiếm, mọi người vừa đi vừa nói chuyện: chuyện cá chết, chuyện xuống đường, chuyện an ninh chặn bắt...Không một băng rôn nào được giơ lên, vì ai cũng biết, giơ lên sẽ bị bắt liền. Tôi cũng có một tờ giấy A4 với dòng chữ:"Rừng Đã Hết và Biển Thì Đang Chết" (thơ - Trần Thị Lam). Tờ giấy gấp cẩn thận bỏ trong túi nhưng không có dịp dùng.
Không hô hào, không băng rôn, chỉ bách bộ nhưng ai nấy vẫn vui. Tôi còn nhớ, nghệ sĩ Kim Chi khi đó có trong nhóm, bà nói với mọi người: “mình cứ đi, như thế này cũng thành công rồi!” Ai đó còn bảo đi chậm lại, vì nhiều người muốn nhập đoàn.
Dọc theo đường Đinh Tiên Hoàng đều có cảnh sát giao thông, cảnh sát cơ động, an ninh sắc phục và thường phục đang trực sẵn. Riêng an ninh thường phục đi theo chúng tôi dần đông hơn, khi chúng tôi tiến về phía Tháp Bút.
Đoàn người gần tới Tháp Bút, một nhóm an ninh thường phục ào ào nhảy xuống từ một chiếc xe tải. Họ lao tới phía trước chúng tôi và dàn thành hàng ngang. Những bộ mặt vô hồn, làm theo sự chỉ đạo. Không cho bất cứ người nào đi qua.
Chẳng cãi lộn, không đôi co. Có người lớn tiếng: “Chúng ta quay lại!” Vậy là có đến gần trăm người quay trở lại đoạn đường vừa đi. Vẫn vui và không chút lo lắng. Vài chiếc điện thoại vẫn giơ lên ghi lại diễn tiến xảy ra (trong đó có tôi). Dưới lòng đường, an ninh đang tụ tập, gây rối trật tự công cộng bằng những chiếc loa phóng thanh và các loại xe chạy ngổn ngang không theo trật tự gì cả.
Chúng tôi trở lại được một đoạn ngắn, nhóm vài chục an ninh mặc thường phục từ một xe tải khác ào nhảy bổ xuống đường. Họ chạy tới, chặn mặt không cho chúng tôi đi tiếp.
Từ trong nhóm, ai đó hô lên: “Họ không cho đi, quay lại cũng không cho, vậy chúng ta ngồi xuống.” Lần lượt mấy chục người ngồi xuống vỉa hè, tay giơ lên trời hình chữ X. Đó là hình thức tọa kháng. An ninh đứng vây quanh. Một số người dân, khách du lịch cũng đứng lại coi.
Tôi không ngồi tọa kháng với mọi người, nhưng đứng cầm điện thoại smartphone ghi lại hình ảnh đang xảy ra. Tôi muốn ghi lại từng diễn biến, nhất là cách lực lượng an ninh đầy sát khí đối xử với nhóm người xuống đường ôn hòa hôm nay như thế nào.
Mọi người tọa kháng, chiếc loa sắt rè vẫn tiếp tục phát những nội dung quen thuộc. An ninh sắc phục và thường phục mỗi lúc một đông hơn. Họ vây quanh những người tọa kháng. Vô số ống kính camera, chụp hình của an ninh đang ghi lại từng khôn mặt người tọa kháng và những người trong nhóm đang ghi hình như tôi.
Khoảng 10 phút sau. Chiếc loa sắt thông báo: "khách du lịch và những ai không liên quan giải tán". Chiếc xe tải của cảnh sát cơ động tiến đến bên nhóm người tọa kháng. Họ sắp ra tay bắt bớ! Có thể chiếc xe này làm nhiệm vụ che chắn, không cho người đi trên đường Đinh Tiên Hoàng nhìn thấy nhóm người tọa kháng mà họ sắp ra tay đàn áp. Một xe, rồi hai x trờ tới.
Lệnh ban ra và tôi bị bắt
An ninh thường phục nhảy sổ vào nhóm người đang tọa kháng và những ai họ đã nhắm trước để khống chế cho lên xe đem đi.
Lúc này tôi không còn quan sát được gì nữa. Tôi bị hai viên an ninh thường phục bổ nhào tới khóa hai tay. Mỗi người một bên. Hai viên an ninh khác từ phía sau đẩy đi. Một viên an ninh mặc thường phục đứng gần đó chỉ đạo việc bắt tôi. Tay an ninh này quát lớn: "Bắt nó lên xe! Lấy điện thoại của nó! Thằng đó quay rất nhiều! Lấy điện thoại của nó!" Ông ta lặp đi lặp lại việc phải lấy điện thoại của tôi vì tôi quay nhiều.
Biết không thể làm gì, nên tôi không chống cự. Nhưng những tên an ninh theo thói quen thích dùng bạo lực vẫn cứ đẩy, lôi tôi đi. Hậu quả là kính mắt bị rơi ra và chiếc đồng hồ đeo tay bị đứt quai. Tất nhiên là họ đã cướp chiếc điện toại trong tay tôi.
Họ đưa tôi lên một chiếc xe bán tải nhỏ, phía sau có hai hàng ghế. Lát sau thấy họ cũng đưa hai - ba người khác lên. Tôi đã phản đối hành vi bắt người và cướp điện thoại. Tôi yêu cầu họ trả lại điện thoại cho tôi. Lúc này tôi thấy tên an ninh chỉ đạo bắt tôi ngồi trên cabin, cạnh người lái. Ông quay lại phái sau và đưa tay chỉ chỉ vào tôi với bộ mặt hung dữ.
Được khoảng 5 phút, họ quyết định chuyển chúng tôi qua chiếc xe bus cùng với những người bị bắt khác. Tôi thấy anh Dũng (FB Lã Việt Dũng) có mặt trên xe. Tôi nói với Dũng: “Dũng chụp cho mình tấm ảnh và thông báo mình bị bắt.” Dũng lấy điện thoại chụp hình tôi và tôi thấy anh lên facebook.
Quan sát thấy bà con chẳng ai tỏ vẻ lo sợ. Bản thân tôi cũng rất bình an và cảm thấy vui 'vì cùng thuyền với bà con'. Chưa đứng yên chỗ, đã có ba đến bốn tay an ninh nhảy lên xe, họ kéo tôi xuống. Vài người phía sau hô lên: Đề nghị các ông lịch sự cho, đây là linh mục (cám ơn anh chị em).
Bốn tên an ninh mặc thường phục đưa tôi qua đường. Tên an ninh chỉ đạo bắt tôi đi bên cạnh, miệng lặp đi lặp lại: “Đây là linh mục, ưu tiên, ưu tiên!” Cái gọi là ‘ưu tiên’, nghĩa là tách tôi ra, không cho tôi tới địa điểm mà bà con sẽ được đưa tới. Tên an ninh này chỉ đạo đưa tôi lên chiếc xe bán tải nhỏ như chiếc xe ban đầu. Tôi ngồi trong cùng, hai tên an ninh ngồi phía ngoài. Dãy ghế đối diện là hai tay an ninh khác. (Khi xe bắt đầu chạy, họ đưa một cậu khoảng 23-24 tuổi lên xe. Cậu này luôn miệng kêu bị bắt oan).
Xe chạy. Tôi quan sát một lượt rồi nhắm mắt lại. Lòng cảm thấy thật bình thản!
Phải bảo vệ chế độ
Xe chở tôi đến trụ sở công an phường Trần Hưng Đạo (43 Trần Quốc Toản, Hoàn Kiếm). Lúc này khoảng 9 giờ 45 gì đó. Tên an ninh chỉ đạo bắt tôi mời tôi vào phòng phía trong vì "ưu tiên linh mục".
Cuộc trao đổi bắt đầu:
- Ông là linh mục, được ăn học mà chẳng gương mẫu gì cả (đầu liên lục lắc). Tôi biết ông là linh mục Nguyễn Văn Toản ở Thái Hà. Ông phụ trách truyền thông.
- Xin ông cho biết tên và chức vụ?
- Tôi là Lê Hữu Cường, phó công an quận Đống Đa.
- Thưa ông Cường, vì tôi là linh mục, vì tôi được ăn học nên tôi hiểu chuyện và vì vậy tôi mới bày tỏ chính kiến ôn hòa của mình.
- Linh mục chẳng hiểu gì cả, ông đang bị lợi dụng. Ý định của những người xuống đường là họ muốn lật đổ chế độ. Những thế lực thù địch đứng đằng sau. Họ muốn lật đổ chế độ này. Họ muốn làm cuộc cách mạnh như Mùa Xuân Ả Rập.
- Tôi thấy tất cả người dân xuống đường là vì vấn đề môi trường, vì tương lai của đất nước này. Một thể chế chính trị không vì dân sẽ bị sụp đổ, sẽ qua đi. Ông nhắc tới Mùa Xuân Ả Rập, tôi cho rằng, chính quyền đó đã không vì dân, nên người dân lật đổ. Chính quyền mới lên nắm quyền, nếu không vì dân cũng sẽ bị dân lật đổ. Nhìn vào lịch sử dân tộc, ông thấy, thời nào chính quyền vì dân, ông vua nào vì dân, vì lợi ích của dân sẽ tồn tại, không thì cũng sụp đổ và qua đi.
- Tôi phải bảo vệ thể chế này. Tôi năm nay đã 35 tuổi đảng và tôi phải bảo vệ đảng. Tôi ăn lương nên tôi phải bảo vệ.
- Đó là quan điểm của ông. Đối với tôi, tất cả chúng ta phải vì dân, vì tương lai dân tộc. Tôi nói thật với ông, các ông lãnh đạo đất nước, các ông phải vì quyền lợi của dân. Các ông phải tôn trọng những quyền cơ bản của người dân và có như vậy thì các ông chẳng phải sợ gì cả.
- Linh mục với tôi không cùng quan điểm với nhau nên không ai thuyết phục được ai.
- Tôi đồng ý, chúng ta không cùng quan điểm nên dừng ở đây. Ông trả lại điện thoại để tôi về.
- Linh mục còn phải ở lại làm việc tiếp. Chưa thể về được!
Công an luôn luôn đúng?
Ông Cường dẫn tôi lên tầng 3 (vẫn vì ưu tiên linh mục). Căn phòng rộng khoảng 40m2, có một chiếc bàn lớn và khoảng 20 chiếc ghế. Tôi đoán căn phòng dùng để họp. Trong căn phòng đã có sẵn một ông dân oan Hà Nam cùng xuống đường hôm nay (tôi biết ông, nhưng không rõ tên).
Lúc này ông cường giới thiệu ông Kiều Đình Vinh (số nghành 112-954), cảnh sát điều tra quận Hoàn Kiếm.
- Tôi không làm việc gì hết, tôi không phải là tội phạm. Ông trả lại điện thoại để tôi về.
- Linh mục chưa thể về được. Linh mục phải làm việc xong đã. Đây là địa bàn quận Hoàn Kiếm nên đồng chí Vinh sẽ làm việc với linh mục.
- Tôi không làm việc. Ông trả điện thoại cho tôi để tôi về
Ông Cường nổi nóng và chỉ vào mặt tôi. Đây là lần thứ hai ông có thái độ kiểu côn đồ. Ngay từ đâu tôi luôn giữ thái độ bình tĩnh cách lịch sự nên tôi không phản ứng lại.
Ông cường bỏ ra ngoài. Lúc này trong căn phòng có tôi, ông Vinh, ông dân oan và khoảng 8 viên an ninh mặc thường phục. Ông Vinh chỉ đạo nhóm an ninh thường phục đưa ông dân oan ra khỏi phòng.
Ông Vinh: Linh mục giới thiệu tên tuổi
- Tôi không giới thiệu gì cả. Ông làm công việc thừa thãi. Các ông biết rõ tôi rồi còn gì
- Đây là thủ tục
- Các ông làm gì thì làm, tôi không làm
- Linh mục cho biết địa chỉ
- Ông đừng làm công việc thừa thãi như thế, tôi không nói.
- Tuần trước, ngày 01 tháng 5 ông có xuống đường không
- Tôi có. Các ông biết rồi còn hỏi làm gì.
Ông Vinh lấy điện thoại, mở mấy tấm ảnh có tôi trong cuộc xuống đường lần trước. Tôi xác nhận đó là tôi. Ông Vinh hỏi nội dung tờ giấy tôi cầm trên tay. Ông nói ông không biết tiếng Anh. Ông hỏi nhưng tôi không nói. Ông gọi tay an ninh khác tới con nhưng tay này cũng nói là không rõ. Tôi thấy mất giờ, và cũng muốn khẳng định rằng tôi đã bày tỏ quan điểm của mình nên tôi nói với ông Vinh: "Dừng Fomosa, cứu cá, cứu biển và cứu cuộc sống của chúng ta. Cuộc sống của ông và tôi đó!" (tôi nghĩ bị lừa chỗ này hahaha).
Ồng Vinh tiếp tục hỏi tôi:
- Mục đích linh mục quay phim để làm gì?
- Quay phim là quyền của tôi. Không có lệnh cấm. Tôi quay đó là quyền của tôi.
Ông Vinh còn hỏi vài câu hỏi nữa nhưng tôi không trả lời. Những gì tôi nói, ông Vinh ghi lại và cuối cùng ông đọc cho tôi nghe.
Ông Vinh dừng đọc, tôi hỏi:
- Ông Vinh đọc xong chưa, ông nói xong chưa?
- Xong rồi
- Giờ đến lượt tôi nói, tôi phản đối những điểm ông đưa ra.
- Ông không được phản đối
- Tôi vừa hỏi, ông đọc xong chưa, nói xong chưa, ông nói là xong rồi. Giờ đến lượt tôi. Ông không được cắt ngang lời của tôi, như tôi đã không cắt lời ông. Ông phải giữ chút lịch sự tối thiểu đó.
- (Ông Vinh vinh lớn tiếng) Ở đây chúng tôi có quyền hỏi và linh mục phải trả lời
- Tôi không phải là tội phạm
- Tôi không nói linh mục là tội phạm
- Tôi không có tội gì cả. Đã trao đổi thì phải có qua lại, ông nói, tôi nói.
- Linh mục không có quyền phản đối. Chúng tôi làm việc luôn đúng.
- Tôi phản đối. Ông đưa ra một mệnh đề sai lầm.Ông nói các ông luôn đúng. Đó là sự sai lầm. Các ông luôn sai lầm. Ông để tôi nói tiếp.
Thứ nhất, các ông không mời tôi về đây mà các ông bắt tôi. Các ông lấy điện thoại của tôi rồi bắt tôi về đây, chứ không mời.
Thứ hai, tôi không gây rối trận tự. Tôi cũng làm chứng, người dân không gây rối trật tự. Chúng tôi đi trên vỉa hè. Các ông mới là những người gây rối trật tự công cộng. An ninh các ông chạy dưới lòng đường. Xe của các ông ngổn ngan dưới lòng đường.
Thứ ba, quan trọng hơn, xuống đường bầy tỏ quan điểm cách ôn hòa là quyền của người dân. Việc bày tỏ quan điểm là quyền được Hiến Pháp quy định. Chúng tôi không có gì sai ở đây cả.
- Mời linh mục ký vào đây
- Tôi không ký gì cả. Tôi không ký
Ông Vinh xuống tầng dưới. Trong phòng còn tôi và một nhóm 5 đến 6 viên an ninh. Tôi ngồi đọc kinh và thời gian trôi đi. Khoảng 30 phút sau, tôi nói với một anh an ninh trẻ gọi ông Cường và ông Vinh cho tôi.
Ông Vinh lên, ông lặp lại những câu hỏi như cũ. Tôi nói tôi không trả lời đâu, ông đừng làm việc vô ích nữa. Các ông trả điện thoại để tôi về. Quá giờ cơm rồi.
Bọn em nên bỏ nghành công an
Ông Vinh đi xuống. Tôi nói chuyện với nhóm an ninh mặc thường phục. Tôi hỏi tên hai viên an ninh, nhưng một tên mặt cúi xuống, tay bấm điện thoại còn vên an ninh kia nói tên Tiến, quê ở Hà Nam. Tôi nói với họ về đề tài dân chủ, giáo dục, vấn đề Việt Nam tụt hậu sao với các nước...Cuối cùng tôi khuyên họ bỏ ngành công an.
Tôi nói cách nghiêm túc, nhưng thân thiện: “Bọn em bỏ nghành công an đi. Làm công an như các em nhiều lúc các ông bên trên ra lệnh làm những điều trái với lương tâm, những điều ác. Tiền thì cần thật, nhưng làm gì cho lương tâm mình được bình an. Tương lai gì đình, con cái của mình nữa.” Trong nhóm an ninh, duy nhất có viên an ninh tên Tiến đáp lại những gì tôi nói và tỏ ra thân thiện.
Tôi còn nói với họ nhiều điều khác. Cách riêng tôi nói với họ phải biết vì lợi ích của người dân, tôn trọng người dân. Nói những điều đó, vì tôi nghĩ là cơ hội cho họ biết, đánh động lương tâm của họ.
Không cam kết, không trình báo và quyết lấy lại điện thoại
Khoảng 12 giờ 45, ông Vinh lên gặp tôi. Ông mang theo vài tấm ảnh.
- Trong ảnh có phải là linh mục không?
- Đúng. Tôi đi cùng với mọi người trên vỉa hè hôm nay đó.
- Bây giờ linh mục viết cam kết rồi có thể về.
- Tôi không phải cam kết gì cả. Tôi là một công dân, cũng như ông là một công dân và chúng ta sống theo luật, sống theo hiến pháp nên chẳng có gì phải cam kết.
- Giờ linh mục có thể về. Linh mục làm chứng, linh mục vào đây chúng tôi không hành hung, không đánh linh mục nha (ông Vinh nói câu này ít nhất đến 3 lần trong suốt thời gian làm việc)
- Các ông trả lại điện thoại cho tôi rồi tôi về. Không thì tôi chưa về.
- Linh mục thấy, từ lúc vào đây, chúng tôi không lấy gì của linh mục, chúng tôi không lấy điện thoại của linh mục.
- Các ông nói như trẻ con vậy. Ông Cường chỉ đạo lấy điện thoại của tôi, bắt tôi vào đây, giờ các ông bảo không lấy. Các ông làm việc với nhau. Giờ các ông chối quanh co. Các ông phải cư xử như những người lớn. Phải có trách nhiệm.
- Linh mục làm giấy tường trình mất điện thoại để tôi báo cáo.
- Tôi không mất điện thoại. Tôi khẳng định là không mất, mà các ông lấy điện thoại của tôi. Các ông cho người khống chế lấy của tôi, nên tôi không phải tường trình gì cả. Các ông lấy thì các ông phải trả tôi.
Ông Vinh đi xuống. (Lúc này tôi quyết lấy lại điện thoại, bởi tôi nghĩ: chính quyền này đã lấy đất của Giáo hội, đã lấy đất, lấy nhà của Nhà Dòng, nên quyết không để họ lấy dù chỉ là cái điện thoại của mình.)
An ninh mặc thường phục rút dần. Có lúc tôi ngồi trong phòng một mình, có lúc có 2 đến 3 viên an ninh ngồi canh tôi. Khoảng 14 giờ kém, một viên an ninh mời tôi ăn bánh mì, nhưng tôi cám ơn từ chối. Tôi ngồi đọc kinh, ngồi nghĩ về lịch sử Giáo hội với những cuộc bách hại. Nghĩ tới các bậc tiền bối trong Dòng, nghĩ tới Đức Hồng Y Phanxicô Thuận...Tôi nghĩ tới quý cha quý thầy, nghĩ tới người bạn đang quan tâm đến mình.
Nhiều lần tôi cho người gọi ông Vinh lên gặp. Ông lên nhưng nói là đang tìm điện thoại, xin chờ.
Khoảng 15 giờ 30, ông Vinh lên gặp tôi và mời tôi đến phường Lý Thái Tổ để xác minh điện thoại. Tôi nói với ông Vinh, các ông lấy điện thoại của tôi thì trả lại cho tôi sao còn phải đi đâu nữa. Ông nói là tất cả đồ đạc của người dân thất lạc đều để ở đó.
Ông Vinh gọi xe của công an phường Trần Hưng Đạo đưa tôi tới phường Lý Thái Tổ. Tại đây tôi đã lấy lại chiếc điện thoại của mình. Tuy nhiên, điện thoại đã bị reset. Không còn tài liệu gì, ngoài số điện thoại trong sim. Viên công an phường Lý Thái Tổ nói là điện thoại của tôi do một người dân ở Thái Bình nhặt được và giao nộp lại. Tôi cường trừ rồi ra về.

Ngày lễ Đức Mẹ Fatima
Hà Nội, ngày 13 tháng 5 năm 2016



Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận
Freespeech4vietnam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 Voice Mail

CẤT TIẾNG THAY DÂN QUỐC NỘI - 6 - *TRANG LÊ- (BÀ NGOẠI XÌ TIN )

Phỏng Vấn Lầu Nhật Phong Tuổi Trẻ Yêu Nước phần 2

OVM4TV 165

5-7-2016 Chương Trình Từ Cánh Đồng Mây với Nghệ Sĩ Nguyễn Thị Kim Chi

Phỏng Vấn Tuổi Trẻ Yêu nước Lầu Nhật Phong tại sàigòn Phần 1

Tuesday, May 10, 2016

5 7 2016 Paltalk DD TNTDCNDVN by HVCali @5am

20160507 alau và chị ba đến lấy lại CMND đồng thời khiếu nại đánh người ...

OVM4TV 163

Truy nã kẻ phạm pháp Phạm Hữu Đức ra truớc pháp luật

Chúng ta rất đông !!! Lâm Ngân Mai

GỬI CÔNG AN TRẺ PHẠM HỮU ĐỨC VÀ GIA ĐÌNH

                                         Côn An Phạm Hữu Đức đàn áp người VN

Các blogger cho biết ảnh chụp của viên công an Phạm Hữu Đức, là người đánh dân tàn bạo nhất trong ngày biểu tình 8/5. Nguồn: Facebook.
Gửi anh đeo khẩu trang y tế
Trong một clip quay biểu tình ở quanh nhà thờ Đức Bà ngày 8 tháng 5 em chợt chú ý đến anh. Anh trông rất bình thường trong chiếc áo thun sọc ngang, đội nón kết và đeo khẩu trang. Tất nhiên là với trang phục kín đáo đó, cho tới nay, em không biết anh là ai.

Anh cầm điện thoại to, có vẻ là đang làm nhiệm vụ quan trọng.
Anh chỉ tay điều khiển ai đó như đang chỉ huy.
Anh thấy một người phụ nữ đang cầm biểu ngữ giấy trắng đòi bảo vệ môi trường và anh rướn người giật phắt tờ giấy đó vứt vào xe tải nhỏ.
Đến bây giờ thì nhận ra anh đang chống biểu tình.
Nhưng sao anh không mặc sắc phục công an? Sao anh phải đeo khẩu trang y tế? Anh sợ bị ô nhiễm chăng? Hình như không phải vậy, bởi vì anh đang chống lại những người đang chống ô nhiễm môi trường. Có lẽ anh đeo khẩu trang chỉ để che mặt, để giấu mặt khi làm một hành vi đáng hổ thẹn.
Anh giấu vậy thì che được em và nhiều người khác nhưng chắc vợ con anh, mẹ cha anh thì vẫn nhận ra anh trong clip. Ngoài những người thân của anh còn có những đồng nghiệp anh, có trời, có đất và có chính anh nhận ra anh. Họ vẫn thấy rất rõ việc anh đang làm. Họ thấy anh giật phăng tờ biểu ngữ trắng vẽ con cá hiền lành. Họ thấy anh thị uy với mấy chị phụ nữ đang đòi một môi trường trong sạch. Môi trường đó đang bị xâm hại khiến cho cá tôm chết, sinh vật biển chết. Vợ anh không dám đi chợ vì sợ làm món độc cho anh, con anh, mẹ anh… Họ đấu tranh để con anh có bữa ăn an lành ở nhà trường. Họ lên tiếng để bữa nhậu hỉ hả của anh với các món tôm hùm, cá mú không bị nhiễm kim loại nặng. Họ muốn gia đình anh được tắm biển trong lành, mát mẻ vào mùa hè này…
Anh đang chống lại những người muốn bảo vệ cho anh và gia đình anh. Anh chống lại lương tâm con người. Anh đang chống lại những người tử tế. Anh đang chống lại vợ con anh, cha mẹ anh…
Không ai nhận ra gương mặt anh nhưng chính anh nhìn vào gương và nhìn thấy rõ mặt của anh, một gương mặt đáng sợ. Vợ anh sẽ thấy sợ cái mặt phía sau chiếc khẩu trang. Con anh sẽ ám ảnh gương mặt đáng sợ của anh sau lớp khẩu trang. Anh đang mang một gương mặt mà anh giấu hết mọi người bởi lẽ anh đang làm một công việc xấu xa, đê hèn và nhục nhã.
Anh muốn giấu nhưng không thể giấu được dù anh có mang bao nhiêu lớp khẩu trang. Từ nay trở đi, dù có hay không có khẩu trang anh cũng đã đeo lên mặt một gương mặt đáng sợ nhất, gương mặt của bạo tàn, của kẻ giết chết lương tri.
(Rất mong mọi người share để stt này đến được gia đình anh).



Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận
Freespeech4vietnam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 Voice Mail

Truy Nã tên trùm côn an Trần Phú Lữ


Khẩn!
Lệnh Truy Nã tên trùm Trần Phú Lữ - Chỉ huy trưởng lực lượng TNXP Tp.HCM
ĐÂY LÀ THÔNG TIN VỀ TÊN ĐẦU SỎ LỰC LƯỢNG THANH NIÊN XUNG PHONG TP.HCM !!!
ANH CHỊ EM HÃY CHIA SẺ THÔNG TIN NÀY VÀ GHI CHÉP CẨN THẬN !
Tên đầu đảng bọn côn đồ áo xanh, đàn áp người biểu tình ngày 8/5/2016 tên đầy đủ là: Trần Phú Lữ - Chỉ huy trưởng lực lượng TNXP Tp.HCM.
Lữ sinh năm 1977, Cử nhân kinh tế, Cao cấp lý luận chính trị; giữ chức vụ này từ tháng 6/2014 đến nay.

Lời tâm sự đến từ Quảng Bình - Lâm Ngân Mai

Bình Luận SBTN: Biển Mẹ Thái Bình bị đầu độc - Con của Mẹ bị vùi dập

Monday, May 9, 2016

9h30 20160509 part 1 Lầu Nhật Phong vs chính quyền địa phương p5 q11

Tội Đồ: Hồ Lâm Phong Vũ đàn áp Biểu Tình 08/05/2016


Lệnh truy nã 02 - 8/5
Tội Đồ: Hồ Lâm Phong Vũ
Sinh ngày: 10/07/1990
Địa chỉ: 79/F2 Âu Cơ, p14, q11
Cấp bậc B1, chức vụ cảnh sát.
Công tác tại q11.
Bố là Hồ Văn Bạch
Mẹ là Văn Bạch Tuyết
Đặc tính: mê gái gú, hay tham gia các page gái xinh.
Nguyên nhân: mặc giả làm thanh niên xung kích, tham gia đánh đập hội đồng phụ nữ và trẻ nhỏ trong cuộc tuần hành vì môi trường. Nạn nhân là chị Hoàng Mỹ Uyên và con gái Saphia
Đây là những gì tên này viết trên mạng xã hội sau khi đánh đập 2 mẹ con chị: "Hồ Lâm Phong Vũ:
Trực tiếp vào nhóm.biểu tình mới biết bọn phản động nó không  có tính người...con nít nó biết gì về chính trị. Sao lại bắt nó đi theo cuoc chiến của người lớn...các bạn không khác gì I.S ....ác quá ác...tuổi nó tuôỉ ăn tuổi học mà nó biết gì về chính tri đâu .....nhìn tụi nhỏ gào thét lương tâm tôi nhói vkl", "Hôm nay tôi cọc lắm nha .....Dkm thằng nào con nào chọc  đi rồi đừng hỏi sao  lúc nào cung bạo lực".
Fb Lệnh truy nã

Sunday, May 8, 2016

2 Tấm Hình của Hoàng Mỹ Uyên - Ubee Crazee & Con Gái nói lên tội ác csvn

 trước khi nhập cuộc xuống đường đồng hành với người dân bảo vệ môi trường
  sau khi nhập cuộc xuống đường đồng hành với người dân bảo vệ môi trường
quý anh chị xem & tự suy nghĩ

Nguyễn Viết Dũng nói gì khi mới ra tù - Radio VN

Đi & Học với Trịnh Hội 08.05.2016

RFA Cô giáo Trần Thị Lam sáng tác thơ về biển và cá chết tại hà tĩnh

Việt Nam sai lầm khi bắt phóng viên đưa tin thảm họa cá chết miền trung

Người dân dạy công an đạo lý và bảo vệ môi trường

Hoàng Mỹ Uyên Ubee Crazee kể lại chuyện bị CA HCM đánh khi biểu tình 8 5

Cô lập và cấm người vô biểu tình!!! Lâm Ngân Mai

VOA Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ ngày 8/5/2016 Bản Tin Khuya 10h Tối 22h vietnamese

TỔNG HỢP VIDEO BIỂU TÌNH 01-5-2016 - TỪ SAIGON RA HÀ NỘI (2)

Tổng Hợp Biểu tình Vì Môi Trường ngày 08 -5 -2016

Tay Sai CSVN Đàn Áp Người Dân Xuống Đường !!!







                                                                    Phạm Hữu Đức




Thursday, May 5, 2016

Biển Ðông đỏ máu và nước mắt ( Ngô Nhân Dụng )

Biển Ðông đỏ máu và nước mắt …“…Những con cá chết nằm dọc bờ biển Việt Nam
như những xác người…”

Vi môi trường trong sạch cho Việt Nam

Trên mạng Anh Ba Sàm, Tuấn Khanh nhìn thấy: “…những con cá chết nằm dọc bờ
biển Việt Nam như những xác người…” Vụ cá chết trôi lên bở biển suốt mấy
tỉnh phía Bắc miền Trung là một đại họa cho môi trường sống, ảnh hưởng tới
hàng triệu người dân. Một bản “Tuyên Bố về Tội Ác đầu độc Biển Miền Trung
Việt Nam” hôm qua đã được 600 người, trong và ngoài nước ký tên, lên án
chính quyền Cộng Sản “vô trách nhiệm, vô cảm và bất chấp lợi ích quốc gia,
bất chấp cuộc sống của người dân…”

Trước ảnh nước biển bị ô nhiễm mang mầu đỏ lan dần dần từ Hà Tĩnh vào đến
bờ biển ở Huế, Ðà Nẵng, nhiều người đã nhìn thấy một “Biển Ðông chảy máu!”
Nhưng nói tới Biển Ðông bây giờ, không người Việt Nam nào không nghĩ tới
cuộc xâm lăng do Cộng Sản Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa, Trường Sa. Trung
Cộng đang đe dọa thôn tính tất cả vùng biển Ðông Nam Á, trong đó có hàng
trăm hòn đảo và bãi đá ngầm thuộc Quần Ðảo Trường Sa mà người Việt Nam vẫn
còn giữ được. Những cuộc xâm lăng biển đảo liên hệ với vụ tàn phá môi
trường sống mới xảy ra hay không? Từ đầu, dư luận đã nhắm vào một công ty
Ðài Loan, mang tên Formosa, làm nhà máy gang thép trong vùng Vũng Áng,
huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh. Muốn quy kết trách nhiệm cho công ty Formosa phải
chờ các cuộc thử nghiệm và điều tra kỹ thuật, nhưng đằng sau công ty
Formosa đã có bóng dáng chính quyền Cộng Sản Trung Quốc!

Mạng VietNamNet đăng một bài trên Dân Việt, với tựa đề: “Vũng Áng thành
‘lãnh thổ’ Trung Quốc!” Formosa nằm trong khu vực Vũng Áng.

Tại sao Vũng Áng được coi là thuộc ‘lãnh thổ’ Trung Quốc? Vì chính quyền
Cộng Sản Việt Nam không được vào kiểm tra trong khu vực đó. Ông Phạm Khánh
Ly, vụ phó Vụ Nuôi Trồng Thủy Sản, Bộ Nông Nghiệp và Phát Triển Nông Thôn
tuyên bố: “Ðoàn công tác không vào kiểm tra tại khu công nghiệp Vũng Áng vì
đây là khu công nghiệp có yếu tố nước ngoài, đoàn công tác không có thẩm
quyền, chức năng kiểm tra tại khu vực này.” Muốn vào Vũng Áng, ông Ly nói
“cần thành lập đoàn công tác liên ngành, có chỉ đạo của thủ tướng thì mới
tiến hành kiểm tra được.” Bài báo đánh dấu hỏi: “Hàng chục nghìn người
Trung Quốc có ‘quyền’ tự do vào Vũng Áng, nhưng Việt Nam thì không được
vào?”

Con số “hàng chục ngàn” là phỏng đoán. Bài báo trên Ðất Việt cho thêm chi
tiết: “Theo báo cáo của ban quản lý khu kinh tế Hà Tĩnh), tính đến tháng 9
năm 2014, tổng số lao động nước ngoài tại khu kinh tế Vũng Áng (Kỳ Anh, Hà
Tĩnh) là 5,321 người (trong đó lao động Trung Quốc là 3,680 người). Có hơn
3,000 lao động Trung Quốc không có giấy phép đang làm việc tại Formosa. Tuy
nhiên, lãnh đạo… Hà Tĩnh… không nắm được số lượng lao động Trung Quốc trên
địa bàn là bao nhiêu vì Ban Quản Lý Khu Kinh Tế được quyền cấp phép lao
động trực tiếp.” Sở Lao Ðộng Hà Tĩnh cũng không có đủ người để đếm con số
lao động Trung Quốc, nếu Formosa không báo cáo thì họ cũng không biết là
bao nhiêu! Nhà báo Tuấn Khanh cũng ước tính: “Số lượng công nhân Trung Quốc
lên đến 10,000 người.”

Ông Tuấn Khanh cho biết thêm, “trên trang web mang tên Trần Ðại Quang, tên
của chủ tịch nước Việt Nam hiện nay, cho biết hệ thống đó (Formosa) hoàn
toàn là Trung Quốc.” Ông dẫn chứng một công văn của công ty Hưng Nghiệp
Formosa gửi cho chính quyền tỉnh Hà Tĩnh thì “trong số 28 công ty nhà thầu
làm việc cho Formosa, đã có đến 25 công ty Trung Quốc (không phải Ðài
Loan), chỉ có 3 công ty thầu của người Việt Nam.” Tại sao nhiều công ty
Trung Quốc được trúng thầu như vậy?

Formosa là một tập đoàn nhiều công ty ở Ðài Loan; hoạt động trong rất nhiều
lãnh vực. Họ có những công ty trong ngành hóa chất (Formosa Chemicals &
Fibre), chất dẻo (Formosa Plastics), vận tải (Formosa Transportation), sản
xuất dụng cụ (Formosa Tools), cho tới ngành điện tử (Formosa Microsemi co.,
Formosa Micro-Electronic). Tất nhiên họ có làm ăn lớn với nước Trung Hoa
Cộng Sản và cần bảo vệ quyền lợi của họ ở lục địa hơn là ở nước ta.

Formosa đầu tư hàng chục tỷ đô la Mỹ vào Việt Nam. Nếu làm ăn theo lối các
xí nghiệp tư bản Ðài Loan bình thường thì chắc họ sẽ không dám làm bậy,
không đem thải chất độc vào vùng nước ven biển. Một công ty tư bản làm ăn
lâu dài, với hợp đồng 70 năm, thường lo bảo vệ thanh danh, không vì một món
lợi nhỏ mà để rủi ro bị tố cáo đầu độc môi trường; trước sau cũng có ngày
bại lộ.

Công ty này đã phản ứng nhanh chóng, hơn cả chính quyền Cộng Sản Việt Nam.
Họ sa thải ngay ông Chu Xuân Phàm, và ban giám đốc đã họp báo, nghiêng
mình, cúi đầu xin lỗi về những lời tuyên bố thách thức dân Việt Nam của
viên phó phòng đối ngoại này. Nếu muốn bảo vệ thanh danh, công ty Formosa
Hà Tĩnh hãy bỏ tiền mở cuộc điều tra và trắc nghiệm nước biển trong cả vùng
bị ô nhiễm, để biết đích thực nguồn gốc đại nạn này do đâu mà sinh ra. Do
ống dẫn chất thải của công ty Formosa hay do các nguồn gốc khác, ngoài tầm
kiểm soát của Formosa? Cuộc điều tra này phải do một công ty quốc tế thực
hiện, chi phí do công ty mẹ Formosa ở Ðài Loan trả. Ngay cả khi Formosa tự
biện hộ rằng đường ống dẫn chất thải của họ đã được chính quyền Việt Cộng
chấp thuận từ đầu tới cuối, thì nếu đó là nguồn gốc tai họa môi trường,
chính công ty Formosa cũng vẫn chịu trách nhiệm. Là một đại công ty quốc
tế, họ phải biết chất nào là chất độc và không có quyền dựa trên giấy phép
của một chính quyền tham nhũng, ô trọc mà làm hại loài người, dù đó là
giống dân Việt Nam bất hạnh nằm dưới một chế độ độc tài Cộng Sản!

Nhưng khi làm ăn, Formosa cũng thừa biết có thể dựa vào ảnh hưởng chính trị
của Trung Cộng trên đảng Cộng Sản Việt Nam. Ông Chu Xuân Phàm (Chou Chun
Fan) nói giỏi tiếng Việt, chắc đã làm việc với cả các nhà thầu Trung Cộng
và quan chức Việt Cộng. Do đó biết rõ mối tương quan quyền thế giữa hai
bên, ông ta suy nghĩ, nói năng dựa theo những gì nhìn thấy trước mắt đó.
Ông có thể nghĩ rằng nếu các nhà thầu Trung Cộng vi phạm luật lao động hay
luật lệ bảo vệ môi trường sống của dân Việt thì chắc sẽ có chính quyền
Trung Cộng lo che chở. Trong mối tương quan Trung Cộng và Việt Cộng này,
các cấp chính quyền Việt Cộng phải chờ “có chỉ đạo của thủ tướng thì mới
tiến hành kiểm tra được” trong vùng Vũng Áng.

Vậy ông thủ tướng Việt Nam làm gì trong mấy tuần qua?

Không thấy làm gì cả. Một vụ tàn phá môi trường sống của mấy chục triệu
người dân đã bắt đầu từ đầu Tháng Tư, mấy tuần sau mới có người giữ chức
thứ trưởng tới nơi và họp báo nhanh trong chớp mắt! Ai cũng thấy có thể so
sánh với hành động của chính phủ Nhật Bản sau trận động đất mới đây. Nghe
tin có động đất, ông thủ tướng đã chạy ngay tới văn phòng, làm việc, thức
suốt đêm điều động việc cứu cấp của chính quyền trung ương và địa phương.
Ông bay tới ngay nơi bị nạn, khi gặp gỡ dân chúng thì ông quỳ gối dưới sàn
nhà trước các nạn nhân ngồi trên ghế; hình ảnh này đã được truyền trên các
mạng Internet tại Việt Nam.

Bản Tuyên Bố của 600 nhà trí thức Việt Nam đã lên án cảnh “bất lực của cả
một hệ thống quản lý nhà nước từ trung ương đến địa phương trước một đại
nạn quy mô lớn của quốc gia,…” Người không phải chính quyền chỉ bất lực,
Bản Tuyên Bố viết tiếp: “Người dân càng phẫn nộ trước phát ngôn hàm ý bao
che cho nghi phạm, đánh lừa, xoa dịu dư luận của một số quan chức cấp bộ và
tỉnh, (và) trước hành vi hết sức khó hiểu của người đứng đầu đảng Cộng Sản
– đã đến thăm nghi can số một (công ty Formosa), thay vì thăm hỏi người dân
bị nạn, đúng vào thời điểm mọi mũi dùi công luận chĩa hết vào nghi can ấy.”
Nếu Formosa là thủ phạm chính gây ra đại họa môi trường này, dân Việt Nam
phải lên tiếng khắp thế giới, gây ra một phong trào quốc tế cùng tẩy chay
đại công ty danh tiếng này. Ðó là cách phản đối duy nhất của những người
thấp cổ bé miệng phải sống dưới ách độc tài đảng trị.

Ba hiện tượng, “cá chết trên bãi biển miền Trung,” “công nhân Tàu không
giấy phép tràn ngập,” và “Trung Cộng lộng hành trên Biển Ðông,” đều dính
dáng với nhau và bắt nguồn từ một đầu mối: Quan hệ giữa hai đảng Cộng Sản,
Việt Cộng lệ thuộc Trung Cộng. Nhân ngày 30 Tháng Tư, người Việt Nam càng
phẫn nộ trước cảnh một chính quyền nô lệ ngoại bang!

Chính vì đảng Cộng Sản Việt Nam lệ thuộc Trung Cộng từ năm 1950 đến nay nên
“cơn hồng thủy Biển Ðông” mới xảy ra. Dân Việt Nam phải hỏi tội chính quyền
Cộng Sản trước hết. Bởi vì đại họa môi trường này là do chế độ độc tài đảng
trị gây ra. Ngoài Vũng Áng, còn bao nhiêu vùng khác cũng đang bị nhiễm độc,
từ chất phế thải của các công trường Trung Cộng đang khai thác, trong đó có
các vùng mỏ Bô Xít cũng đang “đẫm máu đỏ.”

Bản Tuyên Bố của 600 nhà trí thức kết luận: “Người dân Việt Nam quyết không
chấp nhận những kẻ cầm quyền ngu dốt, tham lam, bán rẻ dân tộc vì lợi lộc,
tham vọng cá nhân và phe đảng” và “Người dân Việt Nam quyết không chịu chết
thảm như những con cá nhiễm độc ở Biển Ðông!”

“…Những con cá chết nằm dọc bờ biển Việt Nam như những xác người…” Biển đã
khóc thương những xác người và xác cá. Nước mắt đỏ chảy ngoài Biển Ðông vì
dân Việt chưa được giải thoát khỏi chế độ độc tài “vô trách nhiệm, vô cảm,
bất chấp lợi ích quốc gia, bất chấp cuộc sống của người dân…”



Nhóm Yểm Trợ Tự Do Ngôn Luận
Freespeech4vietnam
2127 Cliff Road, Suite H
Eagan, Minnesota.55122
612-986-4914 cell
612-567-1719 Voice Mail